Chương 29 - Linh Nghiêm

Linh Nghiêm
Tác giả Mạn
Chương 29:

Linh Thảo đợi cho cơn uể oải qua đi mới ra khỏi phòng. Nhưng tâm trạng không tốt nên trên người cô luôn có vẻ u buồn phảng phất không gì có thể che lấp được.
Minh Hoàng thấy cô xuất hiện, giọng sang sảng, cố tình nói lớn với âm giọng hướng vào phòng của Thành Nghiêm:
- Đi học thôi nào em gái.

Linh Thảo không lên tiếng, chỉ gật đầu và bước đi tương đối máy móc, lửng thửng theo sau cậu như người không hồn phách.

Hoàng nhìn bộ dạng thất thểu của cô, cậu chẳng biết nói gì để giúp cô tốt hơn, cậu có lòng nhưng trong trường hợp này là lực bất tòng tâm nên đành nén tiếng thở dài vào trong. Cậu dõi mắt thầm quan sát, sau đó nhận ra giày dép lẫn áo quần, túi xách trên người cô chẳng có gì thay đổi so với trước kia, cậu giật mình, không tránh khỏi hoang mang:

- Sao em gái không sử dụng đồ hôm qua? - Sau hai thùng hàng khổng lồ thì cuối cùng cô vẫn mặc những bộ đồ của mình, thật sự nó đã quá cũ để có thể khoác lên người. Cậu cũng lo lắng đồ đó không vừa hoặc cô không thích nên bỏ hết chắc Thành Nghiêm triệt đường sống của cậu là cái chắc.
Linh Thảo lắc đầu, giọng yếu ớt mang theo không ít tủi thân:

- Không phải của mình. - Cô nhớ ngày bà Phương mang cô về đây đã đưa cho cha mẹ rất nhiều tiền và cả vàng vòng giá trị, âm thầm giúp cô vài chuyện hệ trọng khác, thêm phí công giúp cô nhập học,.. tiêu tốn của bà không ít nên cô không thể mặt dày nhận thêm. Hơn hết, bà Phương muốn cô trở thành vợ hắn nhưng yêu cầu duy nhất của bà cô vẫn không làm được thì không cách nào sử dụng chúng một cách thoải mái. Bây giờ, cô cũng không dám chắc rằng Thành Nghiêm sẽ tạm bợ cho cô nương nhờ hay chán ghét đuổi đi trong sớm chiều. Vì vậy cô sẽ giảm tối thiểu việc sử dụng tiền của họ.

Minh Hoàng không biết suy nghĩ phức tạp của cô nhưng cậu cũng đoán được có gì đó không ổn, cậu vừa đi vừa dụ dỗ:

- Em gái cứ dùng đi, mua rồi không trả lại được, bỏ thì sẽ rất phí tiền. Với bà nội rất ghét việc mua đồ cho người khác mà người ta không xài. - Đầu óc nhanh nhạy của cậu nghĩ ra một cách tương đối phù hợp, đó là sẽ lấy cớ bà để đe dọa người mợ nhút nhát của mình.

Minh Hoàng gian manh, gương mặt còn diễn nét nghiêm trọng nên dĩ nhiên Linh Thảo hoàn toàn tin tưởng, cô e sợ đáp:

- Vâng. - Cô kiêng dè tất thảy mọi thứ, tránh tối đa việc khiến người khác bực mình. Chung quy con người có rất nhiều cách thức để tồn tại, trong đó nhẫn nại và chiều theo ý người khác cũng là phương thức duy trì sự sống… dù nó tương đối hèn mọn.
Minh Hoàng đắc chí nhưng không biểu lộ ra ngoài, đi sáp lại gần cô trông vô cùng thân mật, cậu dùng khuỷu tay mình khều khều vai cô, nháy mắt, điệu bộ lấm lét, giọng nhỏ xíu như sợ bị nghe thấy:

- Này, hai người vẫn cãi nhau sao? - Minh Hoàng lặp lại câu hỏi quen thuộc mà trước đó cũng có hỏi qua vài lần.

Linh Thảo mím môi đáp:

- Không có. - Cô làm gì có cơ hội hoặc đủ bản lĩnh cãi nhau với hắn. Cơ bản chưa ra trận chiến cô đã thất bại thảm hại.

Minh Hoàng không chút nghi ngờ đáp án mình nhận được, cậu xoa cằm, trầm ngâm:

- Cậu ăn hiếp mợ? - Cậu nói xong tự gật đầu và ngợi khen suy đoán vô cùng chính xác của mình.
Linh Thảo nghe tới đây, vành mắt hay chớp mũi đều ửng lên.

Minh Hoàng giật mình, gấp rút nói khi chứng kiến trạng thái chuẩn bị khóc của cô:

- Thôi thôi, được rồi, không nói nữa. - Thật sự cậu hiếu kì nhưng trước dáng vẻ kia của cô, cậu buộc dừng lại nhưng phần nào nắm được nguyên nhân. Thành Nghiêm thật sự ăn hiếp con gái nhà người ta. Dù thế Hoàng vẫn thấy cậu mình kì lạ, phía trước cọc cằn làm cô khổ sở, sau lại âm thầm xuất tiền mua sắm, có phải là cố lấy lòng … Nhưng cũng chẳng đúng, từ xưa đến nay hắn có quan tâm tới ai giận hay đau đớn nên chuyện lấy lòng không có khả năng… Hoàng càng nghĩ càng rối rắm, trên đời này có lẽ khó hiểu nhất chưa hẳn là phụ nữ mà cậu ruột của mình.

Hoàng không nói gì thêm, hai người im lặng tới khi xe dừng trước cổng, cậu nói:
- Mợ… à em gái tan học đợi anh một chút, anh còn học bên trường. - Minh Hoàng dặn dò khi so sánh lịch học của cả hai vẫn có chênh lệch một chút về thời gian.

Linh Thảo gật đầu và đi vào trường, cô đến khá sớm, lớp vẫn còn thưa thớt, bàn trống rất nhiều nên chọn một chỗ trong vách ở khoảng giữa, không quá xa cũng chẳng gọi là gần bụt giảng. Cô khép nép, cố gắng không va chạm với ai, cũng không hy vọng ai đó biết được sự tồn tại thình lình của mình.
Dù cô đã cố lầm lũi nhưng cũng chẳng khá hơn, rất nhiều người bàn tán, chỉ trỏ về phía cô:
- Mới chuyển vô sau hả?

- Chắc là người đó, chỉ có người đó lạ nhất thôi.

- Bị gì mà nghỉ mấy tháng trời mới vô học ta?
Một cô gái kề cạnh nghe họ nói, liền quay sang hỏi cô:

- Cậu mới nhập học phải không?

- Ừm. - Linh Thảo gật đầu, rụt rè muốn tìm cách tránh né.

Cô gái bên cạnh trố mắt nói:

- Trời, gần thi giữa kì luôn rồi, cậu theo kịp không?
Trước vấn đề hiện tại, chính cô cũng không rõ bởi đầu óc hiện tại trống rỗng, cô gượng gạo:

- Mình sẽ cố. - Linh Thảo còn chưa liên hệ giáo viên để xin tài liệu hay giáo trình. Cô nghe nói việc gặp thầy cô trên đại học khó khăn nhiều hơn so với phổ thông nên vẫn lo sợ sẽ không gặp được ai.

Chàng trai phía trên nghe cuộc trò chuyện của họ liền quay xuống, hỏi:
- Cậu là Linh Thảo hả?

Cô ấp úng, ngờ vực đáp:
- Là mình. - Cô chẳng quen với những cuộc xã giao bởi luôn sợ trả lời không phù hợp sẽ khiến người khác bực mình. Thêm phần người này hỏi trực tiếp tên khiến cho hoang mang không ít, cô ngây ngô nhìn cậu với nỗi bất an vì không biết chuyện gì sẽ xảy đến.

Chàng trai nhìn phớt qua cô rồi cậu lấy một túi nặng trĩu trong học bàn, khệ nệ bê xuống cho cô, vừa nói:
- Thầy cố vấn bảo mình phô ra đưa cho cậu. Tiền thì mai mốt cậu đưa sau vẫn được.

Linh Thảo chẳng ngờ tới tình huống hiện tại, vẻ mặt bối rối, cô mừng rỡ, ríu rít:
- Cảm ơn, cảm ơn nhiều. - Cô thở phào, gánh nặng trên người cũng tan biến hoàn toàn bởi mọi giáo trình của hầu hết các môn đã nằm gọn trong đây.
Một người khác ngó qua chỗ cô, ngỏ lời làm quen bằng lời dụ dỗ:

- Nè, có gì không hiểu thì hỏi mình.

Cô gái ngồi cạnh Linh Thảo bĩu môi, khinh khi:
- Cậu học nhưng có hiểu sao?

Người kia liền hất hàm, phản bác nhưng giọng đã xìu đi:
- Ít nhất cũng là người đi trước.

Trong cuộc trò chuyện thoải mái của họ, Linh Thảo ở kẻ giữa, cô chỉ ngồi lắng nghe, thỉnh thoảng điều gì trực tiếp hướng vào mình, cô mới lên tiếng giải đáp, nhưng may thay, mấy câu hỏi của họ chỉ linh tinh, không xoáy sâu vào đời sống riêng tư của cô.
Chỉ một chốc sau, họ đều im lặng vì giảng viên đã vào, môn đầu tiên mà cô chịu cảnh học ngang hông, bỏ qua các bài lý thuyết nên cố tập trung, cô vẫn chẳng nắm được mấy phần. Linh Thảo chợt căng thẳng, cô tự biết bản thân phải kiên trì mày mò thêm rất nhiều mới có thể theo kịp.

Cô hướng về bài học mà chẳng hề hay biết, phía sau, có kẻ luôn đặt tầm nhìn vào cô, dù ả luôn cúi thấp mặt, lâu lâu, kẻ đó nhếch môi cười cợt, đồng thời đôi mắt sắc bén phóng thẳng vào cô, tay lại thô bạo vò nát tờ giấy. Do hành động của cô ta trong âm thầm nên chẳng ai phát hiện ra, đặc biệt Linh Thảo ngồi phía trên càng chẳng cách nào phát hiện.
Linh Thảo chăm chú học mãi tới khi hết giờ, kết thúc buổi học đầu tiên với đầu óc ê ẩm.

Một vài người rủ cô đi ăn nhưng tất nhiên, cô đã từ chối.

Linh Thảo ra trước trường đợi Minh Hoàng thêm một lúc bởi cậu còn học bên trường mình. Bấy giờ đã trưa, trường khá vắng vẻ, cô ngồi đó và gai góc chợt nổi lên bởi cảm giác có ai đó luôn nhìn về phía mình.

Cô ớn lạnh, rùng người, may thay Minh Hoàng đã tới đưa cô về nhà. Linh Thảo thấy Thành Nghiêm đẽo gỗ ở phòng khách nên cô vội vào phòng của mình.
Hắn chợt nhăn mày vì lúc cô phớt ngang, mùi tử khí nhè nhẹ, hắn lạnh giọng:

- Có đi ngang chỗ nào có người chết không? - Hắn không ngẩng lên, lời nói tựa bâng quơ không rõ dành cho ai nên Hoàng quay tới lui và tin chắc hắn đang hỏi mình:

Hoàng ngẫm lại nhưng chưa tới vài giây đã lắc đầu, khó hiểu đáp:

- Không cậu. - Họ từ trường về thẳng về đây, trên đường cũng chẳng thấy có đám tang nào.
Bàn tay đang đẽo gỗ của hắn bỗng dừng hẳn, hắn ngẩng lên nhìn cháu mình, sắc mặt âm u, gầm gừ:

- Đưa mảnh gỗ chưa? - Trường học của cô ắt hẳn có vấn đề bởi mùi tử khí ấy không lẫn được vào đâu. Nó chưa đến mức quá đậm nhưng cũng là dấu hiệu tiêu cực chứng minh sự bất ổn. Mảnh gỗ hắn kì công yểm bùa chú có thể giúp những thứ dơ bẩn chủ động tránh xa cô ra. Nếu cô mang nó bên người ắt hẳn mùi tử thi đó không đủ sức bám lên cô.
Hoàng ngớ người, mặt thộn lại, khóe môi chợt run rẩy, cuống cuồng nói:

- Con quên mất. - Cậu tức tóc lục soát khắp người mình, thời may thanh gỗ vẫn còn trong cặp, cậu đập phòng của Linh Thảo, giọng gấp gáp như bị chó ma đuổi cắn:

- Em gái, em gái giữ lấy. - Khoảnh khắc vừa thấy cô, Hoàng đã dúi vào tay Linh Thảo thanh gỗ rồi chạy vụt đi, không dám ở lại giây nào.

Hoàng đi khỏi cô cũng chui rút vào phòng vừa trốn hắn, cũng vừa dành thời gian đọc hết lượng bài đã bỏ lỡ, hy vọng có thể theo kịp và khắc phục được những lỗ hổng của mình.

Thành Nghiêm trầm mặt trước hành động của cô, hắn cho rằng cô cách xa mình sẽ vô cùng thoải mái nhưng thấy sự e sợ của cô, mỗi lần thấy hắn, cô như gặp quỷ, nhanh chân vào phòng khiến hắn thật sự tức đến điên người. Tuy nhiên, hắn không thể phát tiết bởi chưa có lý do nào chính đáng.
Cứ thế hai người duy trì thế chiến tranh lạnh tới tuần sau, khi Hoàng bận đi khảo sát ở tỉnh khác không thể đưa rước cô.

Vừa vặn Thành Nghiêm đang cần tới trường cô một chuyến khi hắn đã tạm sẵn sàng bước vào cuộc chiến tìm người phụ nữ kia. Trước lòng tốt của hắn, cô không tí cảm kích, ngược lại sắc mặt ủ dột khước từ:
- Em tự đi được. - Cô không muốn gây thêm phiền cho hắn nên dĩ nhiên không dám để hắn đưa đón mình. Việc làm tiêu tốn thời gian này chắc hẳn sẽ khiến hắn càng ghét cô dữ dội mà không cách nào xóa bỏ.

Khí tức đang bình ổn của hắn cuồn cuộn nổi lên, hắn cố đè nén, hỏi:
- Bằng gì?

Linh Thảo mím môi đáp:
- Bằng bộ. - Khoảng cách khá xa nhưng cô nghĩ mình có thể đi được chỉ cần xuất phát sớm hơn thường ngày.

Hắn nghiến răng, hạ âm giọng đến mức thấp nhất để ngăn chặn tiếng quát tháo gầm lên:
- Linh Thảo đừng để người khác nhìn vào nói tôi hành hạ cô. - Hắn không nghĩ tới cô chấp nhận đi bộ đoạn đường xa như thế nhưng cũng chẳng mở miệng nhờ hắn giúp đỡ.

Cô mím môi, nhỏ giọng đáp với tất thảy ẩn nhẫn của mình:
- Không ai biết cả. - Dù cô có làm gì rõ ràng chẳng ai biết đến hắn để chê cười hay trách móc, hơn hết trong trường cũng có nhiều sinh viên đi bộ, không ai chú tâm tới cá thể nhỏ bé như cô nhưng hắn vẫn khó chịu. Đúng thật, cô làm gì cũng khiến hắn chướng mắt.

Hắn nhếch môi, giọng giễu cợt:
- Không tới lượt cô quyết định. - Ngoài mặt hắn dửng dưng và có vẻ tự đắc nhưng chỉ hắn mới hiểu, hắn sắp bị lửa căm phẫn thiêu đốt hết lục phủ ngũ tạng. Cô gái này không chỉ ngốc mà còn biết cách khiến hắn dễ dàng điên tiết tới độ muốn bóp nát cổ cô.

Linh Thảo ngẩng lên nhìn hắn để thấy rõ hung hăng trên gương mặt của hắn làm cô hoảng sợ, nhanh chóng cúi thấp đầu tránh né...

Hắn lạnh lùng quay lưng, thô bạo tiến về trước, cô lủi thủi theo sau, tâm trạng vô cùng ấm ức trước sự tức giận triền miên của hắn...

Lúc tới trường, cô chuẩn bị xuống xe, hắn đưa cho cô một chiếc túi đỏ bằng ba ngón tay bên ngoài có thêu nhiều kí tự chi chít vô cùng tỉ mỉ, và bên trong lộm cộm nhiều hạt chẳng rõ là đậu hay sỏi đá:
- Để vào cặp.

Cô gật đầu, không đôi co mà lập tức làm theo:
- Vâng. - Cô nhét vào túi xong, không nói thêm câu nào, nhanh chân vào phòng học, suốt đoạn đường đi, cô không quay lại nhìn hắn giây nào.

Thành Nghiêm nhìn theo bóng dáng cô, sắc mặt lạnh lẽo lẫn căm tức khi thấy rõ cô muốn giữ khoảng cách với mình.
Hắn ôm nỗi bức bối lái xe nhưng không về nhà mà tấp vào một quán nước gần trường học, bởi người phụ nữ đó đã từng xuất hiện ở khu này.

Linh Thảo ở phòng học, vẫn như bình thường nhưng thời điểm một cô gái luôn nhìn cô bằng ánh mắt sắc lạnh bước vào lớp, ngồi xuống chỗ sau cô, bỗng chốc gào lên đau đớn, mặt mày nhợt nhạt.
Người trong lớp giật mình, trố mắt hỏi:
- Chuyện gì vậy?

Cô gái đảo mắt nhìn một vòng xung quanh với vẻ mặt rất loạn, cô giả lả nói lý do:
- Tay lỡ kẹt vào khe bàn.

Họ nghe thế cảm thấy không đúng nhưng không mấy quan tâm, bởi giảng viên đã vào lớp.
Khi không còn ai nhìn ngó, cô gái run rẩy, cơ thể ngày một tím tái, mắt trừng lớn, phóng cái nhìn dữ tợn về phía Linh Thảo. Giận dữ trước nguồn sáng như mũi tên nhọn tẩm đầy chất độc từ cặp Linh Thảo đâm vào cơ thể ả. Ả muốn chạy khỏi đây nhưng tầng ánh sáng trói buộc, xiềng xích cơ thể. Ả thì thầm thốt ra lời căm phẫn:

- Con khốn. - Cô ta thều thào nói xong rồi đổ gục xuống, người bên cạnh cho rằng cô ngủ gật nên không để tâm tới.

Khoảnh khắc đó lưng Linh Thảo đột ngột bị luồng gió mạnh đẫm rét xắn xả xô vào nhưng chỉ thoáng qua đầy mất ngờ rồi chẳng động lại dấu vết. Cũng chính lúc này, cô dường như thấy một khối khí đen chớp nhoáng bay ra từ khung cửa sổ và lập tức mất hẳn chẳng để lại dấu vết. Bấy giờ, mùi thối rữa bốc ra, dãy bàn phía sau nháo nhào, họ thi nhau đứng lên, ào ạt chen chút ra khỏi nên tiếng bàn ghế dịch chuyển, tiếng la hét bỗng chốc hòa vào nhau khiến người giảng viên đang hăng say cũng buộc dừng lại.

Mỗi người trong lớp học ôm một trạng thái khác nhau nhưng tất cả đều chung một ánh nhìn… về phía cô gái lúc đầu buổi còn gào lên. Chỉ trong buổi học chẳng đáng là bao, da của cô gái bỗng trôi tuột khỏi thân thể lộ ra những mảnh thịt mỡ nhầy nhụa và tái ngắt. Các chất dịch lỏng vàng cũng rỉ ra, nhiễu lụp bụp xuống sàn.

Phần xương cổ không còn đủ độ “tươi” để kết nối cổ và phần thân nên lặt lìa, nó lắc lư vài cái rồi gãy ngang, xương cũng trồi khỏi phần thịt da đã sớm mục rỗng.

Không gian ồn ào bỗng chốc lặng như tờ vì khung cảnh diễn ra… Linh Thảo cũng không khá hơn, cô hoảng sợ nhưng kẹt ở khoảng giữa chẳng thể chạy thoát đi khi người của lớp khác vì hiếu kì đã ập vô chen cứng một phòng.