Chương 33 - Linh Nghiêm
Linh Nghiêm
Tác giả: Mạn
Chương 33:
Sau khi đưa hắn lên phòng, bọn họ giúp hắn gột rửa vết m.áu trên người, lúc thay bộ đồ khác, chỉ riêng bà Lành vẫn giữ được bình tĩnh, còn hai người còn lại nhất thời chẳng phản ứng được khi chứng kiến một cơ thể rách nát thảm thương của hắn. Mỗi một tấc da đều bị giày xéo đến mức một thoáng nhìn ngang, họ không đủ sức phân biệt được đâu là m.áu thịt, hay da của hắn bởi chúng như trộn lẫn vào nhau. Một số vị trí đường rãnh sâu hút, lộ ra mảnh trắng đục rất giống xương…
Hoàng nhợt người, ấp úng:
- Nên đưa cậu đi bệnh viện. - Cậu không khỏi lo lắng trước tình trạng của Thành Nghiêm. Dù cậu biết v.ết https://truyenne.net/suy nghĩ tương tự như Hoàng nhưng cô không đủ dũng khí lên tiếng, chỉ âm thầm chờ câu trả lời từ bà lão. Bởi cô biết, ở đây quyết định của bà mới có hiệu lực.
- Nếu cậu muốn cả đời về sau nó trở thành vật trong phòng thí nghiệm. - Bà Lành gằn giọng. Hoàng vô thức lau lớp mồ hôi của mình, dụi mắt, và rất nhanh hiểu được ý tứ trong lời bà.
Bà Lành lấy lá thảo dược cùng vài thứ thuốc của mình đổ vào chậu và đốt lên cạnh hắn. Bà lấy nhang đèn, li hương,... lập bàn thờ trên đầu giường thực hiện cúng tế, đồng thời làm khá nhiều nghi thức suốt mấy tiếng liền đến gần rạng sáng mới dừng lại. Cũng trong đoạn thời gian đó, các vết rạch trên người hắn bắt đầu kéo da non ngăn m,áu chảy ra ngoài. Cơ thể của hắn ráo hoảnh và đi vào tiến trình hồi phục nhưng khá chậm so với mong đợi của bà. Có lẽ dạo gần đây, thân thể của hắn chịu quá nhiều tàn phá nên chẳng cách nào lành lại trong một sớm một chiều.
Khi thấy mọi thứ đã ổn định, bà thu dọn những thứ mình bày bừa, điềm đạm nói với Linh Thảo:
- Nó không mất kiểm soát nữa đâu.
Hoàng khẽ quay qua, âm thầm xem điệu bộ của cô thế nào trước những việc đã xảy ra với hắn. Đến lúc này, Hoàng cũng mông lung trước sự tồn tại của Linh Thảo, liệu cô đến đây với mục đích gì? Đặc biệt, loại nghị lực nào để cô chấp nhận một Thành Nghiêm mà trong mắt người đời, hắn chẳng khác con ác thú đ.e dọ.a tính mạng họ. Đối với một vài người biết được bí mật của hắn, đa phần chỉ âm thầm cầu nguyện hắn c/h.ết đi. Riêng cô gái này trước sau như một, dù có đả kích nào xảy đến cũng giữ một tâm phẳng lặng tới mức dấy lên trong cậu nghi hoặc.
Dù cho những việc cô làm với Thành Nghiêm khiến cậu nể phục nhưng cũng không đồng nghĩa hoàn toàn tin tưởng.
Trước lời của bà Lành cô chỉ nhẹ nhàng đáp:
- Dạ… - Sau đó không hỏi thêm bất cứ câu nào về sự bất thường của Thành Nghiêm.
Bà Lành cũng không bộc lộ sự khó chịu hay bất ngờ nào dành cho cô gái trẻ, tựa đã nắm rõ mọi việc, bà tiếp tục:
- Vài hôm nữa sẽ tỉnh lại. - Bà dừng lại, chỉ vào những gói giấy báo xếp ngay ngắn trên kệ tủ, căn dặn:
- Cách ba tiếng, đắp lên người nó một lần, để khoảng ba mươi phút lấy ra.
- Dạ. - Cô nhỏ nhẹ trả lời, vừa chỉnh lại ga giường và chăn mền cho hắn.
Hoàng nhìn ra được bà Lành khá hài lòng với hành động của cô nhưng đó cũng không quá lạ bởi cô gái này do nội mang về và ắt hẳn việc nội làm cũng do một tay bà Lành sắp xếp.
Lúc cậu đang nghĩ ngợi linh tinh, bà Lành nói với cậu:
- Đưa ta về.
Hoàng giật mình, quay qua nhìn Thành Nghiêm vẫn còn thoi thóp, giọng điệu hoang mang:
- Còn cậu?
Bà chau mày, dứt khoát nói:
- Nó tạm ổn. - Bà Lành không nán lại thêm bởi mọi nguyên liệu đem theo đã sử dụng hết cho việc bày mắt trận lúc tối, cả “may vá” lại cơ thể hắn. Bà phải trở về chế tạo ra thêm, đồng thời chuẩn bị cho cuộc chiến… vốn dĩ của riêng cháu mình nhưng tới thời điểm này bà đã không thể đứng ngoài nhìn vào. Đơn thuần kẻ đó cố tình nhắm vào sinh mạng, thẳng tay đem sự sống của hắn ra để đùa cợt.
Hoàng tương đối ái ngại nhưng nhận ra được sự quyết tâm trong lời của bà, cậu không nhiều lời bởi chính bà ấy mới là người cứu được Thành Nghiêm. Cậu đưa bà Lành về nhà, có nhiều điều muốn hỏi nhưng thấy bà không ý định tiếp chuyện nên cậu thu lại tất cả.
Khi đưa bà đến chỗ bà yêu cầu, Hoàng vốn về nhà mình nhưng đắn đo một chút, cậu ghé tiệm thuốc tây, mua tất cả mọi thứ dùng được trên vế.t th.ương, sau đó tới nhà cậu mình.
Hoàng không xem tình hình của hắn mà cố tình gặp Linh Thảo.
Hoàng đưa túi thuốc cho cô và nhìn cô với ánh mắt dò xét, dáng vẻ bông lơn thường ngày biến mất mà chỉ còn duy nhất sự thâm trầm đến độ cô rùng mình. Cô ấp úng:
- Gì thế? - Linh Thảo thật sự bất an trước dáng vẻ hiện tại của Hoàng vì từ khi gặp gỡ, cậu chưa từng xem cô như phạm nhân giống hiện tại.
Hoàng chau mày, mắt xoáy sâu vào cô, giọng điệu khá lạnh lùng.
- Cô nhận ra sự khác thường của cậu út chứ?
Linh Thảo gật đầu, mắt không chớp, trực tiếp đối diện với tầm nhìn của cậu chứ chẳng phải tránh né đối phương.
Hoàng không bất ngờ trước đáp án nhận được bởi kẻ ngốc cũng phải biết Thành Nghiêm khác lạ, đặc biệt đã cùng hắn trải qua nhiều lần kinh thiêng, nếu Linh Thảo bảo rằng không nhận ra, cậu sẽ lập tức dừng lại cuộc trò chuyện… bởi chỉ có kẻ nói dối mới có khả năng trả lời hắn bình thường.
Hoàng nhìn vào đôi mắt trong suốt đang đứng yên, chẳng có tia dao động nào của cô, giọng cậu từ tốn nhưng không kém phần trăn trở:
- Tôi chẳng biết bà tôi đưa đến với mục đích gì nhưng để sống với cậu út không chỉ thương hay thích mà còn cả chấp nhận… - Thật lòng mà nói, cậu cũng không hoàn toàn biết hết tất cả điều kì lạ của hắn, vì ông bà nội đều giấu đi nhưng cốt lõi cậu vẫn nắm rõ. Đủ để hiểu được rằng, hắn không thể nào trọn vẹn là từ “người” theo đúng nghĩa của nó. Việc Linh Thảo ở đây do tiền tài, hay là sự hứng thú trong giây lát, rồi sau đó không chịu nổi hắn mà cuốn gói chạy đi… chính cậu cũng không đoán được kết quả.
Hoàng dừng lại với tiếng thở dài, không đợi chờ cũng chẳng cần cô mở lời, cậu tiếp tục nói:
- Cậu út sẽ luôn tìm cách tránh xa mọi người.
Linh Thảo vốn im lặng nghe Hoàng nói hết nhưng tới đây cô không kìm được, buộc miệng:
- Tại sao chứ? - Linh Thảo khó hiểu hỏi lại. Cô rất muốn biết lý do khi gia đình hắn rất tốt, ông bà nội đều thương hắn, cả Hoàng cũng thế nhưng lúc nào hắn cũng hờ hững, gần như không muốn cùng họ thân thiết.
Hoàng bật cười, vẻ mặt hay giọng nói đều đắng chát:
- Vì ranh giới sống ch,ế.t của cậu rất mỏng. - Bà nội bảo với Hoàng, Thành Nghiêm đang trải qua mười năm đại nạn nhưng thực tế Hoàng cảm nhận được số mệnh của Thành Nghiêm rất lạ… Hơn hết cậu từng nghe được cuộc trò chuyện của bà nội với bà Lành, họ nói thần thánh có thể bắt hắn bất cứ lúc nào, còn người của cõi âm toàn quyền được tước đoạt sinh mạng hắn nếu họ có đủ sức mạnh. Chung quy, sự sống của Thành Nghiêm tạm bợ, tùy ý kẻ khác đá,nh g,iết. Có lẽ vì đó, hắn muốn cách xa mọi người để ngộ nhỡ bản thân có mất đi, cũng không có ai phải đ,au lòng vì hắn.
Linh Thảo gật đầu nhưng động tác vô cùng yếu ớt, mơ hồ cô nhớ tới vài chuyện, chợt nhìn qua hắn với ánh mắt mông lung.
Hoàng cười cười nhưng gương mặt hay nội tâm không chút vui vẻ, cậu chậm rãi:
- Cậu út sống thờ ơ, gần như biệt lập nhưng trong đầu rất nhiều lo lắng.
Âm giọng của Hoàng lơ đễnh, giễu cợt như một câu nói đùa nhưng ai trong trường hợp này đều hiểu lời của cậu hoàn toàn không hờ hững mà còn giống lời cảnh báo. Hoàng đột ngột nhìn thẳng vào mắt cô nhưng bấy giờ không còn chứa nghi hoặc mà nó chân thật, van xin cũng ngấm ngầm đ.e dọ.a:
- Linh Thảo, hy vọng cô đến với cậu út tôi không chỉ đơn thuần là vì tiền.
Linh Thảo không đáp ngơ ngẩn với rất nhiều suy nghĩ trong đầu. Hoàng nói xong những điều mình cần, mặc kệ cô phản ứng ra sao, người cậu cũng nhẹ nhõm vài phần. Cậu huýt sáo, lấy áo khoác vắt lên vai, thong dong ra cửa, trở về với dáng vẻ lạc quan quen thuộc, chẳng phải nghiêm túc, chất chứa nhiều suy tư như vừa rồi. Linh Thảo tự hỏi, sự vui vẻ đến mức ngờ nghệch trên người cậu, có phải đó là cách thức để tiếp cận Thành Nghiêm.
Hoàng đã về nhưng lời của cậu vẫn âm ỉ và trở thành gánh nặng nơi lồng ngực… đúng như cậu nói, cô có mặt ở đây không đơn thuần vì tiền, mà còn thứ khác hệ trọng hơn.
Cô hít sâu vài hơi, khẽ vỗ vào má mình vì đang suy nghĩ quá nhiều.
Linh Thảo nhìn đồng hồ, gần tới giờ đắp thuốc cho hắn nên bắt đầu chuẩn bị, cẩn trọng làm theo những lời bà ấy đã dặn dò. Cơ thể hắn vốn rất lạnh nhưng khi đắp lá cây ẩm vào thì chúng hệt mảnh đất khô hạn, nhanh chóng rút hết vào người, chỉ bỏ lại xác lá cằn cỗi và nhẹ tênh. Suốt mấy ngày liền, Linh Thảo túc trực bên hắn, thuốc bà Lành để lại chẳng còn nhưng hắn vẫn chưa hồi tỉnh, trong khi đó người cô đã dần kiệt quệ vì thời gian ngủ rất ít. Cô vừa chăm hắn, vừa cố để đọc và nghiên cứu bài vở khiến sức khỏe của bản thân giảm sút khá nhiều.
Giữa đêm, cô uể oải buông sách, ngồi cạnh mép giường, ngắm nhìn người đàn ông vẫn im lìm, cô khẽ luồn bàn tay mình vào bàn rộng lớn của hắn, miệng chợt nhếch lên vô cùng vui vẻ, tận hưởng cảm giác kề cạnh hắn. Bởi cô hiểu rằng, khi hắn tỉnh lại, sẽ lại đuổi cô, dứt khoát đẩy cô về một chí tuyến khác.
Linh Thảo trân trọng thời khắc hiện tại nhưng cũng vô cùng lo lắng vì hắn vẫn không có dấu hiệu tỉnh dậy, cô nhìn hắn, đợi chờ tới kiệt lực và ngủ gật bên hắn mà chằng còn hay biết.
Lúc này, hồn phách của Thành Nghiêm sau chặng đường bị giam cầm nơi bóng đêm vô tận đã dần đánh thức nhưng không thể lập tức tỉnh dậy. Đầu óc mù mịt của hắn mắt đầu hiện lên những hình ảnh rõ nét về việc đêm đó, ngực hắn nhói lên mạnh bạo khi ý thức được khoảnh khắc đó mình trở thành con ác quỷ bạo tàn… cắn nuốt đồng loại của mình. Hành động ghê rợn ấy… đã nằm trọn trong mắt Linh Thảo… hắn còn thấp thoáng thấy được, bàn tay hắn, răng hắn đã làm tổn thương cô, tệ nhất, khoang miệng hắn dường như còn đọng lại mùi má.u của cô.
Thành Nghiêm cố nhướng mi mắt trĩu nặng, hắn hé ra nhìn căn phòng quen thuộc với ánh sáng vàng vọt từ đèn ngủ, nó không rực rỡ nhưng đủ để soi rọi giúp hắn thấy cô gái gầy gạc đang thiếp đi, mặt tựa vào cánh tay đầy sẹo, bàn tay nhỏ ấm áp của cô nằm gọn trong bàn tay thô ráp và lạnh ngắt của hắn.
Trải qua việc kinh khủng đó, Linh Thảo vẫn ở lại, cô chưa rời đi như hắn vốn mặc định.
Một khắc bất chợt, con tim xáo rỗng của hắn loạn nhịp, những cảm xúc kì lạ len lỏi nơi lin.h hồ.n cô quạnh, hắn vừa lâng lâng, vui sướng nhưng cũng lo sợ. Khi hắn bị giam cầm nơi cấm địa âm u, thỉnh thoảng nghe âm giọng da diết:
- Thành Nghiêm, anh tỉnh lại đi, mọi người rất lo lắng cho anh.
- Thành Nghiêm, anh rất may mắn khi có gia đình.
- Anh là anh, là Thành Nghiêm. Dù có chuyện gì xảy ra anh vẫn là Thành Nghiêm.
Hắn chẳng rõ thực hư, mọi thứ đều mơ hồ nhưng tâm hồn héo khô của hắn gần như trỗi dậy, thay vì như trước kia để chính mình mông lung trong địa ngục âm u, mặc số mệnh cho con tạo an bày, lần đầu tiên, hắn chủ động vực dậy, mon men theo mùi thơm ngọt lành đã nhiều lần bị hắn ruồng bỏ.
Thành Nghiêm nhìn cô rất lâu, cô ngồi dưới nền gạch, cạnh bên là chiếc gối với chiếc mền mỏng trông vô cùng lạnh lẽo. Bất chợt nỗi chua xót dấy lên, kéo theo cả một khao khát ập tới mãnh liệt, không ngừng thúc giục hắn ôm lấy cô…
Tác giả: Mạn
Chương 33:
Sau khi đưa hắn lên phòng, bọn họ giúp hắn gột rửa vết m.áu trên người, lúc thay bộ đồ khác, chỉ riêng bà Lành vẫn giữ được bình tĩnh, còn hai người còn lại nhất thời chẳng phản ứng được khi chứng kiến một cơ thể rách nát thảm thương của hắn. Mỗi một tấc da đều bị giày xéo đến mức một thoáng nhìn ngang, họ không đủ sức phân biệt được đâu là m.áu thịt, hay da của hắn bởi chúng như trộn lẫn vào nhau. Một số vị trí đường rãnh sâu hút, lộ ra mảnh trắng đục rất giống xương…
Hoàng nhợt người, ấp úng:
- Nên đưa cậu đi bệnh viện. - Cậu không khỏi lo lắng trước tình trạng của Thành Nghiêm. Dù cậu biết v.ết https://truyenne.net/suy nghĩ tương tự như Hoàng nhưng cô không đủ dũng khí lên tiếng, chỉ âm thầm chờ câu trả lời từ bà lão. Bởi cô biết, ở đây quyết định của bà mới có hiệu lực.
- Nếu cậu muốn cả đời về sau nó trở thành vật trong phòng thí nghiệm. - Bà Lành gằn giọng. Hoàng vô thức lau lớp mồ hôi của mình, dụi mắt, và rất nhanh hiểu được ý tứ trong lời bà.
Bà Lành lấy lá thảo dược cùng vài thứ thuốc của mình đổ vào chậu và đốt lên cạnh hắn. Bà lấy nhang đèn, li hương,... lập bàn thờ trên đầu giường thực hiện cúng tế, đồng thời làm khá nhiều nghi thức suốt mấy tiếng liền đến gần rạng sáng mới dừng lại. Cũng trong đoạn thời gian đó, các vết rạch trên người hắn bắt đầu kéo da non ngăn m,áu chảy ra ngoài. Cơ thể của hắn ráo hoảnh và đi vào tiến trình hồi phục nhưng khá chậm so với mong đợi của bà. Có lẽ dạo gần đây, thân thể của hắn chịu quá nhiều tàn phá nên chẳng cách nào lành lại trong một sớm một chiều.
Khi thấy mọi thứ đã ổn định, bà thu dọn những thứ mình bày bừa, điềm đạm nói với Linh Thảo:
- Nó không mất kiểm soát nữa đâu.
Hoàng khẽ quay qua, âm thầm xem điệu bộ của cô thế nào trước những việc đã xảy ra với hắn. Đến lúc này, Hoàng cũng mông lung trước sự tồn tại của Linh Thảo, liệu cô đến đây với mục đích gì? Đặc biệt, loại nghị lực nào để cô chấp nhận một Thành Nghiêm mà trong mắt người đời, hắn chẳng khác con ác thú đ.e dọ.a tính mạng họ. Đối với một vài người biết được bí mật của hắn, đa phần chỉ âm thầm cầu nguyện hắn c/h.ết đi. Riêng cô gái này trước sau như một, dù có đả kích nào xảy đến cũng giữ một tâm phẳng lặng tới mức dấy lên trong cậu nghi hoặc.
Dù cho những việc cô làm với Thành Nghiêm khiến cậu nể phục nhưng cũng không đồng nghĩa hoàn toàn tin tưởng.
Trước lời của bà Lành cô chỉ nhẹ nhàng đáp:
- Dạ… - Sau đó không hỏi thêm bất cứ câu nào về sự bất thường của Thành Nghiêm.
Bà Lành cũng không bộc lộ sự khó chịu hay bất ngờ nào dành cho cô gái trẻ, tựa đã nắm rõ mọi việc, bà tiếp tục:
- Vài hôm nữa sẽ tỉnh lại. - Bà dừng lại, chỉ vào những gói giấy báo xếp ngay ngắn trên kệ tủ, căn dặn:
- Cách ba tiếng, đắp lên người nó một lần, để khoảng ba mươi phút lấy ra.
- Dạ. - Cô nhỏ nhẹ trả lời, vừa chỉnh lại ga giường và chăn mền cho hắn.
Hoàng nhìn ra được bà Lành khá hài lòng với hành động của cô nhưng đó cũng không quá lạ bởi cô gái này do nội mang về và ắt hẳn việc nội làm cũng do một tay bà Lành sắp xếp.
Lúc cậu đang nghĩ ngợi linh tinh, bà Lành nói với cậu:
- Đưa ta về.
Hoàng giật mình, quay qua nhìn Thành Nghiêm vẫn còn thoi thóp, giọng điệu hoang mang:
- Còn cậu?
Bà chau mày, dứt khoát nói:
- Nó tạm ổn. - Bà Lành không nán lại thêm bởi mọi nguyên liệu đem theo đã sử dụng hết cho việc bày mắt trận lúc tối, cả “may vá” lại cơ thể hắn. Bà phải trở về chế tạo ra thêm, đồng thời chuẩn bị cho cuộc chiến… vốn dĩ của riêng cháu mình nhưng tới thời điểm này bà đã không thể đứng ngoài nhìn vào. Đơn thuần kẻ đó cố tình nhắm vào sinh mạng, thẳng tay đem sự sống của hắn ra để đùa cợt.
Hoàng tương đối ái ngại nhưng nhận ra được sự quyết tâm trong lời của bà, cậu không nhiều lời bởi chính bà ấy mới là người cứu được Thành Nghiêm. Cậu đưa bà Lành về nhà, có nhiều điều muốn hỏi nhưng thấy bà không ý định tiếp chuyện nên cậu thu lại tất cả.
Khi đưa bà đến chỗ bà yêu cầu, Hoàng vốn về nhà mình nhưng đắn đo một chút, cậu ghé tiệm thuốc tây, mua tất cả mọi thứ dùng được trên vế.t th.ương, sau đó tới nhà cậu mình.
Hoàng không xem tình hình của hắn mà cố tình gặp Linh Thảo.
Hoàng đưa túi thuốc cho cô và nhìn cô với ánh mắt dò xét, dáng vẻ bông lơn thường ngày biến mất mà chỉ còn duy nhất sự thâm trầm đến độ cô rùng mình. Cô ấp úng:
- Gì thế? - Linh Thảo thật sự bất an trước dáng vẻ hiện tại của Hoàng vì từ khi gặp gỡ, cậu chưa từng xem cô như phạm nhân giống hiện tại.
Hoàng chau mày, mắt xoáy sâu vào cô, giọng điệu khá lạnh lùng.
- Cô nhận ra sự khác thường của cậu út chứ?
Linh Thảo gật đầu, mắt không chớp, trực tiếp đối diện với tầm nhìn của cậu chứ chẳng phải tránh né đối phương.
Hoàng không bất ngờ trước đáp án nhận được bởi kẻ ngốc cũng phải biết Thành Nghiêm khác lạ, đặc biệt đã cùng hắn trải qua nhiều lần kinh thiêng, nếu Linh Thảo bảo rằng không nhận ra, cậu sẽ lập tức dừng lại cuộc trò chuyện… bởi chỉ có kẻ nói dối mới có khả năng trả lời hắn bình thường.
Hoàng nhìn vào đôi mắt trong suốt đang đứng yên, chẳng có tia dao động nào của cô, giọng cậu từ tốn nhưng không kém phần trăn trở:
- Tôi chẳng biết bà tôi đưa đến với mục đích gì nhưng để sống với cậu út không chỉ thương hay thích mà còn cả chấp nhận… - Thật lòng mà nói, cậu cũng không hoàn toàn biết hết tất cả điều kì lạ của hắn, vì ông bà nội đều giấu đi nhưng cốt lõi cậu vẫn nắm rõ. Đủ để hiểu được rằng, hắn không thể nào trọn vẹn là từ “người” theo đúng nghĩa của nó. Việc Linh Thảo ở đây do tiền tài, hay là sự hứng thú trong giây lát, rồi sau đó không chịu nổi hắn mà cuốn gói chạy đi… chính cậu cũng không đoán được kết quả.
Hoàng dừng lại với tiếng thở dài, không đợi chờ cũng chẳng cần cô mở lời, cậu tiếp tục nói:
- Cậu út sẽ luôn tìm cách tránh xa mọi người.
Linh Thảo vốn im lặng nghe Hoàng nói hết nhưng tới đây cô không kìm được, buộc miệng:
- Tại sao chứ? - Linh Thảo khó hiểu hỏi lại. Cô rất muốn biết lý do khi gia đình hắn rất tốt, ông bà nội đều thương hắn, cả Hoàng cũng thế nhưng lúc nào hắn cũng hờ hững, gần như không muốn cùng họ thân thiết.
Hoàng bật cười, vẻ mặt hay giọng nói đều đắng chát:
- Vì ranh giới sống ch,ế.t của cậu rất mỏng. - Bà nội bảo với Hoàng, Thành Nghiêm đang trải qua mười năm đại nạn nhưng thực tế Hoàng cảm nhận được số mệnh của Thành Nghiêm rất lạ… Hơn hết cậu từng nghe được cuộc trò chuyện của bà nội với bà Lành, họ nói thần thánh có thể bắt hắn bất cứ lúc nào, còn người của cõi âm toàn quyền được tước đoạt sinh mạng hắn nếu họ có đủ sức mạnh. Chung quy, sự sống của Thành Nghiêm tạm bợ, tùy ý kẻ khác đá,nh g,iết. Có lẽ vì đó, hắn muốn cách xa mọi người để ngộ nhỡ bản thân có mất đi, cũng không có ai phải đ,au lòng vì hắn.
Linh Thảo gật đầu nhưng động tác vô cùng yếu ớt, mơ hồ cô nhớ tới vài chuyện, chợt nhìn qua hắn với ánh mắt mông lung.
Hoàng cười cười nhưng gương mặt hay nội tâm không chút vui vẻ, cậu chậm rãi:
- Cậu út sống thờ ơ, gần như biệt lập nhưng trong đầu rất nhiều lo lắng.
Âm giọng của Hoàng lơ đễnh, giễu cợt như một câu nói đùa nhưng ai trong trường hợp này đều hiểu lời của cậu hoàn toàn không hờ hững mà còn giống lời cảnh báo. Hoàng đột ngột nhìn thẳng vào mắt cô nhưng bấy giờ không còn chứa nghi hoặc mà nó chân thật, van xin cũng ngấm ngầm đ.e dọ.a:
- Linh Thảo, hy vọng cô đến với cậu út tôi không chỉ đơn thuần là vì tiền.
Linh Thảo không đáp ngơ ngẩn với rất nhiều suy nghĩ trong đầu. Hoàng nói xong những điều mình cần, mặc kệ cô phản ứng ra sao, người cậu cũng nhẹ nhõm vài phần. Cậu huýt sáo, lấy áo khoác vắt lên vai, thong dong ra cửa, trở về với dáng vẻ lạc quan quen thuộc, chẳng phải nghiêm túc, chất chứa nhiều suy tư như vừa rồi. Linh Thảo tự hỏi, sự vui vẻ đến mức ngờ nghệch trên người cậu, có phải đó là cách thức để tiếp cận Thành Nghiêm.
Hoàng đã về nhưng lời của cậu vẫn âm ỉ và trở thành gánh nặng nơi lồng ngực… đúng như cậu nói, cô có mặt ở đây không đơn thuần vì tiền, mà còn thứ khác hệ trọng hơn.
Cô hít sâu vài hơi, khẽ vỗ vào má mình vì đang suy nghĩ quá nhiều.
Linh Thảo nhìn đồng hồ, gần tới giờ đắp thuốc cho hắn nên bắt đầu chuẩn bị, cẩn trọng làm theo những lời bà ấy đã dặn dò. Cơ thể hắn vốn rất lạnh nhưng khi đắp lá cây ẩm vào thì chúng hệt mảnh đất khô hạn, nhanh chóng rút hết vào người, chỉ bỏ lại xác lá cằn cỗi và nhẹ tênh. Suốt mấy ngày liền, Linh Thảo túc trực bên hắn, thuốc bà Lành để lại chẳng còn nhưng hắn vẫn chưa hồi tỉnh, trong khi đó người cô đã dần kiệt quệ vì thời gian ngủ rất ít. Cô vừa chăm hắn, vừa cố để đọc và nghiên cứu bài vở khiến sức khỏe của bản thân giảm sút khá nhiều.
Giữa đêm, cô uể oải buông sách, ngồi cạnh mép giường, ngắm nhìn người đàn ông vẫn im lìm, cô khẽ luồn bàn tay mình vào bàn rộng lớn của hắn, miệng chợt nhếch lên vô cùng vui vẻ, tận hưởng cảm giác kề cạnh hắn. Bởi cô hiểu rằng, khi hắn tỉnh lại, sẽ lại đuổi cô, dứt khoát đẩy cô về một chí tuyến khác.
Linh Thảo trân trọng thời khắc hiện tại nhưng cũng vô cùng lo lắng vì hắn vẫn không có dấu hiệu tỉnh dậy, cô nhìn hắn, đợi chờ tới kiệt lực và ngủ gật bên hắn mà chằng còn hay biết.
Lúc này, hồn phách của Thành Nghiêm sau chặng đường bị giam cầm nơi bóng đêm vô tận đã dần đánh thức nhưng không thể lập tức tỉnh dậy. Đầu óc mù mịt của hắn mắt đầu hiện lên những hình ảnh rõ nét về việc đêm đó, ngực hắn nhói lên mạnh bạo khi ý thức được khoảnh khắc đó mình trở thành con ác quỷ bạo tàn… cắn nuốt đồng loại của mình. Hành động ghê rợn ấy… đã nằm trọn trong mắt Linh Thảo… hắn còn thấp thoáng thấy được, bàn tay hắn, răng hắn đã làm tổn thương cô, tệ nhất, khoang miệng hắn dường như còn đọng lại mùi má.u của cô.
Thành Nghiêm cố nhướng mi mắt trĩu nặng, hắn hé ra nhìn căn phòng quen thuộc với ánh sáng vàng vọt từ đèn ngủ, nó không rực rỡ nhưng đủ để soi rọi giúp hắn thấy cô gái gầy gạc đang thiếp đi, mặt tựa vào cánh tay đầy sẹo, bàn tay nhỏ ấm áp của cô nằm gọn trong bàn tay thô ráp và lạnh ngắt của hắn.
Trải qua việc kinh khủng đó, Linh Thảo vẫn ở lại, cô chưa rời đi như hắn vốn mặc định.
Một khắc bất chợt, con tim xáo rỗng của hắn loạn nhịp, những cảm xúc kì lạ len lỏi nơi lin.h hồ.n cô quạnh, hắn vừa lâng lâng, vui sướng nhưng cũng lo sợ. Khi hắn bị giam cầm nơi cấm địa âm u, thỉnh thoảng nghe âm giọng da diết:
- Thành Nghiêm, anh tỉnh lại đi, mọi người rất lo lắng cho anh.
- Thành Nghiêm, anh rất may mắn khi có gia đình.
- Anh là anh, là Thành Nghiêm. Dù có chuyện gì xảy ra anh vẫn là Thành Nghiêm.
Hắn chẳng rõ thực hư, mọi thứ đều mơ hồ nhưng tâm hồn héo khô của hắn gần như trỗi dậy, thay vì như trước kia để chính mình mông lung trong địa ngục âm u, mặc số mệnh cho con tạo an bày, lần đầu tiên, hắn chủ động vực dậy, mon men theo mùi thơm ngọt lành đã nhiều lần bị hắn ruồng bỏ.
Thành Nghiêm nhìn cô rất lâu, cô ngồi dưới nền gạch, cạnh bên là chiếc gối với chiếc mền mỏng trông vô cùng lạnh lẽo. Bất chợt nỗi chua xót dấy lên, kéo theo cả một khao khát ập tới mãnh liệt, không ngừng thúc giục hắn ôm lấy cô…