Chương 31 - Linh Nghiêm
Chương 31:
Bóng tối ngày một phủ dần, dù ánh sáng của đèn điện có chiếu rọi tới đâu cũng chẳng thể nào xóa sạch được cái sắc đen đang trùm lên tất thảy, đặc biệt những ngóc ngách khuất xa ánh đèn. Con người cho rằng nơi nào sáng trưng thì nơi đó sẽ chẳng có sự tồn tại của m.a q.uỷ. Tuy nhiên, thời gian về đêm, ánh đèn điện rực rỡ hay leo loét cũng chẳng còn quan trọng, bởi đó như khoảng riêng biệt để thế giới vo.ng hồ.n hoạt động, tùy vào vị trí và địa phận, ý niệm mà từng linh thể sẽ có cấp độ khác nhau. Linh Thảo từng nghe nói thế nhưng dĩ nhiên chỉ trên phương diện lý thuyết, thực tế cô chẳng xác định được tầm nguy hại của chúng giống như Thành Nghiêm, cô chỉ cảm nhận và phân định dựa vào các giác quan đang tập trung cao độ của mình.
Linh Thảo đứng giữa những luồng âm khí ngày một đặc sệt từ hai ả qu.ỷ hồ.n và tiếng gào gú tựa ở một mảng trời xa xôi. Chúng hợp nhất như để lấn lướt không gian đang rất đỗi bình thường, đặc biệt chèn ép luôn cả hơi thở đang nặng nề của cô. Linh Thảo mệt mỏi với đầu óc ù ù bao âm giọng hỗn tạp văng vẳng như xuyên thẳng vào tai mình. Trong khi đó, âm giọng của Thành Nghiêm ngày một nhỏ dần và rất nhanh như tiếng lá xào xạc thoáng qua, không để lại tín hiệu để cô tìm kiếm.
Hai ả ma nữ sau một lúc chịu khống chế bởi những thứ Thành Nghiêm để lại nhưng hiện tại… dường như chúng không còn tác dụng, điệu bộ họ ung dung, thản nhiên hấp thụ lại âm khí len lỏi xung quanh, gom nhặt chúng về phía của mình. Chỉ vài phút, hồ.n thể của hai ả ổn định, họ không chần chừ, như con thú đói khát lao về phía cô.
Linh Thảo không tránh né, chằm chằm về phía họ… cô dùng bàn tay đang run với tầng mồ hôi ẩm ướt không ngừng rỉ ra để cầm chắc thanh gỗ hắn đã đã đưa, cô nén cơn sợ hãi để đợi chúng tới gần. Khoảnh khắc chúng va vào cô, bàn tay lạnh lẽo cào cấu bấu vào da thịt hệt như muốn xé mảng da của cô ra ngoài, cô vẫn im lìm, cô trầm lặng tới độ hai ả cảm thấy ngờ vực nhưng họ chẳng để tâm, mục đích chính của họ và giết kẻ quấy rối việc làm của mình.
Nhưng chỉ hai giây sau, bàn tay đang xuyên qua xương tủy cô bỗng dừng hẳn, gương mặt đang đắc ý của của họ cũng méo mó, riêng ánh mắt phừng phực lửa phẫn độ lại bừng dữ dội. Ả cúi đầu, nhìn thứ đang cắm phập vào ngực trái mình.
Cũng trong khắc đó, cô thu tay về, đồng thời quay người về sau, cố gắng nhắm ngay vị trí ngực kẻ còn lại để cắm thanh gỗ vào nhưng ả ma nữ đã chứng kiến được hành động của cô nên nhanh hơn một bước tránh đi, thanh gỗ chỉ xược lên bả vai của ả. Cô cố thẳng tay để đâm vào họ thêm vài lần nhưng họ đã chủ động né những đòn tấn công của cô.
Cô chẳng biết việc của mình đang làm mang tính bộc phát của mình sẽ có tác dụng hay không nhưng ở chỗ thanh gỗ đâm vào họ, nó thủng một lỗ tròn dần lan rộng, đặc biệt sắc mặt của họ nhăn nhó trong vô cùng đa.u đớ.n.
Nhân lúc họ đang phòng vệ, không hung hăng muốn cấu xé mình, Linh Thảo tranh thủ thời gian chạy đến chỗ ngôi nhà hoang, nơi vừa rồi Thành Nghiêm đã đứng. Dù đứng gần, ngay nơi của hắn nhưng cô không thấy gì, chỉ có âm thanh hỗn loạn lớn dần, phía trên vách vẫn còn cây đinh của hắn đóng lên.
Linh Thảo ấp úng:
- Anh có ở đây thì lên tiếng đi? - Cô cố lắng nghe nhưng câu trả lời hoàn toàn mất hẳn, cô tiếp tục cất giọng:
- Thành Nghiêm, anh đang ở đâu? - Cô vừa ngóng trông, đồng thời đang ngầm quyết định sẽ chạm vào cây đinh ấy…
Linh Thảo mím môi, tiếp tục mở lời hệt như hắn đang có mặt tại đây:
- Anh không ra em rút cây định đó. - Tuy nhiên, cô có hỏi bao nhiêu câu, nói những điều gì vẫn chỉ có mình độc thoại, ngoài ra không có bất cứ lời đáp trả như cô khao khát.
Hai ả ma nữ không chịu quá nhiều tổn hại sau sự tấn công của cô nhưng họ không tiến tới cô lần nữa, ngược lại chỉ động lùi ra xa, điệu bộ hằn lên không ít tia hoảng loạn như đối diện với một chuyện kinh thiên động địa, đặc biệt không tin được rằng cô sẽ có thể đứng được ở nơi ch.ế.t chóc đó.
Linh Thảo cảm nhận được ánh mắt của họ luôn dán vào mình, cô quay lại xem họ còn bao xa nữa sẽ tiến tới gần mình nhưng chẳng ngờ đến họ biểu lộ sự hoảng hốt và vụt biến mất ngay trong tầm nhìn của cô. Cô khó hiểu, mắt liên tục đảo quanh xem họ làm gì tiếp theo vì cô không tin họ thật sự sợ mình. Bởi hành động vừa rồi của cô mang tính chất thử nghiệm khi tình cờ phát hiện thanh gỗ của hắn hình vuông nhưng ở các góc cạnh có thể thể xếp lại. Linh Thảo sắp xếp chúng lại theo các đường gấp, thanh gỗ vuông bỗng chốc thành hình cây kiếm nhỏ, nơi đầu mũi nhọn có khảm nhiều viên đá được mài giũa cẩn thận, nó không quá bén, chẳng đủ để tổn hại hay làm đứt da con người nhưng biết đâu m.a q.uỷ lại khác. Cô ngẫm nghĩ thế nên chọn cách liều mình đâm vào ả… thời may, nó có chút tác dụng nhưng cũng không đồng nghĩa cô triệt tiêu hoàn toàn được chúng.
Linh Thảo e sợ chúng sẽ thình lình xuất hiện cạnh mình nên cô luôn trong trạng thái cảnh giác nhưng hơn năm phút trôi qua, cô vẫn không thấy gì đặc biệt. Chúng như chạy hoàn toàn khỏi nơi này.
Cô thầm thở phào trước hành động bất định của họ và quay trở lại việc tìm kiếm Thành Nghiêm. Cô quan sát chiếc đinh. không khỏi nghĩ ngợi, nếu đây là thứ hắn đóng vào cách để xuất hiện khối khí quấn lấy hắn, vậy nếu rút ra, có phải mọi thứ sẽ dừng lại, Thành Nghiêm sẽ lại có mặt. Mặc dù suy ngẫm theo hướng đó nhưng cô không vội vã thực hiện bởi suy cho cùng, cô là người bình thường, chưa từng va chạm những thứ gọi là bùa chú… cô rất sợ điều mình làm gây họa… ảnh hướng tới mạng sống của hắn.
Linh Thảo suy xét đủ đường, cô trơ trọi ở nơi hoang vắng, đến độ điện thoại cũng tĩnh lặng, bà Phương hay Hoàng đều chẳng thấy gọi lại.
Bấy giờ tiếng cười khanh khách, tiếng nuốt nước bọt ừng ực, cả tiếng hoan hô bầy ong vỡ tổ:
- Ăn nó, ăn nó.
Linh Thảo nghe tới đây, tim cô bẫng một nhịp lớn, nỗi sợ lẫn lo lắng xâm chiếm vào từng tế bào, từng chút giày vò cô. Thành Nghiêm không chỉ đang không ổn mà còn chuẩn bị trở thành bữa ăn trong đại tiệc của kẻ khác.
Cô mong cầu ai đó trợ giúp nhưng vẫn bặt tăm.
Linh Thảo cho rằng bà Phương và Hoàng không đến nhưng thực tế, bà Phương đang sốt ruột, không ngừng gọi cho cô nhưng chẳng được. Hoàng từ tỉnh khác hay được tin khẩn từ bà nội cũng vội vã chạy về trong đêm, trên đường còn rước một bà lão.
Cậu không ngừng bấm điện thoại gọi cho Thành Nghiêm và Linh Thảo nhưng cả hai đều nằm ngoài vùng phủ sóng.
Bà Lành bên cạnh đang xem la bàn xác định phương hướng nhưng kim chạy loạn, nó xoay vòng, không dừng lại một vị trí nào. Sắc mặt của bà ngày một ngưng trọng:
- Nhanh lên, không kịp. - Bà nói ngắn gọn nhưng Hoàng vẫn cảm nhận được tầm quan trọng của vấn đề.
Hoàng lái xe với tốc độ cao nên thu hẹp đoạn đường dài để tới gần trường học nhưng để đúng vị trí như bà Lành yêu cầu cậu không dám chắc, lắc đầu nói:
- Nội chỉ nói con hẻm gần trường. - Cậu chật vật thốt lên sự bất lực của mình khi thông tin nhận được vô cùng hạn hẹp.
Bà Lành trợn mắt, gương mặt vốn nhiều nếp gấp do tuổi tác nay lại càng nhăn nhúm hơn, mà thều thào với âm thanh như chẳng còn mấy hơi sức:
- Ơi trời ạ!
Giữa thời điểm dầu sôi lửa bỏng, lại nghe giọng bàng hoàng của người bên cạnh - người duy nhất cứu được Thành Nghiêm, cậu như hụt một nhịp thở, ngập ngừng thăm dò:
- Sao vậy bà? - Câu hỏi của Hoàng chẳng mang theo chút tự tin, ngược lại vô cùng sợ hãi bởi sợ rằng bản thân sẽ nhận được đáp án không mong muốn.
Trước nỗi lo của cậu, bà Lành nghiêm nghị với ánh mắt sắc lạnh:
- Chậm chút nữa không chỉ nhặt xác Thành Nghiêm.
Đầu óc vốn ranh mãnh của Hoàng nay trở nên mù mịt, mọi thứ đều mơ hồ, mắt cũng hoa đi, hai tay đang vịn vô lăng gần như mất cảm giác, các đầu ngón gần như tê liệt, cậu phải thì thầm như kẻ dại:
- Không sao, sẽ không sao. - Cậu lắp bắp chẳng rõ đang nói với bà Lành hay tự trấn an chính mình nhưng ngay cả cậu cũng không mấy ý thức được điều bản thân đang thốt ra.
Thứ duy nhất cậu nhớ là lời của bà nội, Thành Nghiêm đang trải qua đại nạn mười năm, mọi biến cố dồn vào hai năm cuối cùng này, mà khả năng vượt được chúng cực thấp…
Thành Nghiêm sẽ liên tục đương đầu với đại nạn… còn họ cố gắng nhặt hắn về từ cửa tử với xác suất chưa tới mười phần trăm.
Bà Lành buông chiếc la bàn, bà chọn cách tính toán bằng phương pháp khác để xác định vị trí của hắn nhưng nó cũng không khả thi. Có kẻ khốn kiếp nào đã phong tỏa lại phạm vi của hắn.
Hoàng đang ngơ ngẩn, cố gắng bình tĩnh, cậu gia tăng vận tốc, nếu không xác định được con đường thì cậu sẽ chạy hết tất cả con hẻm gần trường…
bằng mọi giá tìm được chỗ của hai người họ trong thời gian sớm nhất.
Hoàng vừa chạy, không dám nán lại giây nào, vừa hệ thống lại các con hẻm ở gần trường cô… chung quy vẫn chưa thể xác định được chỗ bọn họ. Bấy giờ, ở nơi của Linh Thảo, cô đang gấp rút trăm nỗi lo thì trong khe cửa, một luồng khí đen pha đỏ đang rịn ra đang lượn lờ tiến về phía cô.
Còn cô vẫn trầm ngâm nhìn chiếc đinh, âm thầm cầu nguyện hắn sẽ an toàn và mau chúng xuất hiện.
Lúc này, một chiếc xe chạy vụt tới, ánh đèn chợt sáng bừng lên, cô vội vã nhìn ra xem có phải bà Phương tới thì chiếc xe dừng vài giây, rồi ngay tức khắc quay đầu chạy mất. Không gian lại yên ắng và u tối như chẳng có gì xảy đến.
Linh Thảo phần nào thất vọng vì chẳng phải bà Phương, còn Hoàng cũng tiu nghỉu vì con hẻm thứ ba không có gì đáng để tâm.
Họ vốn đã chạm được nhau nhưng Linh Thảo không nhìn được người ở trong xe để nhận ra Hoàng, còn cậu căng mắt vẫn chẳng thấy cô vì bị bao bọc bởi lớp màn mỏng vô hình đang dần đưa cô vào không gian khác..
Thời khắc chiếc xe khuất khỏi nơi đầu hẻm, Thảo mới chân thật nhận thấy sự khác biệt, cô như bị đẩy mạnh, người nghiêng ngả, đầu óc lâng lâng nhưng rất nhanh trở lại bình thường. Tuy vậy, sự bình thường ấy chỉ ở phạm trù cơ thể, còn bốn bề đã đổi khác. Chỗ cô đứng không còn là ngôi nhà nhỏ bà hệt tận dưới thung thũng sâu hút, mặt đất ẩm ướt, đầm lầy bao bọc trọn lối đi, phía trên là bức màn đen che chắn cả bầu trời, ngăn ánh nắng chiếu rọi vào.
Mỗi một vị trí đều có h.ồn thể lởn vởn, bay lợn, chúng gào rú dữ tợn, kẻ khoái trá cười sặc sụa, kẻ khóc thương thảm thiết, mỗi một linh hồ.n như mang một tâm trạng một hình hài khác nhau nhưng điểm chung chúng đang đấu đá, cắn nuốt lẫn nhau. Kẻ mạnh sẽ no nê còn kẻ yếu trở thành món mồi ngon…
Trước khung cảnh tàn nhẫn xa lạ, cô dĩ nhiên sợ hãi, nỗi hoảng loạn luôn thường trực nhấn chìm sự cứng cỏi của cô, may mắn, cô thoảng ngửi thấy mùi lá trà lẫn thảo dược của hắn len lỏi giữa nơi ngộp mùi hôi tanh.
Linh Thảo lấy lại bình tĩnh vì có tín hiệu từ hắn, đặc biệt tin vào trực giác của mình, Thành Nghiêm đang ở đây, phía đám đông đó có hắn nhưng việc cô bước tới không phải dễ dàng. Khi chân ngày một lún sâu xuống nơi bùn lầy, mặt đất xôm xốp và mềm nhũn, không có chỗ nào cứng để chân cô có thể điểm tựa.
Đặc biệt các h.ồn ma đã phát giác ra sự tồn tại của cô, chúng nhào tới như lũ thú hoang bị giam cầm lâu ngày trong đói khát nên thấy bất cứ thứ gì cũng đánh thức bản năng háo ăn.
Linh Thảo bàng hoàng, cô gào lên trước khi bị xâu xé:
- Thành Nghiêm.
Cô cố nhìn về phía đám đông mà bị bóng ma che phủ, thấp thoáng cô giống như tìm được bóng dáng hắn nhưng lại có vẻ chẳng phải hắn. Ngoài trang phục y hệt còn động tác, gương mặt lại không giống... Hắn vật lộn giữa vô vàn q.uỷ linh, hắn không gào hét như bọn họ nhưng luôn nhe răng gầm gừ, tròng mắt đen đã thành màu trắng, còn tròng trắng lại phủ màu đỏ tươi hệt m.áu huyết tồn động trên đó. Bàn tay thô ráp với các đầu móng dài. nhọn hoắt như đầu lưỡi dao sắc bén điên cuồng cấu nát các hồn thể… hắn bắt chúng, cào xé và nắm lấy chúng đang điên cuồng giãy giụa đưa vào miệng, hắn há mồm, nhai nuốt những linh hồn gớm ghiếc, nên khuôn miệng hắn hiện tại nhuốm đầy âm khí bao quanh.
Hắn trở thành một người khác mà nói đúng hơn đã không còn là người. Dù không muốn nhìn nhận nhưng sự thật Linh Thảo không thể phủ phận, kẻ đang cắn nuốt các linh hồ.n là Thành Nghiêm. Trạng thái bây giờ của hắn, tệ hơn hình hài hôm hắn bóp cổ cô ở nhà Thắng…
Bóng tối ngày một phủ dần, dù ánh sáng của đèn điện có chiếu rọi tới đâu cũng chẳng thể nào xóa sạch được cái sắc đen đang trùm lên tất thảy, đặc biệt những ngóc ngách khuất xa ánh đèn. Con người cho rằng nơi nào sáng trưng thì nơi đó sẽ chẳng có sự tồn tại của m.a q.uỷ. Tuy nhiên, thời gian về đêm, ánh đèn điện rực rỡ hay leo loét cũng chẳng còn quan trọng, bởi đó như khoảng riêng biệt để thế giới vo.ng hồ.n hoạt động, tùy vào vị trí và địa phận, ý niệm mà từng linh thể sẽ có cấp độ khác nhau. Linh Thảo từng nghe nói thế nhưng dĩ nhiên chỉ trên phương diện lý thuyết, thực tế cô chẳng xác định được tầm nguy hại của chúng giống như Thành Nghiêm, cô chỉ cảm nhận và phân định dựa vào các giác quan đang tập trung cao độ của mình.
Linh Thảo đứng giữa những luồng âm khí ngày một đặc sệt từ hai ả qu.ỷ hồ.n và tiếng gào gú tựa ở một mảng trời xa xôi. Chúng hợp nhất như để lấn lướt không gian đang rất đỗi bình thường, đặc biệt chèn ép luôn cả hơi thở đang nặng nề của cô. Linh Thảo mệt mỏi với đầu óc ù ù bao âm giọng hỗn tạp văng vẳng như xuyên thẳng vào tai mình. Trong khi đó, âm giọng của Thành Nghiêm ngày một nhỏ dần và rất nhanh như tiếng lá xào xạc thoáng qua, không để lại tín hiệu để cô tìm kiếm.
Hai ả ma nữ sau một lúc chịu khống chế bởi những thứ Thành Nghiêm để lại nhưng hiện tại… dường như chúng không còn tác dụng, điệu bộ họ ung dung, thản nhiên hấp thụ lại âm khí len lỏi xung quanh, gom nhặt chúng về phía của mình. Chỉ vài phút, hồ.n thể của hai ả ổn định, họ không chần chừ, như con thú đói khát lao về phía cô.
Linh Thảo không tránh né, chằm chằm về phía họ… cô dùng bàn tay đang run với tầng mồ hôi ẩm ướt không ngừng rỉ ra để cầm chắc thanh gỗ hắn đã đã đưa, cô nén cơn sợ hãi để đợi chúng tới gần. Khoảnh khắc chúng va vào cô, bàn tay lạnh lẽo cào cấu bấu vào da thịt hệt như muốn xé mảng da của cô ra ngoài, cô vẫn im lìm, cô trầm lặng tới độ hai ả cảm thấy ngờ vực nhưng họ chẳng để tâm, mục đích chính của họ và giết kẻ quấy rối việc làm của mình.
Nhưng chỉ hai giây sau, bàn tay đang xuyên qua xương tủy cô bỗng dừng hẳn, gương mặt đang đắc ý của của họ cũng méo mó, riêng ánh mắt phừng phực lửa phẫn độ lại bừng dữ dội. Ả cúi đầu, nhìn thứ đang cắm phập vào ngực trái mình.
Cũng trong khắc đó, cô thu tay về, đồng thời quay người về sau, cố gắng nhắm ngay vị trí ngực kẻ còn lại để cắm thanh gỗ vào nhưng ả ma nữ đã chứng kiến được hành động của cô nên nhanh hơn một bước tránh đi, thanh gỗ chỉ xược lên bả vai của ả. Cô cố thẳng tay để đâm vào họ thêm vài lần nhưng họ đã chủ động né những đòn tấn công của cô.
Cô chẳng biết việc của mình đang làm mang tính bộc phát của mình sẽ có tác dụng hay không nhưng ở chỗ thanh gỗ đâm vào họ, nó thủng một lỗ tròn dần lan rộng, đặc biệt sắc mặt của họ nhăn nhó trong vô cùng đa.u đớ.n.
Nhân lúc họ đang phòng vệ, không hung hăng muốn cấu xé mình, Linh Thảo tranh thủ thời gian chạy đến chỗ ngôi nhà hoang, nơi vừa rồi Thành Nghiêm đã đứng. Dù đứng gần, ngay nơi của hắn nhưng cô không thấy gì, chỉ có âm thanh hỗn loạn lớn dần, phía trên vách vẫn còn cây đinh của hắn đóng lên.
Linh Thảo ấp úng:
- Anh có ở đây thì lên tiếng đi? - Cô cố lắng nghe nhưng câu trả lời hoàn toàn mất hẳn, cô tiếp tục cất giọng:
- Thành Nghiêm, anh đang ở đâu? - Cô vừa ngóng trông, đồng thời đang ngầm quyết định sẽ chạm vào cây đinh ấy…
Linh Thảo mím môi, tiếp tục mở lời hệt như hắn đang có mặt tại đây:
- Anh không ra em rút cây định đó. - Tuy nhiên, cô có hỏi bao nhiêu câu, nói những điều gì vẫn chỉ có mình độc thoại, ngoài ra không có bất cứ lời đáp trả như cô khao khát.
Hai ả ma nữ không chịu quá nhiều tổn hại sau sự tấn công của cô nhưng họ không tiến tới cô lần nữa, ngược lại chỉ động lùi ra xa, điệu bộ hằn lên không ít tia hoảng loạn như đối diện với một chuyện kinh thiên động địa, đặc biệt không tin được rằng cô sẽ có thể đứng được ở nơi ch.ế.t chóc đó.
Linh Thảo cảm nhận được ánh mắt của họ luôn dán vào mình, cô quay lại xem họ còn bao xa nữa sẽ tiến tới gần mình nhưng chẳng ngờ đến họ biểu lộ sự hoảng hốt và vụt biến mất ngay trong tầm nhìn của cô. Cô khó hiểu, mắt liên tục đảo quanh xem họ làm gì tiếp theo vì cô không tin họ thật sự sợ mình. Bởi hành động vừa rồi của cô mang tính chất thử nghiệm khi tình cờ phát hiện thanh gỗ của hắn hình vuông nhưng ở các góc cạnh có thể thể xếp lại. Linh Thảo sắp xếp chúng lại theo các đường gấp, thanh gỗ vuông bỗng chốc thành hình cây kiếm nhỏ, nơi đầu mũi nhọn có khảm nhiều viên đá được mài giũa cẩn thận, nó không quá bén, chẳng đủ để tổn hại hay làm đứt da con người nhưng biết đâu m.a q.uỷ lại khác. Cô ngẫm nghĩ thế nên chọn cách liều mình đâm vào ả… thời may, nó có chút tác dụng nhưng cũng không đồng nghĩa cô triệt tiêu hoàn toàn được chúng.
Linh Thảo e sợ chúng sẽ thình lình xuất hiện cạnh mình nên cô luôn trong trạng thái cảnh giác nhưng hơn năm phút trôi qua, cô vẫn không thấy gì đặc biệt. Chúng như chạy hoàn toàn khỏi nơi này.
Cô thầm thở phào trước hành động bất định của họ và quay trở lại việc tìm kiếm Thành Nghiêm. Cô quan sát chiếc đinh. không khỏi nghĩ ngợi, nếu đây là thứ hắn đóng vào cách để xuất hiện khối khí quấn lấy hắn, vậy nếu rút ra, có phải mọi thứ sẽ dừng lại, Thành Nghiêm sẽ lại có mặt. Mặc dù suy ngẫm theo hướng đó nhưng cô không vội vã thực hiện bởi suy cho cùng, cô là người bình thường, chưa từng va chạm những thứ gọi là bùa chú… cô rất sợ điều mình làm gây họa… ảnh hướng tới mạng sống của hắn.
Linh Thảo suy xét đủ đường, cô trơ trọi ở nơi hoang vắng, đến độ điện thoại cũng tĩnh lặng, bà Phương hay Hoàng đều chẳng thấy gọi lại.
Bấy giờ tiếng cười khanh khách, tiếng nuốt nước bọt ừng ực, cả tiếng hoan hô bầy ong vỡ tổ:
- Ăn nó, ăn nó.
Linh Thảo nghe tới đây, tim cô bẫng một nhịp lớn, nỗi sợ lẫn lo lắng xâm chiếm vào từng tế bào, từng chút giày vò cô. Thành Nghiêm không chỉ đang không ổn mà còn chuẩn bị trở thành bữa ăn trong đại tiệc của kẻ khác.
Cô mong cầu ai đó trợ giúp nhưng vẫn bặt tăm.
Linh Thảo cho rằng bà Phương và Hoàng không đến nhưng thực tế, bà Phương đang sốt ruột, không ngừng gọi cho cô nhưng chẳng được. Hoàng từ tỉnh khác hay được tin khẩn từ bà nội cũng vội vã chạy về trong đêm, trên đường còn rước một bà lão.
Cậu không ngừng bấm điện thoại gọi cho Thành Nghiêm và Linh Thảo nhưng cả hai đều nằm ngoài vùng phủ sóng.
Bà Lành bên cạnh đang xem la bàn xác định phương hướng nhưng kim chạy loạn, nó xoay vòng, không dừng lại một vị trí nào. Sắc mặt của bà ngày một ngưng trọng:
- Nhanh lên, không kịp. - Bà nói ngắn gọn nhưng Hoàng vẫn cảm nhận được tầm quan trọng của vấn đề.
Hoàng lái xe với tốc độ cao nên thu hẹp đoạn đường dài để tới gần trường học nhưng để đúng vị trí như bà Lành yêu cầu cậu không dám chắc, lắc đầu nói:
- Nội chỉ nói con hẻm gần trường. - Cậu chật vật thốt lên sự bất lực của mình khi thông tin nhận được vô cùng hạn hẹp.
Bà Lành trợn mắt, gương mặt vốn nhiều nếp gấp do tuổi tác nay lại càng nhăn nhúm hơn, mà thều thào với âm thanh như chẳng còn mấy hơi sức:
- Ơi trời ạ!
Giữa thời điểm dầu sôi lửa bỏng, lại nghe giọng bàng hoàng của người bên cạnh - người duy nhất cứu được Thành Nghiêm, cậu như hụt một nhịp thở, ngập ngừng thăm dò:
- Sao vậy bà? - Câu hỏi của Hoàng chẳng mang theo chút tự tin, ngược lại vô cùng sợ hãi bởi sợ rằng bản thân sẽ nhận được đáp án không mong muốn.
Trước nỗi lo của cậu, bà Lành nghiêm nghị với ánh mắt sắc lạnh:
- Chậm chút nữa không chỉ nhặt xác Thành Nghiêm.
Đầu óc vốn ranh mãnh của Hoàng nay trở nên mù mịt, mọi thứ đều mơ hồ, mắt cũng hoa đi, hai tay đang vịn vô lăng gần như mất cảm giác, các đầu ngón gần như tê liệt, cậu phải thì thầm như kẻ dại:
- Không sao, sẽ không sao. - Cậu lắp bắp chẳng rõ đang nói với bà Lành hay tự trấn an chính mình nhưng ngay cả cậu cũng không mấy ý thức được điều bản thân đang thốt ra.
Thứ duy nhất cậu nhớ là lời của bà nội, Thành Nghiêm đang trải qua đại nạn mười năm, mọi biến cố dồn vào hai năm cuối cùng này, mà khả năng vượt được chúng cực thấp…
Thành Nghiêm sẽ liên tục đương đầu với đại nạn… còn họ cố gắng nhặt hắn về từ cửa tử với xác suất chưa tới mười phần trăm.
Bà Lành buông chiếc la bàn, bà chọn cách tính toán bằng phương pháp khác để xác định vị trí của hắn nhưng nó cũng không khả thi. Có kẻ khốn kiếp nào đã phong tỏa lại phạm vi của hắn.
Hoàng đang ngơ ngẩn, cố gắng bình tĩnh, cậu gia tăng vận tốc, nếu không xác định được con đường thì cậu sẽ chạy hết tất cả con hẻm gần trường…
bằng mọi giá tìm được chỗ của hai người họ trong thời gian sớm nhất.
Hoàng vừa chạy, không dám nán lại giây nào, vừa hệ thống lại các con hẻm ở gần trường cô… chung quy vẫn chưa thể xác định được chỗ bọn họ. Bấy giờ, ở nơi của Linh Thảo, cô đang gấp rút trăm nỗi lo thì trong khe cửa, một luồng khí đen pha đỏ đang rịn ra đang lượn lờ tiến về phía cô.
Còn cô vẫn trầm ngâm nhìn chiếc đinh, âm thầm cầu nguyện hắn sẽ an toàn và mau chúng xuất hiện.
Lúc này, một chiếc xe chạy vụt tới, ánh đèn chợt sáng bừng lên, cô vội vã nhìn ra xem có phải bà Phương tới thì chiếc xe dừng vài giây, rồi ngay tức khắc quay đầu chạy mất. Không gian lại yên ắng và u tối như chẳng có gì xảy đến.
Linh Thảo phần nào thất vọng vì chẳng phải bà Phương, còn Hoàng cũng tiu nghỉu vì con hẻm thứ ba không có gì đáng để tâm.
Họ vốn đã chạm được nhau nhưng Linh Thảo không nhìn được người ở trong xe để nhận ra Hoàng, còn cậu căng mắt vẫn chẳng thấy cô vì bị bao bọc bởi lớp màn mỏng vô hình đang dần đưa cô vào không gian khác..
Thời khắc chiếc xe khuất khỏi nơi đầu hẻm, Thảo mới chân thật nhận thấy sự khác biệt, cô như bị đẩy mạnh, người nghiêng ngả, đầu óc lâng lâng nhưng rất nhanh trở lại bình thường. Tuy vậy, sự bình thường ấy chỉ ở phạm trù cơ thể, còn bốn bề đã đổi khác. Chỗ cô đứng không còn là ngôi nhà nhỏ bà hệt tận dưới thung thũng sâu hút, mặt đất ẩm ướt, đầm lầy bao bọc trọn lối đi, phía trên là bức màn đen che chắn cả bầu trời, ngăn ánh nắng chiếu rọi vào.
Mỗi một vị trí đều có h.ồn thể lởn vởn, bay lợn, chúng gào rú dữ tợn, kẻ khoái trá cười sặc sụa, kẻ khóc thương thảm thiết, mỗi một linh hồ.n như mang một tâm trạng một hình hài khác nhau nhưng điểm chung chúng đang đấu đá, cắn nuốt lẫn nhau. Kẻ mạnh sẽ no nê còn kẻ yếu trở thành món mồi ngon…
Trước khung cảnh tàn nhẫn xa lạ, cô dĩ nhiên sợ hãi, nỗi hoảng loạn luôn thường trực nhấn chìm sự cứng cỏi của cô, may mắn, cô thoảng ngửi thấy mùi lá trà lẫn thảo dược của hắn len lỏi giữa nơi ngộp mùi hôi tanh.
Linh Thảo lấy lại bình tĩnh vì có tín hiệu từ hắn, đặc biệt tin vào trực giác của mình, Thành Nghiêm đang ở đây, phía đám đông đó có hắn nhưng việc cô bước tới không phải dễ dàng. Khi chân ngày một lún sâu xuống nơi bùn lầy, mặt đất xôm xốp và mềm nhũn, không có chỗ nào cứng để chân cô có thể điểm tựa.
Đặc biệt các h.ồn ma đã phát giác ra sự tồn tại của cô, chúng nhào tới như lũ thú hoang bị giam cầm lâu ngày trong đói khát nên thấy bất cứ thứ gì cũng đánh thức bản năng háo ăn.
Linh Thảo bàng hoàng, cô gào lên trước khi bị xâu xé:
- Thành Nghiêm.
Cô cố nhìn về phía đám đông mà bị bóng ma che phủ, thấp thoáng cô giống như tìm được bóng dáng hắn nhưng lại có vẻ chẳng phải hắn. Ngoài trang phục y hệt còn động tác, gương mặt lại không giống... Hắn vật lộn giữa vô vàn q.uỷ linh, hắn không gào hét như bọn họ nhưng luôn nhe răng gầm gừ, tròng mắt đen đã thành màu trắng, còn tròng trắng lại phủ màu đỏ tươi hệt m.áu huyết tồn động trên đó. Bàn tay thô ráp với các đầu móng dài. nhọn hoắt như đầu lưỡi dao sắc bén điên cuồng cấu nát các hồn thể… hắn bắt chúng, cào xé và nắm lấy chúng đang điên cuồng giãy giụa đưa vào miệng, hắn há mồm, nhai nuốt những linh hồn gớm ghiếc, nên khuôn miệng hắn hiện tại nhuốm đầy âm khí bao quanh.
Hắn trở thành một người khác mà nói đúng hơn đã không còn là người. Dù không muốn nhìn nhận nhưng sự thật Linh Thảo không thể phủ phận, kẻ đang cắn nuốt các linh hồ.n là Thành Nghiêm. Trạng thái bây giờ của hắn, tệ hơn hình hài hôm hắn bóp cổ cô ở nhà Thắng…