Chương 34 - Linh Nghiêm
Linh Nghiêm
Tác giả Mạn
Chương 34:
Thành Nghiêm ngắm nhìn Linh Thảo một lúc, sau đó, hắn đứng dậy bước xuống cạnh cô, chậm rãi ôm cô lên giường, động tác của hắn nhẹ nhàng tới mức hắn cũng chẳng vì sao bản thân lại có khả năng làm được.
Linh Thảo đang trong tư thế ngủ ngồi, bất chợt được bế lên, vị trí đổi khác nên cô nhăn mày, cổ lắc lắc nhằm tìm điểm tựa êm ái, rồi nhanh chóng lại mê man vào giấc ngủ. Nhận thức của cô chẳng còn gì, chỉ mơ màng cảm thấy cơ thể khá thoải mái, v,ết thư.ơng ở lưng buốt nhói nhưng nó vẫn chẳng đủ sức làm cô thức dậy. Sự kiệt sức nhưng buộc phải gồng gượng suốt mấy ngày qua đã gom góp khiến cơ thể cô thật sự rệu rời nên bấy giờ, dù trời sập xuống mới khả năng lay tỉnh cô.
Thành Nghiêm nằm bên cạnh, hắn đợi cô thật sự ngủ sâu trở lại mới nhích người, nằm gần cô hơn, để cô dựa vào ngực mình giống như đêm mưa giông đó, cô đã chủ động vùi vào hắn. Từ hôm đó về sau, hắn cố tách cô ra nhưng mùi hương của cô đọng lại vẫn thoang thoảng, cào cứa tâm trí hắn. Tuy nhiên, hắn lạnh lòng, tuyệt đối chặt hết tất cả những dây mơ đang dần bén rễ nhưng hiện tại, hắn không đủ quả quyết để làm điều đó.
Thành trì kiên cố của hắn xây nên bị đạp đổ.
Hắn không hài lòng trước sự tồn tại của cô, càng ghét bỏ tính cố chấp kia nhưng lại khó chịu trước việc cô tránh né, xem hắn như xa lạ. Ngay cả hắn dần không hiểu những mâu thuẫn như kh.ối u á.c tính luân phiên giày xéo hắn.
Hắn muốn cô chủ động rời đi nhưng về cơ bản hắn không dứt khoát khi vẫn nuôi nấng dụng tâm riêng lẻ, chần chừ giữ cô bên mình.
Thành Nghiêm muốn chối bỏ nhưng rõ ràng từ ngày Linh Thảo có mặt, cô đã xâm nhập vào cuộc sống của hắn. Cô lặng lẽ, không ồn ào như vệt nắng nhạt sưởi ấm cuộc đời cằn cỗi, thầm lặng dang tay đưa hắn ra khỏi sự sống u tối.
Đặc biệt, cô không chạy đi trước một kẻ… chẳng ra người mỗi lần hắn mất kiểm soát.
Thành Nghiêm vừa nghĩ ngợi, vừa nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể cô. Sẽ không ai ngờ tới, vóc dáng nhỏ bé này đã mang hắn ra khỏi cửa tử. Thành Nghiêm hay mắng cô ngu ngốc nhưng đúng thật cô vô cùng ngu ngốc, cô luôn liều lĩnh trên chính mạng sống của mình.
Tối đó ở ngôi nhà hoàng, hắn mất hoàn toàn lý trí, dụ.c v,ọng của loài qu,ỷ chiếm ngự, phần khác hắn cũng mặc kệ, hắn buông xuôi việc vực dậy, hắn cảm thấy tốt nhất thân xác hắn nên vĩnh viễn chôn vùi, chung quy bánh xe số mệnh đã muốn nghiền nát thì hắn cố vùng vẫy không thể nào thoát ra.
Thành Nghiêm cho rằng đã yên bình để qu.ỷ dữ xâu xé, nào ngờ, cô lại lao vào trung tâm của lũ đói khát tìm hắn. Mơ màng hắn nghe được tiếng cô nhưng quá muộn để điều chỉnh lại linh h.ồn. Tới khi máu của cô lắp đầy khoang miệng, từng phần phách của hắn mới đấu đá, chút tỉnh táo cuối cùng, hắn dùng để giam hãm mình nơi u hẹp.
Trong thế giới đơn độc, hắn nghe được nhịp thở mệt nhọc, tiếng thì thầm kêu gọi hắn phải sống… Hắn cảm nhận được cả hơi ấm của cô luôn bao quanh hắn… Mọi thứ của cô từ hơi thở đến giọng nói ngọt dịu đều xâm chiếm từng suy nghĩ, để hắn nhận ra rằng trên đời, vẫn còn một người khác m.áu thật sự xem hắn là người.
Thành Nghiêm vuốt mớ tóc đang lòa xòa, giúp lộ ra gương mặt trong trẻo, xinh xắn và vô cùng rạng rỡ. Tim hắn bỗng đập loạn mà chẳng cách nào khống chế trước cô gái đang ngủ nhưng vẫn tỏa ra thứ men làm hắn say lòng. Thành Nghiêm muốn áp tay mình lên má cô nhưng hắn không thực hiện bởi nhiệt độ hắn quá lạnh, sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới sức khỏe của cô. Dù vậy hắn lại cúi đầu, một hành động bất chợt xuất phát từ ham muốn bị kìm kẹp lâu ngày. Hắn phủ môi mình lên môi cô, mùi thơm, dư vị ngọt lành như làn gió xuân phơi phới thổi vào da thịt, tưới mát cả tâm hồn hắn, dấy lên những ham muốn nguyên thủy sôi sục đã ngủ quên.
Thành Nghiêm cắn mút môi mềm đỏ mọng, đầu lưỡi hung hăng tách hàm răng cô ra và đi sâu vào khoang miệng tận hưởng mùi vị thuần khiết, chỉ riêng biệt mình cô. Đến khi cô rên khe khẽ, hơi thở nặng nề, mày nhăn lại hắn mới miễn cưỡng buông người ra nhưng cơ thể hắn lại chống đối vô cùng mãnh liệt. Mỗi tế nào đều bộc lộ sự khao khát của mình, thúc giục hắn cần hành động thành thật hơn với bản thân…
Linh Thảo đang mê man với đầu óc rỗng tuếch, bỗng thấy Thành Nghiêm ôm cô, hắn mơn trơn gò má với động tác dịu dàng, hơn hết còn hôn môi cô, nụ hôn kéo dài và rất sâu tới độ cô mông lung, tâm tư xáo động, chúng nhộn nhạo, vui sướng nhưng cũng không kém sợ hãi bởi biết giấc mơ êm đẹp này cũng sẽ tới hồi tỉnh. Đơn thuần hắn rất ghét cô. Đúng như cô dự cảm, hắn nhanh chóng buông cô ra, một thoáng cô chơi vơi, chỉ còn hương thảo dược cùng xác trà ve vãn an ủi nỗi hụt hẫng của cô.
Sau đó, cô ngủ một mạch đến khi nào cơ thể nạp lại đầy đủ năng lượng đã mất, cô mới thức giấc, cô vun vai, dụi mắt như thói quen hằng ngày nhưng có gì đó không đúng, cô nhớ mình ngủ dưới gạch khô cứng nhưng chỗ đang nằm êm ái, mền gối mềm mại phủ mùi rất quen, đặc biệt tay cô chạm vào khối thịt lạnh lẽo. Linh Thảo run run quay qua bên cạnh, Thành Nghiêm cũng đang chằm chằm vào cô, hắn mở mắt, tư thế nghiêng người về phía cô. Linh Thảo biết hắn đã tỉnh lại… cô vui vẻ nhưng cũng vội sợ hãi, cô lắp bắp:
- Xin lỗi, em ngủ mớ. Em ra ngay - Cô ngồi bật dậy, đứng lên rời khỏi giường hắn. Bấy giờ cô chẳng nhớ nỗi mình đã bò lên đây bằng cách nào nhưng hắn dùng cánh tay rắn chắc của mình giữ cô lại. Linh Thảo hoảng loạn, chực chờ đón cơn thịnh nộ từ hắn, vừa cố giải thích:
- Em không cố ý lên giường anh đâu.
Thành Nghiêm lạnh giọng gọi cô:
- Linh Thảo. - Hắn cực bực mình trước điệu bộ sợ sệt muốn chạy trốn của cô, sắc mặt cũng theo đó hằn lên dấu vết u uất.
Linh Thảo biết hắn đang không vui, sống lưng của cô thẳng tắp, cô đảo mắt tìm cách rời khỏi cơ thể kiên cố của hắn nhưng chẳng mấy khả quan, cô mấp máy, giọng run run:
- Em đi ngay. - Cô nói như cầu xin vì hành động lầm lỗi của mình.
Thành Nghiêm nằm phủ lên người, khủy tay chống cạnh bên vai cô, hai người mặt đối mặt, khoảng cách khoảng một gang tay, hắn nâng cằm để cô chân thật nhìn vào hắn.
Linh Thảo hoang mang, hồ.n phách giống bay tán loạn không còn trong người cô.
Hắn cất ra âm thanh trầm trầm từ thanh quảng, hắn chậm rãi như cố tình để cô nghe rõ:
- Không còn cơ hội nữa. - Hắn nói xong không cho thời gian phản ứng hoặc đợi hiểu ý tứ trong lời mình, hắn dùng hành động để thay lời nói.
Hắn hôn cô, chẳng còn lén lút ở thời điểm cô say ngủ. Một nụ hộ vốn không đủ lấp đầy nỗi khao khát nhưng hắn không muốn thừa cơ ở lúc cô mất khả năng nhận thức để chiếm hữu mà đợi cô tỉnh táo hoàn toàn.
Linh Thảo không tin tưởng vào chuyện đang diễn ra, nó hệt trong mơ nhưng hiện tại, hắn dồn dập hơn tựa hắn muốn hút lấy cả hơi thở cô, ra sức rít lấy và nuốt vào mới thỏa được những kìm nén của hắn suốt thời gian qua.
Cô nửa ngờ nửa tin, nửa thỏa mãn nhưng chẳng kém phần bất an. Bởi Linh Thảo chẳng một lần dám nghĩ đến, hắn sẽ thân mật với mình. Thành Nghiêm luôn xua đuổi nhưng nay bất chợt làm thế… phải chăng đang cố ý mạt nhược kẻ mặt dày bám víu lấy hắn. Linh Thảo nhìn hắn, nước mắt vô thức khẽ rơi trên gò má.
Cô không tránh né chẳng chống cự, thinh lặng gặm nhấm đau thương, mặc kệ hắn làm gì trên người mình.
Thành Nghiêm đang dạt dào ý chí chiến đấu bỗng dừng hẳn khi nhận ra sự kì lạ của cô với tiếng sụt sùi rất khẽ, tệ nhất là dư vị mặn đắng đang dạt dào khắp gương mặt.
Hắn chằm chằm nhìn cô đang chứa nhiều khổ sở, hắn chau mày, giọng gấp gáp nhưng lại rất đỗi dịu dàng:
- Đau chỗ nào? - Hắn vừa nói vừa rời khỏi người cô, đồng thời vén áo cô lên để xem vết thương ở lưng.
Linh Thảo đang lâng lâng trước lời lẽ của hắn nhưng cũng đủ lý trí để biết mình cần ngăn hắn lại, giọng nghẹn ngào, mắt ướt át nhìn hắn van nài:
- Đừng nhìn. - Điều cô sợ nhất trên đời là người khác thấy được phần lưng của mình, những vết dài cộm dài sần sùi cộm lên trên da thịt, vĩnh viễn không mất đi. Chúng rất gớm ghiếc! Cô luôn ý thức được điều đó nên dù có chuyện gì xảy đến trên người, cô vẫn âm thầm chịu đựng.
Thành Nghiêm chau mày khi mùi mủ m.áu tươi mới không dứt đi tỏa ra từ lưng cô, hắn bức bối nhưng tự nhủ phải điềm tĩnh, âm thanh chợt ấm áp đến lạ:
- Phải xử lí chúng. Nhiễm trùng không tốt.
Ngực cô bỗng nhộn nhịp trước hành động và lời nói của hắn, từng cử chỉ đều khác so với hằng ngày nên chúng lại đánh thức trong cô những ao ước, xen cả mộng mơ vốn đã nhiều lần bị hắn giẫm đạp, cô mím môi, chật vật nói:
- Anh đang gieo cho em ảo tưởng đó.
Thành Nghiêm nghe câu oán trách nhưng từ ngữ có chút quen thuộc, đây chính là điều hắn đã nói với cô vào sáng hôm đó. Hắn im lặng vài giây, cơ bản hiểu ra được vấn đề… cảm nhận được sự sợ hãi và nắm được căn nguyên trong giọt nước mắt hiện tại, hắn nói:
- Là anh mang em lên giường. - Hắn dừng lại để cô có thể theo kịp, trước sự ngơ ngác của cô, hắn gằn giọng:
- Nếu em có suy nghĩ phản bội, anh sẽ xé nát em ra như xé những qu.ỷ h.ồn mà em đã thấy.
Thành Nghiêm không thốt ra được những lời ướt át hoa mỹ như trên những bộ phim tình cảm lãng mạn, vốn từ tích lũy của hắn đã dùng hết cho hai câu nói vừa thốt ra. Hy vọng cô đủ tinh tế để hiểu được điều hắn muốn truyền tải.
Linh Thảo đờ đẫn, cô chớp mắt, rồi lại dụi mắt, tự véo vào má mình để réo gọi bản thân khỏi cơn mơ hoang đường.
Nhưng cô đau, cô nhắm và mở mắt bao nhiêu lần cũng là gương mặt sắc sảo của hắn, ánh mắt hắn kiên định, sâu thẳm dịu dàng vẫn không thay đổi. Cô lan man nắm được điều hắn đang nói:
Cô mím môi, ngồi dậy tựa vào ngực, mặt không ngừng dụi vào hắn, cô vòng tay qua ôm lấy người, giọng sụt sùi với nhiều nỗi tủi thân:
- Anh đừng đẩy em ra nữa. - Cô chủ động nắm giữ hắn, trước khi hắn đẩy cô ra giống trong giấc mơ vừa rồi và rất nhiều lần khác.
Thành Nghiêm không đáp, hắn trầm lặng ôm ấp, xoa dịu nỗi bất an của cô. Hắn thì thầm đủ để cô nghe thấy:
- Linh Thảo, em nhìn thấy người anh. Sợ không?
Giọng trầm ấm của hắn kề cạnh, loại dịu dàng tựa mật ngọt làm cô tan chảy, cô lắc đầu, quả quyết nói:
- Không. - Người hắn nhiều thương tích, cô đã nhìn bao lần, dù đầu tiên hay hiện tại đều chưa bao giờ thấy nó đáng sợ.
Hắn gật gù trước câu trả lời mình nhận được:
- Anh cũng không. Nên em không cần ngại đâu.
- Em… - Linh Thảo ngập ngừng, cô e sợ lắp bắp. Thành Nghiêm xoa đầu cô, đồng thời vén áo cô lên, giữa nhiều v.ết sẹ.o dài phủ khắp tấm lưng mảnh khảnh, nơi lở loét không có dấu hiệu lành lại, tệ hại nhất, chúng đang ho.ại t.ử, bào mòn da thịt cô.
Khối l,ở lo,ét khủng khiếp đó chính tay hắn tạo nên nhưng cô… chưa từng thốt ra lời oán giận mà cắn răng giữ lấy cho riêng mình. Hắn chợt nhớ tới từng việc làm nhút nhát, nhẫn nại của cô, sau đó tự hỏi cô đã chịu đựng những gì để có thể trở một người hoàn toàn mất đi ý thức phản kháng, lẫn những v.ết th.ương thể xác đeo bám cô cả một đời.
Thấy hắn tĩnh lặng khá lâu, cô không khỏi lo lắng, ngập ngừng hỏi:
- Rất ghê sao?
Hắn vỗ về cô gái đang cảm thấy thiếu an toàn trầm trọng, xen lẫn nỗi mặc cảm vốn tồn tại đã lâu nơi linh hồn, hắn dỗ dành:
- Ráng chịu chút nữa, anh gọi bác sĩ tới. - Hắn vừa nói vừa cầm điện thoại nhắn tin cho Hoàng để bảo hắn tìm bác sĩ tới đây.
Linh Thảo như cũ, khước từ mọi thứ liên quan tới mình gây ảnh hưởng cho người khác:
- Không cần đâu, bình thường cũng tự lành mà.
Hắn không đôi co, đột ngột chuyển sang chủ đề khác, hắn nghiêm túc căn dặn:
- Linh Thảo, sau này thấy anh khác lạ thì chạy đi, càng xa càng tốt. - Hắn không cách nào đảm bảo được hành động của mình khi mất khống chế, mọi thứ hắn chỉ làm theo bản năng, theo d,ục https://truyenne.net/sạch hồ.n phách họ, hắn cũng không hay biết.
Linh Thảo không trả lời, cô cũng không ý định trả lời, chỉ tựa đầu vào hắn, mặc sức dựa dẫm bù lại thời gian trước kia. Đối với cô, đây có lẽ là ngày vui vẻ nhất trong suốt mười mấy năm qua của mình.
Tác giả Mạn
Chương 34:
Thành Nghiêm ngắm nhìn Linh Thảo một lúc, sau đó, hắn đứng dậy bước xuống cạnh cô, chậm rãi ôm cô lên giường, động tác của hắn nhẹ nhàng tới mức hắn cũng chẳng vì sao bản thân lại có khả năng làm được.
Linh Thảo đang trong tư thế ngủ ngồi, bất chợt được bế lên, vị trí đổi khác nên cô nhăn mày, cổ lắc lắc nhằm tìm điểm tựa êm ái, rồi nhanh chóng lại mê man vào giấc ngủ. Nhận thức của cô chẳng còn gì, chỉ mơ màng cảm thấy cơ thể khá thoải mái, v,ết thư.ơng ở lưng buốt nhói nhưng nó vẫn chẳng đủ sức làm cô thức dậy. Sự kiệt sức nhưng buộc phải gồng gượng suốt mấy ngày qua đã gom góp khiến cơ thể cô thật sự rệu rời nên bấy giờ, dù trời sập xuống mới khả năng lay tỉnh cô.
Thành Nghiêm nằm bên cạnh, hắn đợi cô thật sự ngủ sâu trở lại mới nhích người, nằm gần cô hơn, để cô dựa vào ngực mình giống như đêm mưa giông đó, cô đã chủ động vùi vào hắn. Từ hôm đó về sau, hắn cố tách cô ra nhưng mùi hương của cô đọng lại vẫn thoang thoảng, cào cứa tâm trí hắn. Tuy nhiên, hắn lạnh lòng, tuyệt đối chặt hết tất cả những dây mơ đang dần bén rễ nhưng hiện tại, hắn không đủ quả quyết để làm điều đó.
Thành trì kiên cố của hắn xây nên bị đạp đổ.
Hắn không hài lòng trước sự tồn tại của cô, càng ghét bỏ tính cố chấp kia nhưng lại khó chịu trước việc cô tránh né, xem hắn như xa lạ. Ngay cả hắn dần không hiểu những mâu thuẫn như kh.ối u á.c tính luân phiên giày xéo hắn.
Hắn muốn cô chủ động rời đi nhưng về cơ bản hắn không dứt khoát khi vẫn nuôi nấng dụng tâm riêng lẻ, chần chừ giữ cô bên mình.
Thành Nghiêm muốn chối bỏ nhưng rõ ràng từ ngày Linh Thảo có mặt, cô đã xâm nhập vào cuộc sống của hắn. Cô lặng lẽ, không ồn ào như vệt nắng nhạt sưởi ấm cuộc đời cằn cỗi, thầm lặng dang tay đưa hắn ra khỏi sự sống u tối.
Đặc biệt, cô không chạy đi trước một kẻ… chẳng ra người mỗi lần hắn mất kiểm soát.
Thành Nghiêm vừa nghĩ ngợi, vừa nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể cô. Sẽ không ai ngờ tới, vóc dáng nhỏ bé này đã mang hắn ra khỏi cửa tử. Thành Nghiêm hay mắng cô ngu ngốc nhưng đúng thật cô vô cùng ngu ngốc, cô luôn liều lĩnh trên chính mạng sống của mình.
Tối đó ở ngôi nhà hoàng, hắn mất hoàn toàn lý trí, dụ.c v,ọng của loài qu,ỷ chiếm ngự, phần khác hắn cũng mặc kệ, hắn buông xuôi việc vực dậy, hắn cảm thấy tốt nhất thân xác hắn nên vĩnh viễn chôn vùi, chung quy bánh xe số mệnh đã muốn nghiền nát thì hắn cố vùng vẫy không thể nào thoát ra.
Thành Nghiêm cho rằng đã yên bình để qu.ỷ dữ xâu xé, nào ngờ, cô lại lao vào trung tâm của lũ đói khát tìm hắn. Mơ màng hắn nghe được tiếng cô nhưng quá muộn để điều chỉnh lại linh h.ồn. Tới khi máu của cô lắp đầy khoang miệng, từng phần phách của hắn mới đấu đá, chút tỉnh táo cuối cùng, hắn dùng để giam hãm mình nơi u hẹp.
Trong thế giới đơn độc, hắn nghe được nhịp thở mệt nhọc, tiếng thì thầm kêu gọi hắn phải sống… Hắn cảm nhận được cả hơi ấm của cô luôn bao quanh hắn… Mọi thứ của cô từ hơi thở đến giọng nói ngọt dịu đều xâm chiếm từng suy nghĩ, để hắn nhận ra rằng trên đời, vẫn còn một người khác m.áu thật sự xem hắn là người.
Thành Nghiêm vuốt mớ tóc đang lòa xòa, giúp lộ ra gương mặt trong trẻo, xinh xắn và vô cùng rạng rỡ. Tim hắn bỗng đập loạn mà chẳng cách nào khống chế trước cô gái đang ngủ nhưng vẫn tỏa ra thứ men làm hắn say lòng. Thành Nghiêm muốn áp tay mình lên má cô nhưng hắn không thực hiện bởi nhiệt độ hắn quá lạnh, sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới sức khỏe của cô. Dù vậy hắn lại cúi đầu, một hành động bất chợt xuất phát từ ham muốn bị kìm kẹp lâu ngày. Hắn phủ môi mình lên môi cô, mùi thơm, dư vị ngọt lành như làn gió xuân phơi phới thổi vào da thịt, tưới mát cả tâm hồn hắn, dấy lên những ham muốn nguyên thủy sôi sục đã ngủ quên.
Thành Nghiêm cắn mút môi mềm đỏ mọng, đầu lưỡi hung hăng tách hàm răng cô ra và đi sâu vào khoang miệng tận hưởng mùi vị thuần khiết, chỉ riêng biệt mình cô. Đến khi cô rên khe khẽ, hơi thở nặng nề, mày nhăn lại hắn mới miễn cưỡng buông người ra nhưng cơ thể hắn lại chống đối vô cùng mãnh liệt. Mỗi tế nào đều bộc lộ sự khao khát của mình, thúc giục hắn cần hành động thành thật hơn với bản thân…
Linh Thảo đang mê man với đầu óc rỗng tuếch, bỗng thấy Thành Nghiêm ôm cô, hắn mơn trơn gò má với động tác dịu dàng, hơn hết còn hôn môi cô, nụ hôn kéo dài và rất sâu tới độ cô mông lung, tâm tư xáo động, chúng nhộn nhạo, vui sướng nhưng cũng không kém sợ hãi bởi biết giấc mơ êm đẹp này cũng sẽ tới hồi tỉnh. Đơn thuần hắn rất ghét cô. Đúng như cô dự cảm, hắn nhanh chóng buông cô ra, một thoáng cô chơi vơi, chỉ còn hương thảo dược cùng xác trà ve vãn an ủi nỗi hụt hẫng của cô.
Sau đó, cô ngủ một mạch đến khi nào cơ thể nạp lại đầy đủ năng lượng đã mất, cô mới thức giấc, cô vun vai, dụi mắt như thói quen hằng ngày nhưng có gì đó không đúng, cô nhớ mình ngủ dưới gạch khô cứng nhưng chỗ đang nằm êm ái, mền gối mềm mại phủ mùi rất quen, đặc biệt tay cô chạm vào khối thịt lạnh lẽo. Linh Thảo run run quay qua bên cạnh, Thành Nghiêm cũng đang chằm chằm vào cô, hắn mở mắt, tư thế nghiêng người về phía cô. Linh Thảo biết hắn đã tỉnh lại… cô vui vẻ nhưng cũng vội sợ hãi, cô lắp bắp:
- Xin lỗi, em ngủ mớ. Em ra ngay - Cô ngồi bật dậy, đứng lên rời khỏi giường hắn. Bấy giờ cô chẳng nhớ nỗi mình đã bò lên đây bằng cách nào nhưng hắn dùng cánh tay rắn chắc của mình giữ cô lại. Linh Thảo hoảng loạn, chực chờ đón cơn thịnh nộ từ hắn, vừa cố giải thích:
- Em không cố ý lên giường anh đâu.
Thành Nghiêm lạnh giọng gọi cô:
- Linh Thảo. - Hắn cực bực mình trước điệu bộ sợ sệt muốn chạy trốn của cô, sắc mặt cũng theo đó hằn lên dấu vết u uất.
Linh Thảo biết hắn đang không vui, sống lưng của cô thẳng tắp, cô đảo mắt tìm cách rời khỏi cơ thể kiên cố của hắn nhưng chẳng mấy khả quan, cô mấp máy, giọng run run:
- Em đi ngay. - Cô nói như cầu xin vì hành động lầm lỗi của mình.
Thành Nghiêm nằm phủ lên người, khủy tay chống cạnh bên vai cô, hai người mặt đối mặt, khoảng cách khoảng một gang tay, hắn nâng cằm để cô chân thật nhìn vào hắn.
Linh Thảo hoang mang, hồ.n phách giống bay tán loạn không còn trong người cô.
Hắn cất ra âm thanh trầm trầm từ thanh quảng, hắn chậm rãi như cố tình để cô nghe rõ:
- Không còn cơ hội nữa. - Hắn nói xong không cho thời gian phản ứng hoặc đợi hiểu ý tứ trong lời mình, hắn dùng hành động để thay lời nói.
Hắn hôn cô, chẳng còn lén lút ở thời điểm cô say ngủ. Một nụ hộ vốn không đủ lấp đầy nỗi khao khát nhưng hắn không muốn thừa cơ ở lúc cô mất khả năng nhận thức để chiếm hữu mà đợi cô tỉnh táo hoàn toàn.
Linh Thảo không tin tưởng vào chuyện đang diễn ra, nó hệt trong mơ nhưng hiện tại, hắn dồn dập hơn tựa hắn muốn hút lấy cả hơi thở cô, ra sức rít lấy và nuốt vào mới thỏa được những kìm nén của hắn suốt thời gian qua.
Cô nửa ngờ nửa tin, nửa thỏa mãn nhưng chẳng kém phần bất an. Bởi Linh Thảo chẳng một lần dám nghĩ đến, hắn sẽ thân mật với mình. Thành Nghiêm luôn xua đuổi nhưng nay bất chợt làm thế… phải chăng đang cố ý mạt nhược kẻ mặt dày bám víu lấy hắn. Linh Thảo nhìn hắn, nước mắt vô thức khẽ rơi trên gò má.
Cô không tránh né chẳng chống cự, thinh lặng gặm nhấm đau thương, mặc kệ hắn làm gì trên người mình.
Thành Nghiêm đang dạt dào ý chí chiến đấu bỗng dừng hẳn khi nhận ra sự kì lạ của cô với tiếng sụt sùi rất khẽ, tệ nhất là dư vị mặn đắng đang dạt dào khắp gương mặt.
Hắn chằm chằm nhìn cô đang chứa nhiều khổ sở, hắn chau mày, giọng gấp gáp nhưng lại rất đỗi dịu dàng:
- Đau chỗ nào? - Hắn vừa nói vừa rời khỏi người cô, đồng thời vén áo cô lên để xem vết thương ở lưng.
Linh Thảo đang lâng lâng trước lời lẽ của hắn nhưng cũng đủ lý trí để biết mình cần ngăn hắn lại, giọng nghẹn ngào, mắt ướt át nhìn hắn van nài:
- Đừng nhìn. - Điều cô sợ nhất trên đời là người khác thấy được phần lưng của mình, những vết dài cộm dài sần sùi cộm lên trên da thịt, vĩnh viễn không mất đi. Chúng rất gớm ghiếc! Cô luôn ý thức được điều đó nên dù có chuyện gì xảy đến trên người, cô vẫn âm thầm chịu đựng.
Thành Nghiêm chau mày khi mùi mủ m.áu tươi mới không dứt đi tỏa ra từ lưng cô, hắn bức bối nhưng tự nhủ phải điềm tĩnh, âm thanh chợt ấm áp đến lạ:
- Phải xử lí chúng. Nhiễm trùng không tốt.
Ngực cô bỗng nhộn nhịp trước hành động và lời nói của hắn, từng cử chỉ đều khác so với hằng ngày nên chúng lại đánh thức trong cô những ao ước, xen cả mộng mơ vốn đã nhiều lần bị hắn giẫm đạp, cô mím môi, chật vật nói:
- Anh đang gieo cho em ảo tưởng đó.
Thành Nghiêm nghe câu oán trách nhưng từ ngữ có chút quen thuộc, đây chính là điều hắn đã nói với cô vào sáng hôm đó. Hắn im lặng vài giây, cơ bản hiểu ra được vấn đề… cảm nhận được sự sợ hãi và nắm được căn nguyên trong giọt nước mắt hiện tại, hắn nói:
- Là anh mang em lên giường. - Hắn dừng lại để cô có thể theo kịp, trước sự ngơ ngác của cô, hắn gằn giọng:
- Nếu em có suy nghĩ phản bội, anh sẽ xé nát em ra như xé những qu.ỷ h.ồn mà em đã thấy.
Thành Nghiêm không thốt ra được những lời ướt át hoa mỹ như trên những bộ phim tình cảm lãng mạn, vốn từ tích lũy của hắn đã dùng hết cho hai câu nói vừa thốt ra. Hy vọng cô đủ tinh tế để hiểu được điều hắn muốn truyền tải.
Linh Thảo đờ đẫn, cô chớp mắt, rồi lại dụi mắt, tự véo vào má mình để réo gọi bản thân khỏi cơn mơ hoang đường.
Nhưng cô đau, cô nhắm và mở mắt bao nhiêu lần cũng là gương mặt sắc sảo của hắn, ánh mắt hắn kiên định, sâu thẳm dịu dàng vẫn không thay đổi. Cô lan man nắm được điều hắn đang nói:
Cô mím môi, ngồi dậy tựa vào ngực, mặt không ngừng dụi vào hắn, cô vòng tay qua ôm lấy người, giọng sụt sùi với nhiều nỗi tủi thân:
- Anh đừng đẩy em ra nữa. - Cô chủ động nắm giữ hắn, trước khi hắn đẩy cô ra giống trong giấc mơ vừa rồi và rất nhiều lần khác.
Thành Nghiêm không đáp, hắn trầm lặng ôm ấp, xoa dịu nỗi bất an của cô. Hắn thì thầm đủ để cô nghe thấy:
- Linh Thảo, em nhìn thấy người anh. Sợ không?
Giọng trầm ấm của hắn kề cạnh, loại dịu dàng tựa mật ngọt làm cô tan chảy, cô lắc đầu, quả quyết nói:
- Không. - Người hắn nhiều thương tích, cô đã nhìn bao lần, dù đầu tiên hay hiện tại đều chưa bao giờ thấy nó đáng sợ.
Hắn gật gù trước câu trả lời mình nhận được:
- Anh cũng không. Nên em không cần ngại đâu.
- Em… - Linh Thảo ngập ngừng, cô e sợ lắp bắp. Thành Nghiêm xoa đầu cô, đồng thời vén áo cô lên, giữa nhiều v.ết sẹ.o dài phủ khắp tấm lưng mảnh khảnh, nơi lở loét không có dấu hiệu lành lại, tệ hại nhất, chúng đang ho.ại t.ử, bào mòn da thịt cô.
Khối l,ở lo,ét khủng khiếp đó chính tay hắn tạo nên nhưng cô… chưa từng thốt ra lời oán giận mà cắn răng giữ lấy cho riêng mình. Hắn chợt nhớ tới từng việc làm nhút nhát, nhẫn nại của cô, sau đó tự hỏi cô đã chịu đựng những gì để có thể trở một người hoàn toàn mất đi ý thức phản kháng, lẫn những v.ết th.ương thể xác đeo bám cô cả một đời.
Thấy hắn tĩnh lặng khá lâu, cô không khỏi lo lắng, ngập ngừng hỏi:
- Rất ghê sao?
Hắn vỗ về cô gái đang cảm thấy thiếu an toàn trầm trọng, xen lẫn nỗi mặc cảm vốn tồn tại đã lâu nơi linh hồn, hắn dỗ dành:
- Ráng chịu chút nữa, anh gọi bác sĩ tới. - Hắn vừa nói vừa cầm điện thoại nhắn tin cho Hoàng để bảo hắn tìm bác sĩ tới đây.
Linh Thảo như cũ, khước từ mọi thứ liên quan tới mình gây ảnh hưởng cho người khác:
- Không cần đâu, bình thường cũng tự lành mà.
Hắn không đôi co, đột ngột chuyển sang chủ đề khác, hắn nghiêm túc căn dặn:
- Linh Thảo, sau này thấy anh khác lạ thì chạy đi, càng xa càng tốt. - Hắn không cách nào đảm bảo được hành động của mình khi mất khống chế, mọi thứ hắn chỉ làm theo bản năng, theo d,ục https://truyenne.net/sạch hồ.n phách họ, hắn cũng không hay biết.
Linh Thảo không trả lời, cô cũng không ý định trả lời, chỉ tựa đầu vào hắn, mặc sức dựa dẫm bù lại thời gian trước kia. Đối với cô, đây có lẽ là ngày vui vẻ nhất trong suốt mười mấy năm qua của mình.