Chương 30 - Linh Nghiêm
Linh Nghiêm
Tác giả Mạn
Chương 30:
Mùi ôi thối của tử thi khiến Linh Thảo gần như không thở nổi, cô muốn rời khỏi nhưng lại kẹt cứng chẳng cách nào di chuyển, mãi tới khi cảnh sát đến họ mới giải tán được đám đông và phong tỏa hiện trường.
Cô nén cơn nôn ói chạy ra ngoài, mùi tanh nồng của xác chết luôn kinh tởm, cô đã trải nghiệm một lần ở nhà Thắng nhưng không thể quen nổi với loại không khí kinh tởm đó. Linh Thảo đi ra cổng, lúc ngang khuôn viên trường, các nhóm tập trung rải rác để bàn bạc, họ đưa ra nhiều giả thuyết khác nhau nhưng chẳng ai giải thích được vì sao cô gái đó mới mất vài giây, thân thể lại thối rữa như đã qua nhiều ngày. Linh Thảo chỉ cần nhắm mắt, hình ảnh da cô ta trôi tuột lại hiện lên, ngay cả các đốt xương cũng lặt lìa, chẳng biết nó sẽ rơi rớt lúc nào.
Cô lắc đầu nhiều lần, tự nói với mình không nên nghĩ tới và chạy vụt về cổng trường, cô tìm được xe hắn cách chỗ cô đứng không xa. Cô lại gần nhưng nhìn vào trong không có bóng dáng hắn, chỉ chiếc xe trơ trọi, còn chủ nhân chẳng thấy đâu.
Cô đứng đợi hắn ở xe, bất chợt mùi ôi thối lại xộc vào mũi, cô run run dõi mắt qua, may mắn chỉ là con chuột cống nằm ở góc cây cách cô hai bước chân nhưng trước cảnh thân xác phân hủy đầy ruồi nhặng đã làm cơn buồn nôn của cô cồn cào. Linh Thảo không đứng vững, cô ngồi bệt xuống cạnh xe, nôn thốc nôn tháo tới khi chẳng còn gì nhưng bụng không ngừng quặn lên.
Cô cố gượng dậy, nương vào thân xe để tìm chỗ sáng sủa và thoáng hơn nên tấp tểnh ra ngoài. Dù mệt mỏi cô vẫn dõi mắt tìm bóng dáng hắn nhưng vẫn không thấy hắn ở khu vực quanh đây. Cô lấy điện thoại, nhìn vào cái tên mình chưa gọi lần nào. Danh bạ đã lưu sẵn ba số, Minh Hoàng, Thành Nghiêm và bà Phương. Linh Thảo ôm bụng, mím môi, tự đắn đo xem có nên gọi cho hắn. Tuy nhiên cô vẫn do dự vì sợ sẽ làm phiền đến hắn.
Cô đang lưỡng lự, bóng Thành Nghiêm chợt vụt qua, vô ngơ ngẩn nhìn theo, sau vài giây quan sát cô xác định là hắn thật.
- Thành Nghiêm… - Cô cố gọi nhưng sau qua cơn ói vật vã, giọng cô càng yếu ớt, không đủ để gây sự chú ý của hắn.
Linh Thảo đờ đẫn, chẳng biết phải thế nào và hắn đang vội vã làm điều gì, trong vô thức cô dùng hết sức của mình chạy theo hắn vào con hẻm khá u ám. Nhưng đây không phải con hẻm hôm đó bị hai ma nữ mang vào. Chỗ này rộng hơn vì nó là con đường thực thụ, hai bên đường có nhà cửa nhưng lại thưa thớt, hầu hết các ngôi nhà rải rác quanh đây đều tắt đèn và cửa đóng kín. Không gian tương đối thoáng đãng với nhiều cây xanh chi chít mọc lên. Cô vừa quan sát vừa dốc toàn lực chạy theo hy vọng có thể đuổi kịp hắn.
Thành Nghiêm phía trước cũng khựng lại vì cũng đã cuối con hẻm, hắn nhìn một vòng xung quanh, lúc ngẩng lên thấy cô, hắn gằn giọng:
- Cút về. - Hắn không đợi cô trả lời đã quay người đi, vẻ mặt lộ rõ sự ngưng trọng.
Linh Thảo biết không nên làm trái ý hắn nhưng dự cảm cho cô biết có thứ gì đó vô cùng bất ổn chuẩn bị ập tới.
Cánh cửa nơi Thành Nghiêm đang đứng đối diện không ngừng vang lên rất đỗi ồn ào như có người bên trong thùm thụp đập phá.
Thành Nghiêm cung tay lại tạo thành nắm đấm, đôi mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào chúng mà bỏ quên luôn sự tồn tại của cô.
Linh Thảo không dám tới gần cũng chẳng thể đi về, cô bất động tại chỗ, hướng tầm mắt theo hắn với lồng ngực phập phồng lên xuống. Dường như hắn đang truy đuổi một thứ vô cùng căng thẳng nhưng hiện thời cô không thấy được gì ngoài không gian tối tăm. Cũng lúc này, cô có cảm giác ai đó luôn nhìn về mình, một bóng dáng ẩn hiện luôn dõi theo sau cô nhưng cô nhìn tứ phía, vẫn không thấy gì khả nghi… hoặc cô không đủ sức để thấy chúng. Dù vậy cô vẫn lựa chọn lạc quan, điều mình không tận mắt chứng kiến, mặc định nó không tồn tại trên đời nên cô dành trọn sự để tâm của mình cho hắn.
Với cơn phẫn đang phảng phất trên người hắn, Linh Thảo cho rằng hắn đập tung cánh cửa của ngôi nhà hoang, nào ngờ hắn lại lấy vật nhỏ đóng vào vách… Linh Thảo chau mày, chợt nhớ tới ngày đó ở nhà Thắng hắn cũng làm thành động tương tự, dùng đinh để trấn áp quỷ dữ. Có lẽ bây giờ hắn lại làm thế.
Từ chỗ cây đinh vừa đóng xuống, hắn chạm bàn tay mình vào vị trí đó, các ngón đang xòe ra bỗng bấu chặt lại và kéo về phía sau.
Linh Thảo thấy được một linh hồn nhưng không rõ nhân dạng bởi nó chỉ đơn thuần là một khối khí đen khổng lồ.
Thành Nghiêm rít rầm tra hỏi guồng âm khí đặc quánh:
- Người đàn bà khốn nạn đó đâu?
Khối đen tựa chừng yếu ớt ấy bỗng chống vồ lên, nuốt trọn lấy hắn, trong một thoáng rất nhanh, thân thể hắn bị bao phủ hoàn toàn, ngay cả một tất da cũng không lộ ra ngoài. Linh Thảo sợ rằng mình nhìn nhầm, cô dụi mắt vài lần nhưng khung cảnh vẫn như cũ, cô cố gắng trấn tĩnh bản thân, chậm rãi bước tới gần hắn với nhịp thở rất loạn. Lúc cô tới gần, khối đen và Thành Nghiêm bất chợt nhạt dần và biến mất. Cô dáo dác nhìn quanh, không có bóng người xuất hiện, ngôi nhà cuối con hẻm vốn sầm uất càng trở nên âm u.
- Thành Nghiêm, Thành Nghiêm, anh ở đâu? - Cô cố tìm kiếm bóng dáng hắn nhưng mọi thứ vô cùng quạnh quẽ tựa chưa từng có dấu vết tồn tại của con người.
Tuy nhiên, cô đến gần hơn một chút, cô nghe được tiếng ẩu đả, tiếng đánh nhau, âm giọng gắt gỏng tức giận của hắn đối lập với âm thanh cười cợt của cô số người khác như thể chúng đã nắm chắc phần thắng trong tay.
Linh Thảo không thấy được điều gì nhưng cô có thể nghe và hình dung được trong đầu khung cảnh hỗn loạn… nhưng tệ nhất là tiếng gầm gừ dữ tợn… ẩn chứa sự đau đớn xông thẳng vào tai cô khiến nỗi bất an ngày một lớn dần.
Cô dần mất bình tĩnh, miệng không ngừng lẩm nhẩm gọi tên hắn:
- Thành Nghiêm, anh ở chỗ nào? - Cô mong cầu một tín hiệu nào đấy để nhận ra được dấu hiệu tồn tại của hắn nhưng không thể.
Linh Thảo vừa lo lắng và chịu rất nhiều rối rắm, bao thứ mông lung giày xéo đầu óc nhưng một ý tưởng để thấy được hắn lại biệt tăm.
Cô vò đầu bứt tóc, bỗng nhớ tới Hoàng, cô vội cầm điện thoại gọi cho cậu nhưng khoảnh khắc đó một vạt gió tạt vào tay, luồn rét lạnh buốt gần như khiến cô tê cứng.
Bấy giờ, các giác quan của cô bất chợt hoạt động mạnh để cảm nhận rợn gió ấy rất giống lúc trưa ở lớp học, trước thời điểm nữ sinh mất mạng không lâu.
Nếu như ngày thường, cô sẽ ngẩng đầu xem thứ gì đã gây nên hiện tượng lạ nhưng bây giờ cô vờ như chẳng thấy, cố chấp cúi đầu bấm gọi vào số của Hoàng. Bên kia đổ chuông nhưng không có người nhấc máy, từng tiếng tít dài trong vô vọng.
Thời điểm cô chờ đợi đến không dám thở mạnh, phía sau lưng, ánh mắt sắc lạnh luôn dán chặt vào cô, một ai đó đang tiến tới gần cùng âm thanh xào xạc của lá cây đang từng chút gần cô hơn.
Linh Thảo thừa hiểu sự nguy hiểm đang ngày một cận kề mà không còn trông chờ được vào ai. Duy nhất là Minh Hoàng nhưng cậu không nhấc máy… Bấy giờ, từ đỉnh đầu trải dài đến các đốt sống lưng của cô đều mang theo cơn lạnh và loại sức nặng vô hình bắt đầu chèn ép. Linh Thảo đang từng bước bị dồn vào đường cùng, cô quyết định gọi cho số còn lại trong danh bạ mình…nhưng không phải Thành Nghiêm mà là bà Phương.
Cô vừa bấm phím gọi, mấy đốt tay cô cứng dần, phần bả vai như bị ai đó bám lấy… Linh Thảo cố chịu đựng, tỏa vẻ bản thân bình tĩnh nhưng từng thớ thịt trên cơ thể cô phản chủ, nó run lên bần bật.
Thời may bà Phương nhấc máy nhanh hơn cô tưởng tượng, giọng bà vẫn lạnh nhạt và câu từ dứt khoát:
- Sao thế?
Linh Thảo bỏ qua câu chào hỏi thông thường, cô hoảng loạn nói vào trọng điểm tình hình như sợ không còn thời gian:
- Bà, bà Thành Nghiêm biến mất.
Giọng bà Phương bỗng lớn hơn:
- Mất thế nào?
Linh Thảo cảm nhận được nỗi hoang mang của bà, cô vắn tắt lại những gì đang diễn ra, cô gãy gọn nhất có thể:
- Trước ngôi nhà, bị khối đen quấn chặt, rồi mất tích. - Lời nói của cô gấp gáp, âm thanh vội vã khi bàn tay ở vai cô ngày một bấu mạnh.
Bà Phương thở dốc, âm thanh nặng nề:
- Ở đâu, chỗ nào, địa chỉ chỗ nào?
Linh Thảo lắp bắp:
- Con đường gần trường. - Cô cảm giác thông tin mình cung tương đối mơ hồ nhưng lại chẳng cách nào cụ thể bởi cô vẫn chưa rành đường xá nơi đây.
Bà Phương gần như gào lên:
- Tên đường, tên đường? - Bà lặp lại với cơn nóng nảy phừng lên dữ dội.
Trước cơn tức giận của bà khiến cho Linh Thảo bối rối, cô hoảng loạn nên mọi thứ trong đầu càng hỗn độn.
Giữa lúc cô rối bời, lời đanh đá mắng chửi vang lên nhưng không phải từ bà Phương :
- Con khốn. - Âm giọng rồ rề cùng gợn gió ve vãn bên vành tai như ai đó đang kề sát mặt cô để thì thầm.
Cô sợ đến mức thần kinh gần như không hoạt động.
Phía bên kia bà Phương nóng vội như ngồi trên đống lửa, trước sự im lặng của cô, bà quát lên trong điên tiết:
- Linh Thảo tên đường, tên đường ở đâu?
Cô ngẩng lên, thấy bảng hiệu của một hàng quán cũ kĩ không còn hoạt động nhưng vẫn có tên đường, cô gấp rút nói cho bà Phương nhưng đã bị chặn ngang cửa miệng.
Một bàn tay gầy gò, không còn da, chỉ có xương và vài ba mảnh thịt bám trên đó đang bịt miệng cô lại. Hình hài của linh hồn cũng dần hiện lên trước mắt với gương mặt có vết mấy vết rạch sâu cũng dần rõ ràng… Linh Thảo liền nhận ra, là hồn ma nữ trước đó đã từng muốn giết cô.
Ả trừng mắt, môi mấp máy, thốt ra âm giọng rồ rề như chiếc loa bị hư, chịu sự khuếch tán của không gian rộng lớn:
- Ngày chết của mày. - Ả nghiến răng đe dọa, bàn tay cố bấu vào người cô nhưng cũng ở khoảnh khắc đáng lý phải sợ sệt tới ngất xỉu, cô chợt bình tĩnh hẳn bởi cô phát hiện, cái lạnh của họ dần giảm đi, không tới mức khiến cô tê cứng, bàn tay vốn bịt miệng cô cũng yếu dần, chẳng còn mang theo sức lực như lúc mang cô vào con hẻm.
Hồn phách của hai người họ cũng không gần sát để quấn lấy cô mà đang miễn cưỡng tiến vào như thể có gì đó đẩy họ ra. Thái độ của họ dành cho cô vô cùng căm phẫn, hận thù chất hận thù nên chỉ đợi có thời cơ sẽ trực tiếp bóp nát cô, còn vừa rồi họ chậm rãi đi tới, động tác khá lâu. Có thể họ đang đi ngược lại với luồng trọng lực mạnh hơn nên không nhanh được như bình thường. Hồn phách của họ rất nhạt và có vẻ âm khí chẳng nồng đậm…
Linh Thảo thầm mừng rỡ khi phát giác ra sự khác biệt của hai ả, cô vùng người, vụt chạy ra cách xa chỗ đang đứng hiện tại. Cô nhận lúc hai hồn ma còn ngơ ngác ngoái cổ theo hướng mình, cô nhanh chóng lấy chiếc túi Thành Nghiêm đã đưa cùng thanh gỗ cầm lên, chúng đang tỏa ra tầng ánh sáng rực rỡ khiến họ bị đầy lùi về sau vài bước.
Cô tranh thủ nói tên đường cho bà Phương mà chẳng biết bà ấy còn giữ máy hay không nhưng cô vẫn liên tục lặp lại hy vọng bà sẽ nghe được trước khi hai ma nữ ấy tiếp tục lại gần. Bởi cô chẳng rõ mình cầm cự được bao lâu khi anh sáng phát ra từ túi và thanh gỗ đang yếu dần… tiếng gầm gừ của Thành Nghiêm không còn thô bạo khô khan mà giống trở thành tiếng thều thào…
Tác giả Mạn
Chương 30:
Mùi ôi thối của tử thi khiến Linh Thảo gần như không thở nổi, cô muốn rời khỏi nhưng lại kẹt cứng chẳng cách nào di chuyển, mãi tới khi cảnh sát đến họ mới giải tán được đám đông và phong tỏa hiện trường.
Cô nén cơn nôn ói chạy ra ngoài, mùi tanh nồng của xác chết luôn kinh tởm, cô đã trải nghiệm một lần ở nhà Thắng nhưng không thể quen nổi với loại không khí kinh tởm đó. Linh Thảo đi ra cổng, lúc ngang khuôn viên trường, các nhóm tập trung rải rác để bàn bạc, họ đưa ra nhiều giả thuyết khác nhau nhưng chẳng ai giải thích được vì sao cô gái đó mới mất vài giây, thân thể lại thối rữa như đã qua nhiều ngày. Linh Thảo chỉ cần nhắm mắt, hình ảnh da cô ta trôi tuột lại hiện lên, ngay cả các đốt xương cũng lặt lìa, chẳng biết nó sẽ rơi rớt lúc nào.
Cô lắc đầu nhiều lần, tự nói với mình không nên nghĩ tới và chạy vụt về cổng trường, cô tìm được xe hắn cách chỗ cô đứng không xa. Cô lại gần nhưng nhìn vào trong không có bóng dáng hắn, chỉ chiếc xe trơ trọi, còn chủ nhân chẳng thấy đâu.
Cô đứng đợi hắn ở xe, bất chợt mùi ôi thối lại xộc vào mũi, cô run run dõi mắt qua, may mắn chỉ là con chuột cống nằm ở góc cây cách cô hai bước chân nhưng trước cảnh thân xác phân hủy đầy ruồi nhặng đã làm cơn buồn nôn của cô cồn cào. Linh Thảo không đứng vững, cô ngồi bệt xuống cạnh xe, nôn thốc nôn tháo tới khi chẳng còn gì nhưng bụng không ngừng quặn lên.
Cô cố gượng dậy, nương vào thân xe để tìm chỗ sáng sủa và thoáng hơn nên tấp tểnh ra ngoài. Dù mệt mỏi cô vẫn dõi mắt tìm bóng dáng hắn nhưng vẫn không thấy hắn ở khu vực quanh đây. Cô lấy điện thoại, nhìn vào cái tên mình chưa gọi lần nào. Danh bạ đã lưu sẵn ba số, Minh Hoàng, Thành Nghiêm và bà Phương. Linh Thảo ôm bụng, mím môi, tự đắn đo xem có nên gọi cho hắn. Tuy nhiên cô vẫn do dự vì sợ sẽ làm phiền đến hắn.
Cô đang lưỡng lự, bóng Thành Nghiêm chợt vụt qua, vô ngơ ngẩn nhìn theo, sau vài giây quan sát cô xác định là hắn thật.
- Thành Nghiêm… - Cô cố gọi nhưng sau qua cơn ói vật vã, giọng cô càng yếu ớt, không đủ để gây sự chú ý của hắn.
Linh Thảo đờ đẫn, chẳng biết phải thế nào và hắn đang vội vã làm điều gì, trong vô thức cô dùng hết sức của mình chạy theo hắn vào con hẻm khá u ám. Nhưng đây không phải con hẻm hôm đó bị hai ma nữ mang vào. Chỗ này rộng hơn vì nó là con đường thực thụ, hai bên đường có nhà cửa nhưng lại thưa thớt, hầu hết các ngôi nhà rải rác quanh đây đều tắt đèn và cửa đóng kín. Không gian tương đối thoáng đãng với nhiều cây xanh chi chít mọc lên. Cô vừa quan sát vừa dốc toàn lực chạy theo hy vọng có thể đuổi kịp hắn.
Thành Nghiêm phía trước cũng khựng lại vì cũng đã cuối con hẻm, hắn nhìn một vòng xung quanh, lúc ngẩng lên thấy cô, hắn gằn giọng:
- Cút về. - Hắn không đợi cô trả lời đã quay người đi, vẻ mặt lộ rõ sự ngưng trọng.
Linh Thảo biết không nên làm trái ý hắn nhưng dự cảm cho cô biết có thứ gì đó vô cùng bất ổn chuẩn bị ập tới.
Cánh cửa nơi Thành Nghiêm đang đứng đối diện không ngừng vang lên rất đỗi ồn ào như có người bên trong thùm thụp đập phá.
Thành Nghiêm cung tay lại tạo thành nắm đấm, đôi mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào chúng mà bỏ quên luôn sự tồn tại của cô.
Linh Thảo không dám tới gần cũng chẳng thể đi về, cô bất động tại chỗ, hướng tầm mắt theo hắn với lồng ngực phập phồng lên xuống. Dường như hắn đang truy đuổi một thứ vô cùng căng thẳng nhưng hiện thời cô không thấy được gì ngoài không gian tối tăm. Cũng lúc này, cô có cảm giác ai đó luôn nhìn về mình, một bóng dáng ẩn hiện luôn dõi theo sau cô nhưng cô nhìn tứ phía, vẫn không thấy gì khả nghi… hoặc cô không đủ sức để thấy chúng. Dù vậy cô vẫn lựa chọn lạc quan, điều mình không tận mắt chứng kiến, mặc định nó không tồn tại trên đời nên cô dành trọn sự để tâm của mình cho hắn.
Với cơn phẫn đang phảng phất trên người hắn, Linh Thảo cho rằng hắn đập tung cánh cửa của ngôi nhà hoang, nào ngờ hắn lại lấy vật nhỏ đóng vào vách… Linh Thảo chau mày, chợt nhớ tới ngày đó ở nhà Thắng hắn cũng làm thành động tương tự, dùng đinh để trấn áp quỷ dữ. Có lẽ bây giờ hắn lại làm thế.
Từ chỗ cây đinh vừa đóng xuống, hắn chạm bàn tay mình vào vị trí đó, các ngón đang xòe ra bỗng bấu chặt lại và kéo về phía sau.
Linh Thảo thấy được một linh hồn nhưng không rõ nhân dạng bởi nó chỉ đơn thuần là một khối khí đen khổng lồ.
Thành Nghiêm rít rầm tra hỏi guồng âm khí đặc quánh:
- Người đàn bà khốn nạn đó đâu?
Khối đen tựa chừng yếu ớt ấy bỗng chống vồ lên, nuốt trọn lấy hắn, trong một thoáng rất nhanh, thân thể hắn bị bao phủ hoàn toàn, ngay cả một tất da cũng không lộ ra ngoài. Linh Thảo sợ rằng mình nhìn nhầm, cô dụi mắt vài lần nhưng khung cảnh vẫn như cũ, cô cố gắng trấn tĩnh bản thân, chậm rãi bước tới gần hắn với nhịp thở rất loạn. Lúc cô tới gần, khối đen và Thành Nghiêm bất chợt nhạt dần và biến mất. Cô dáo dác nhìn quanh, không có bóng người xuất hiện, ngôi nhà cuối con hẻm vốn sầm uất càng trở nên âm u.
- Thành Nghiêm, Thành Nghiêm, anh ở đâu? - Cô cố tìm kiếm bóng dáng hắn nhưng mọi thứ vô cùng quạnh quẽ tựa chưa từng có dấu vết tồn tại của con người.
Tuy nhiên, cô đến gần hơn một chút, cô nghe được tiếng ẩu đả, tiếng đánh nhau, âm giọng gắt gỏng tức giận của hắn đối lập với âm thanh cười cợt của cô số người khác như thể chúng đã nắm chắc phần thắng trong tay.
Linh Thảo không thấy được điều gì nhưng cô có thể nghe và hình dung được trong đầu khung cảnh hỗn loạn… nhưng tệ nhất là tiếng gầm gừ dữ tợn… ẩn chứa sự đau đớn xông thẳng vào tai cô khiến nỗi bất an ngày một lớn dần.
Cô dần mất bình tĩnh, miệng không ngừng lẩm nhẩm gọi tên hắn:
- Thành Nghiêm, anh ở chỗ nào? - Cô mong cầu một tín hiệu nào đấy để nhận ra được dấu hiệu tồn tại của hắn nhưng không thể.
Linh Thảo vừa lo lắng và chịu rất nhiều rối rắm, bao thứ mông lung giày xéo đầu óc nhưng một ý tưởng để thấy được hắn lại biệt tăm.
Cô vò đầu bứt tóc, bỗng nhớ tới Hoàng, cô vội cầm điện thoại gọi cho cậu nhưng khoảnh khắc đó một vạt gió tạt vào tay, luồn rét lạnh buốt gần như khiến cô tê cứng.
Bấy giờ, các giác quan của cô bất chợt hoạt động mạnh để cảm nhận rợn gió ấy rất giống lúc trưa ở lớp học, trước thời điểm nữ sinh mất mạng không lâu.
Nếu như ngày thường, cô sẽ ngẩng đầu xem thứ gì đã gây nên hiện tượng lạ nhưng bây giờ cô vờ như chẳng thấy, cố chấp cúi đầu bấm gọi vào số của Hoàng. Bên kia đổ chuông nhưng không có người nhấc máy, từng tiếng tít dài trong vô vọng.
Thời điểm cô chờ đợi đến không dám thở mạnh, phía sau lưng, ánh mắt sắc lạnh luôn dán chặt vào cô, một ai đó đang tiến tới gần cùng âm thanh xào xạc của lá cây đang từng chút gần cô hơn.
Linh Thảo thừa hiểu sự nguy hiểm đang ngày một cận kề mà không còn trông chờ được vào ai. Duy nhất là Minh Hoàng nhưng cậu không nhấc máy… Bấy giờ, từ đỉnh đầu trải dài đến các đốt sống lưng của cô đều mang theo cơn lạnh và loại sức nặng vô hình bắt đầu chèn ép. Linh Thảo đang từng bước bị dồn vào đường cùng, cô quyết định gọi cho số còn lại trong danh bạ mình…nhưng không phải Thành Nghiêm mà là bà Phương.
Cô vừa bấm phím gọi, mấy đốt tay cô cứng dần, phần bả vai như bị ai đó bám lấy… Linh Thảo cố chịu đựng, tỏa vẻ bản thân bình tĩnh nhưng từng thớ thịt trên cơ thể cô phản chủ, nó run lên bần bật.
Thời may bà Phương nhấc máy nhanh hơn cô tưởng tượng, giọng bà vẫn lạnh nhạt và câu từ dứt khoát:
- Sao thế?
Linh Thảo bỏ qua câu chào hỏi thông thường, cô hoảng loạn nói vào trọng điểm tình hình như sợ không còn thời gian:
- Bà, bà Thành Nghiêm biến mất.
Giọng bà Phương bỗng lớn hơn:
- Mất thế nào?
Linh Thảo cảm nhận được nỗi hoang mang của bà, cô vắn tắt lại những gì đang diễn ra, cô gãy gọn nhất có thể:
- Trước ngôi nhà, bị khối đen quấn chặt, rồi mất tích. - Lời nói của cô gấp gáp, âm thanh vội vã khi bàn tay ở vai cô ngày một bấu mạnh.
Bà Phương thở dốc, âm thanh nặng nề:
- Ở đâu, chỗ nào, địa chỉ chỗ nào?
Linh Thảo lắp bắp:
- Con đường gần trường. - Cô cảm giác thông tin mình cung tương đối mơ hồ nhưng lại chẳng cách nào cụ thể bởi cô vẫn chưa rành đường xá nơi đây.
Bà Phương gần như gào lên:
- Tên đường, tên đường? - Bà lặp lại với cơn nóng nảy phừng lên dữ dội.
Trước cơn tức giận của bà khiến cho Linh Thảo bối rối, cô hoảng loạn nên mọi thứ trong đầu càng hỗn độn.
Giữa lúc cô rối bời, lời đanh đá mắng chửi vang lên nhưng không phải từ bà Phương :
- Con khốn. - Âm giọng rồ rề cùng gợn gió ve vãn bên vành tai như ai đó đang kề sát mặt cô để thì thầm.
Cô sợ đến mức thần kinh gần như không hoạt động.
Phía bên kia bà Phương nóng vội như ngồi trên đống lửa, trước sự im lặng của cô, bà quát lên trong điên tiết:
- Linh Thảo tên đường, tên đường ở đâu?
Cô ngẩng lên, thấy bảng hiệu của một hàng quán cũ kĩ không còn hoạt động nhưng vẫn có tên đường, cô gấp rút nói cho bà Phương nhưng đã bị chặn ngang cửa miệng.
Một bàn tay gầy gò, không còn da, chỉ có xương và vài ba mảnh thịt bám trên đó đang bịt miệng cô lại. Hình hài của linh hồn cũng dần hiện lên trước mắt với gương mặt có vết mấy vết rạch sâu cũng dần rõ ràng… Linh Thảo liền nhận ra, là hồn ma nữ trước đó đã từng muốn giết cô.
Ả trừng mắt, môi mấp máy, thốt ra âm giọng rồ rề như chiếc loa bị hư, chịu sự khuếch tán của không gian rộng lớn:
- Ngày chết của mày. - Ả nghiến răng đe dọa, bàn tay cố bấu vào người cô nhưng cũng ở khoảnh khắc đáng lý phải sợ sệt tới ngất xỉu, cô chợt bình tĩnh hẳn bởi cô phát hiện, cái lạnh của họ dần giảm đi, không tới mức khiến cô tê cứng, bàn tay vốn bịt miệng cô cũng yếu dần, chẳng còn mang theo sức lực như lúc mang cô vào con hẻm.
Hồn phách của hai người họ cũng không gần sát để quấn lấy cô mà đang miễn cưỡng tiến vào như thể có gì đó đẩy họ ra. Thái độ của họ dành cho cô vô cùng căm phẫn, hận thù chất hận thù nên chỉ đợi có thời cơ sẽ trực tiếp bóp nát cô, còn vừa rồi họ chậm rãi đi tới, động tác khá lâu. Có thể họ đang đi ngược lại với luồng trọng lực mạnh hơn nên không nhanh được như bình thường. Hồn phách của họ rất nhạt và có vẻ âm khí chẳng nồng đậm…
Linh Thảo thầm mừng rỡ khi phát giác ra sự khác biệt của hai ả, cô vùng người, vụt chạy ra cách xa chỗ đang đứng hiện tại. Cô nhận lúc hai hồn ma còn ngơ ngác ngoái cổ theo hướng mình, cô nhanh chóng lấy chiếc túi Thành Nghiêm đã đưa cùng thanh gỗ cầm lên, chúng đang tỏa ra tầng ánh sáng rực rỡ khiến họ bị đầy lùi về sau vài bước.
Cô tranh thủ nói tên đường cho bà Phương mà chẳng biết bà ấy còn giữ máy hay không nhưng cô vẫn liên tục lặp lại hy vọng bà sẽ nghe được trước khi hai ma nữ ấy tiếp tục lại gần. Bởi cô chẳng rõ mình cầm cự được bao lâu khi anh sáng phát ra từ túi và thanh gỗ đang yếu dần… tiếng gầm gừ của Thành Nghiêm không còn thô bạo khô khan mà giống trở thành tiếng thều thào…