Chương 32 - Linh Nghiêm

Linh Nghiêm
Tác giả Mạn

Chương 32:
Linh Thảo bị vô số qu,ỷ hồ,n vật vờ đu bám nhưng chúng cũng không đến mức đả thương cô giống như con người tác động vật lý lên nhau. Tuy nhiên việc tổn hao về sức không thể nào tránh khỏi khi chúng đang công khai hút lấy dương khí trên người cô.

- Thành Nghiêm, anh tỉnh dậy đi. - Trước khi cô thật sự suy sụp, cô gào lên hy vọng lay động được hắn đang mất khống chế hành động của mình. Tuy nhiên, việc cô làm thật sự vô ích, hắn đã không còn nghe được bất cứ âm thanh nào.

Hắn đang điên cuồng đánh đấm, x,é x,ác những h,ồn thể đang bén mảng quanh mình, rất nhanh quanh hắn trống trải vì những hồ.n m.a lường trước được hậu quả bị hắn nuốt chửng nên vội vã chạy ra xa, chúng ẩn náu vào những nơi u tối, hòa với màn đêm đậm đặc, không gian tương đối vắng vẻ chỉ còn những con mắt ẩn hiện nơi bóng tối sầm uất.
Khi họ thấy cô gào lên gọi hắn, chúng bỗng nhìn nhau, điệu bộ dè chừng rồi bỗng chốc lùi khỏi cô, chỉ còn một vài li,nh h,ồn cố chấp bám lấy nhưng dù sau cũng tốt hơn nhiều so với vừa rồi. Linh Thảo cố gắng nhấc chân nặng nề về phía hắn…

Bấy giờ chỗ Thành Nghiêm cũng rất thoáng nhưng tình trạng chẳng khá lên khi hắn ba qu,ỷ hồ,n màu đỏ khé đồng loạt tấn công, chúng luân phiên xem hắn là bao cát, thống khoái đá,n,h đập, xô ngã, đá,nh hắn,... tạo một vòng lặp tiếp diễn. Thành Nghiêm vẫn đá,.nh trả nhưng động tác của hắn rất loạn, tựa thực hiện theo bản năng mà hoàn toàn không phân định được đối thủ ở đâu nên đa phần hắn đánh vào không khí. Còn lũ qu,ỷ d/ữ ranh mãnh chủ động tránh né đòn tấn công của hắn.

Hắn chịu rất nhiều cú đánh thâm hiểm từ bọn q.uỷ d.ữ đến mức ngã gục xuống, má.u me đã bắt đầu bê bết khắp người. Thật sự m,áu đã trở thành lớp màn nước thấm đẫm trên người hắn từ đầu đến chân… Linh Thảo hoảng loạn, lắp bắp với tròng mắt đang run lên:

- Thành Nghiêm, Thành Nghiêm… - Lúc cô gọi hắn, hắn cũng nằm bệt xuống, không còn đủ sức gượng gạo. Cô run rẩy, không đoán được hắn còn thở hay chỉ còn là thân xác rỗng.

Thời khắc hắn đổ ập và mất khả năng chiến đấu, cô chính thức trở thành tâm điểm duy nhất của lũ q/uỷ đói khát.

Linh Thảo vẫn kiên định bước về phía hắn, mặc cho cơ thể đã rệu rời theo đúng nghĩa đen của nó.
Cũng bấy giờ, tiếng của Hoàng bỗng thì thầm sau lưng:
- Mợ mợ.

Linh Thảo lắp bắp, không tin được vào mắt mình:
- Sao, sao anh vào được đây? - Đến thời điểm hiện tại, cô chẳng rõ vì sao mình xuất hiện ở nơi ghê sợ này dù chưa chạm vào cây đinh cắm trên vách. Bây giờ là Hoàng có mặt, đúng thật không thể ngờ được. Cậu cầm chiếc ô màu vàng sậm, trên đó chi chít rất nhiều hình thù và kí tự lạ. Cậu nắm bả vai cô sát về phía mình, cả hai đứng gọn trong chiếc ô. Các hồn ma đang lao tới cô bỗng dừng hắn, chúng ngơ ngác đi tứ tán, mắt không ngừng nhìn chỗ nọ kia như tìm kiếm sự tồn tại của cô. Dường như họ không còn thấy cô, đặc biệt chẳng thấy sự xuất hiện của người mới tới.

Hoàng không giải thích bởi thời gian dành cho họ vô cùng hạn hẹp:
- Nhanh lên, cậu út ở đâu? - Hoàng vừa hỏi vừa nhìn xung quanh nhưng chẳng thấy người mình cần.
Linh Thảo chỉ chỗ Thành Nghiêm đang nằm bất động:

- Bên đó.
Hoàng nhìn theo tay cô, ngơ ngẩn:

- Đâu? - Cậu chẳng thấy gì ngoài không gian u tối và có khối nhô lên… ngay tức khắc, sắc mặt cậu tệ đi bởi khối đỏ ở vị trí đầu ngón tay cô hướng tới.
Hoàng muốn chối bỏ, không tin vào dự cảm của mình thì Linh Thảo đã đánh sập chút hy vọng le lói của cậu, cô mím môi, chật vật nói:
- Chỗ m,á.u.

Hoàng lắp bắp, mắt không chớp, thất thần đặt ở chỗ cậu mình:
- Còn, còn sống không?

Linh Thảo lắc đầu trong bất lực:
- Không biết.

Hai người ngơ ngẩn với lồng ngực trống rỗng nhưng cũng nhanh chốc sốc lại tinh thần tới chỗ hắn… dù sao đi nữa cũng phải mang hắn về.

- Cái chỗ chó má gì không biết. - Hoàng không nén được cơn tức trước địa hình kì quặc, mỗi một bước tốn rất nhiều thời gian và thể lực.

Linh Thảo cũng chẳng khá hơn và cô sớm trải nghiệm nơi quái lạ hiện tại nhưng nhờ thế, cô điềm tĩnh hơn, chỉ im lặng dốc sức tới gần hắn.
Khoảng cách giữa họ không quá mười mét, tuy nhiên với sự duy chuyển khó khăn làm đoạn đường trở nên thăm thẳm.

Hoàng căm phẫn, cơn thịnh nộ trước nay chưa từng có trên người chàng trai luôn vui vẻ:

- Má nó. - Cậu nghiến răng, cả người phừng lửa giận.

Linh Thảo hiểu được tâm trạng của cậu nên chẳng thấy quá bất ngờ, cơ bản đứng trước mạng sống của người thân không ai đủ bình tĩnh để giữ được tính cách điềm đạm ngày thường của mình.

Cũng vì nôn nóng tới sót lòng nên bước chân của Hoàng nhanh hơn. Linh Thảo không muốn bản thân trở thành gánh nặng trì trệ việc cứu hắn nên cô cũng dồn hết lực vào chân mình, đuổi kịp cậu. Nhưng cũng ước chừng hơn mười lăm phút, hai người mới tới chỗ của hắn. Một qu.ỷ hồ.n đang sảng khoái cắn một thịt lớn trên lưng của Thành Nghiêm khiến bọn họ rùng mình và vô vàn lo lắng.

Hoàng rút trong túi nhánh cây, quất mạnh về chúng với tất cả giận dữ của mình.

- Đỡ cậu vào dù. - Hoàng vừa dùng cây đuổi đám m.a qu.ỷ đang tới gần, vừa nghiêm giọng nói với cô.
Linh Thảo gật đầu, không chút chần chừ ngồi xổm xuống chạm vào cơ thể lạnh ngắt và đẫm m,á.u của hắn nhưng may mắn, cô vẫn cảm nhận được nhịp thở khe khẽ, cô vui sướng ngẩng lên:

- Anh ấy còn thở… - Cô nói tới đây, bỗng dừng hẳn vì giật mình lẫn đau buốt từ lưng… dường như bàn tay sắc bén của hắn đang cào cấu lưng cô.

Hoàng cũng phát hiện ra điều bất ổn, cậu hoảng hốt đưa dù cho Linh Thảo, giọng gấp gáp:

- Ráng cầm lấy. - Cậu không đợi cô phản ứng, nhét dù vào tay cô. Cầm dây trói Thành Nghiêm đang mê man nhưng lại phòng vệ theo bản năng của mình, một hành động vô thức đầy nguy hiểm… Vốn bà Lành đã căn dặn sẽ dùng sợi dây này trói hắn ngay khi gặp người nhưng cậu xua đuổi những hồn thể như lũ ruồi nhặng hung hăng nên chậm trễ…

Linh Thảo không màng tới cái đ/au ở lưng, cô bình tĩnh một cách kì lạ, giữ cây dù cân bằng để nó có thể bao gọn cả ba người họ.

- Vâng.
Hoàng vừa cột chặt hắn, vừa lẩm nhẩm:

- Cậu, tình thế bắt buộc, con không cố tình đâu đó. - Cậu như hối tội trước khi thực hiện một việc lầm lỗi với hắn.

Nhưng hiện tại hắn chẳng nghe thấy điều gì, hắn bỗng mở mắt đôi mắt tà dị, gương mặt đều hằn lên tia dữ tợn và đầy vô cảm, hắn rướn cổ, há mồm toang cắn cánh tay của Hoàng nhưng Linh Thảo đã nhanh hơn một bước dùng tay mình chắn ngang…
Hoàng giật mình trước việc của cô, cậu trố mắt, mấp máy:

- Cô điê/n sao? - Đáng lý Thành Nghiêm cắn Hoàng vì theo phản xạ bảo vệ mình nhưng nào ngờ cô đã dùng tay mình, m/áu thịt mình để thay cậu chịu phần tấn công đó.

Thành Nghiêm gặm tay cô, động tác của hắn rất mạnh nên thủng da, máu rịn chảy đầy ấp khoang miệng hắn.

Tròng mắt trắng nhách đang đứng lên của hắn khẽ dao động, nó run lên, mày chau lại, gương mặt nhăn nhó tựa đang đấu tranh với chính mình. Sau đó bất chợt nới lỏng hàm, chính thức ngất lịm đi, không còn cựa quậy được.

Linh Thảo thấy không còn bị hắn gặm chặt nên rút về, cô chỉ nhăn mày một tí vì chẳng ngăn được cơn đa.u nhưng tổng thể cô vẫn bình thản, cố gắng chịu đựng…

Hoàng giật mình, nhanh tay cột xông mấu chốt cuối cùng, rịt thêm vài cái để đảm bảo chắc chắn, sau đó mới buông ra.

Trong một khắc ngắn ngủi, Linh Thảo chịu khá nhiều v/ết th/ương đến Hoàng cũng rùng mình thay cho cô nhưng cậu không bàn bạc hay nói quá nhiều về chuyện đó.

- Đỡ cậu út lên lưng tôi. - Hoàng biết rõ yêu cầu hiện tại rất thiệt thòi chô Linh Thảo nhưng cậu không còn cách nào khác, buộc phải cần sự trợ giúp từ cô.
Hai người họ khệ nệ đỡ được hắn nhưng vô tình, cây dù nghiêng sang một bên, chân Hoàng lộ ra ngoài, một tên qu/ỷ xắn tới, hung hăng cấu xé, không gây vết tích rách da thịt nhưng lại vô cùng khó chịu, cậu ngã khuỵu xuống, nó gần như tê liệt, chẳng còn chút cảm giác.

Hoàng gượng gạo nhưng không thể. Cậu thật sự hoang mang bởi tình trạng đột ngột ập tới, ngay cả việc đứng của cậu cũng khó khăn, nói chi tới việc phải cộng thêm cậu mình.

Hoàng cố thêm vài lần nhưng đều vô nghĩa, cậu không đủ sức đứng lên trong khi thời gian dành cho họ ngày một thu hẹp.

Hoàng tức tưởi, mặt đỏ bừng, rít gầm:
- Má. - Cậu cố gồng người đứng lên nhưng cũng cậu càng lún sâu hơn và chẳng giữ cững được hắn sau lưng khiến cả hai phải nghiêng ngả.

Linh Thảo đỡ hắn khỏi lưng Hoàng, vừa nói:
- Để tôi cõng anh ấy.

Hoàng liền bác bỏ:
- Cô không được.

Linh Thảo dứt khoát:
- Được. - Cô không nhiều lời, chỉ một từ ngắn gọn nhưng vô cùng kiên định. Linh Thảo không chần chừ, cũng chẳng phải nói suông, ngay lập tức đưa cây dù lại cho Hoàng, cùng lúc khom người, để hắn tựa vào lưng mình. Cô mím môi, thân thể nhỏ nhắn bị hắn trùm lên, nếu từ sau nhìn đến, thật sự không thấy được cô ở đâu.

- Đi thôi. - Linh Thảo nói với Hoàng với âm giọng tương đối nặng nề. Thật sự việc mang một người với hình thể gấp rưỡi mình chẳng dễ dàng chút nào nhưng một phần cô quen làm việc nặng nhọc, phần khác tiếp thêm sức cho cô… có lẽ vì hắn là Thành Nghiêm.

Hoàng chới với, cậu không mấy tin nhưng cũng thẫn thờ, cố tấp tểnh theo sau bởi chính cậu là người rõ nhất, thời gian cho họ không còn nhiều. Một khi các kí tự trên cây dù biến mất, họ sẽ bị giam cầm, phải đến hôm sau, khe rãnh không gian mới lần nữa mở ra nhưng chính bà Lành cũng khẳng định, dù thần thánh phù trợ, họ cũng chỉ sống được nơi này trong khoảng ba giờ…

Nơi này bốn bề đều u ám như nhau, lối đi không có nhưng dĩ nhiên để vào đây cứu người, bà Lành cũng trang bị nhiều thứ cho Hoàng giúp cậu tìm được lối về. Hoàng nương theo mấy hạt sáng đỏ mờ nhạt.
Bà Lành bên ngoài, ngồi trước cửa ngôi nhà ở cuối con hẻm chẳng chút yên bình, bà tập trung toàn lực để giúp Hoàng vào trong, dùng trọn tâm sức của mình duy trì linh lực trên cây dù thời gian lâu nhất có thể. Mỗi một chuyển động bên trong đều dấy lên trong bà lo lắng.

Thời điểm bà ngửi được má/u của Thành Nghiêm và cả Linh Thảo khiến bà suýt mất kiểm soát, thế trận mình đang lập nên cũng chực chờ đổ vỡ… họ sẽ vĩnh viễn bị giam cầm ở trong.

Đương nhiên ngay cả khi dừng thở, bà cũng không thể chuyện tăm tối đó xảy ra, bà bỏ mọi lo lắng ra khỏi đầu, tiếp tục đọc chú ngữ, từng con chữ thốt ra từ bà như mang theo vệt sáng, chúng hóa thành những đốm lửa nhỏ len lỏi thành hàng dài để nối kết trở thành sợi dây dài giúp bọn trẻ thấy được lối ra.
Tuy vậy bà hiểu rõ không dễ dàng chút nào khi hai người tỉnh táo không chút kiến thức về thế giới tâm linh, còn Thành Nghiêm… thần trí đã không còn nên mọi việc hiện tại là ván cược, phần thắng phụ thuộc vào nghị lực của họ và sự bổ trợ từ bên ngoài của bà.

Đúng như bà Lành dự đoán, họ vô cùng chật vật khi bước đi trên mảnh đất lầy lội với cơ thể thư/ơng t.ích, Linh Thảo càng đáng thương hơn bởi m/áu của cô vẫn chảy và cõng thêm hắn. Hoàng ngẩn lên, chữ trên cây dù bắt đầu nhạt màu và các lin.h h/ồn quanh đây lại lảng vảng, manh nha đánh hơi ra dấu vết của họ.

Linh Thảo cũng phát hiện ra điều không ổn. Hai người họ không ai nói với ai lời nào nhưng cùng lúc đẩy nhanh động tác của mình, bước chân của họ chợt thoăn thoắt không ngờ đến bởi trong đầu bọn họ luôn nghĩ về sự sống. Chẳng ai muốn chôn vùi nơi đây.

Đến thời điểm thần trí của họ bắt đầu mù mờ, cả Hoàng hay Thảo đều không đủ sức vực dậy, bóng đen khép lại, trước mắt họ là một vài tán cây phất phơ giữa không gian mờ nhạt của các ánh đường yếu ớt hắt qua.

Dù không gian vẫn khá u tối nhưng tán cây, ánh đèn bất giác xuất hiện, Hoàng không nén được mừng rỡ:
- Thoát rồi, sống rồi.

Linh Thảo không bộc lộ ra ngoài như cậu nhưng lòng cũng không kém phần vui sướng bởi rời khỏi được nơi quái quỷ đó. Tuy vậy, cô vẫn lo lắng cho Thành Nghiêm đang im ắng sau lưng mình.

Hoàng giúp cô đỡ hắn xuống khi chân đã bắt đầu có dấu hiệu giảm đi, chẳng còn kiệt quệ tới không nhấc nổi như vừa rồi.

Bà Lành từ góc khuất gom đồ của mình để vào túi, gấp gáp tới chỗ họ:

- Nhanh về, không chậm trễ được.

Linh Thảo giật mình trước sự xuất hiện của bà nhưng cô cũng không biểu lộ quá nhiều trên gương mặt, chỉ theo phản xạ gật đầu chào hỏi người lớn tuổi.

Hoàng luống cuống với sự phấn chấn trên gương mặt:
- Dạ về, về thôi. - Cậu cõng hắn đến xe, tức tốc lái về căn hộ của hắn. Ngoài đường xe vắng vẻ, lộ trống trải nên rất nhanh tới căn hộ của hắn. Suốt đoạn đường, tới khi lên nhà, Thành Nghiêm vẫn trong trạng thái mê man, chưa tỉnh lại lần nào. Nhưng đối với bà Lành, hắn như thế mới là điều tốt, hiện tại hắn tỉnh dậy mới thật sự kinh khủng.