Chương 28 - Linh Nghiêm

Chương 28:
Linh Thảo về phòng mới của mình, suốt cả buổi chiều, cô như người mất hồn với tròng mắt đỏ hoe, tâm trạng cũng vô cùng tệ hại, câu nói của hắn như khối trọng lực mang tính sát thương cao liên tục lập lại trong đầu “không muốn phát sinh bất cứ chuyện gì với cô”, “sinh ra ảo tưởng”,...
Cô muốn thân cận, còn hắn luôn thẳng tay đẩy cô ra khỏi cuộc sống của mình. Dường như Thành Nghiêm không chỉ ghét cô mà cực kì ghét.
Bên ngoài, tiếng Minh Hoàng hèn mọn cầu xin:
- Cậu… con sai rồi. - Hoàng quỳ thụp xuống ôm chân hắn một cách trơn tru chẳng chút ngại ngần tựa làm nhiều lần nên thành thói quen.
Hắn lạnh nhạt:
- Câm miệng. - Thành Nghiêm lười biếng phất tay ra hiệu cho cậu ra khỏi người mình. Bởi hắn sợ bản thân sẽ không khống chế được lại dùng vũ lực trước kẻ luôn gây họa nhưng mồm mép rất đỗi linh hoạt trong việc biện hộ cho cái sai của bản thân.
Hoàng hiểu ý nên cách xa hắn, cậu quỳ lùi một đoạn rồi mới khép nép đứng lên. Không tiếp tục nài nỉ, dáo dác nhìn quanh, sau đó nhỏ giọng hỏi:
- Mợ, mợ ở đâu, con đưa đồ. - Minh Hoàng khệ nệ bưng đồ vào như một đầy tớ trung thành. Mới hôm qua cậu còn ở nước ngoài nhưng tâm trạng thật ra luôn bất an. Nhận được tin trên mail của Thành Nghiêm khiến cậu như chết đứng, cậu phân vân, suy xét đủ đường và rút ra được kết luận cần phải gấp rút về đúng hẹn. Bởi thoogn thường lúc cậu bỏ nhà đi, hắn luôn im lặng nhưng tới khi cậu tự mò về sẽ tính sổ sau, riêng lần duy nhất hắn gửi tin qua mail, chứng tỏ tầm hệ trọng của vấn đề. Minh Hoàng rất sợ nhưng cũng vô cùng tự giác, hy vọng sẽ được khoan hồng.
Vừa xuống máy bay, cậu được giao trọng trách mua rất nhiều đồ chở tới, trong buổi sáng cậu phải loay hoay, chạy xuôi ngược đủ đường mới được ba kiện hàng to tướng hiện tại. Tuy nhiên, điều khiến Hoàng nghi ngờ nhân sinh là Thành Nghiêm chi tiền, một hành động được xem đột phá trong đời hắn.
Hắn sắc lạnh, âm giọng hờ hững và ghét bỏ:
- Trong phòng.
Linh Thảo nằm trên giường nghe rõ cuộc hội thoại trên, trước âm thanh gắt gỏng của hắn cô đã hiểu, ngay cả việc nhắc tới sự tồn tại của cô hắn cũng không muốn.
Minh Hoàng bên ngoài, bê vào ba thùng đồ lớn, giọng không ngừng nịnh nọt:
- Cậu, con phải huy động hết tất cả bạn bè là nữ của con để mua đó. - Minh Hoàng thích mua sắm nhưng việc mua đồ cho con gái lại là phạm trù khác nên dĩ nhiên cậu không thể làm được, đành phải kêu gào cầu cứu họ trong buổi sáng sớm và nhận về không ít lời chửi mắng từ họ.
Minh Hoàng vuốt mặt trong ngậm ngùi bởi phát giác khi đi tới đâu, thân phận của cậu cũng rất thấp bé.
Thành Nghiêm không trả lời, chỉ trừng mắt sắc lạnh đầy khinh miệt.
Minh Hoàng xoa chớp mũi, nỗi tủi không tránh khỏi khi mình bị phớt lờ nhưng không dám giãy nãy đòi quyền lợi như bình thường, chỉ len lén nhìn bằng hắn bằng uất hận.
Cậu đi tới phòng hắn vừa chỉ gõ cửa, gọi lớn:
- Mợ ơi.
Thành Nghiêm chau mày khi thấy cậu gõ cửa phòng mình, trầm giọng:
- Phòng kia.
Hoàng ngơ ngẩn, bàn tay đang đập cửa dừng hẳn trên không trung, cậu há hốc mồm, định bụng nói điều gì nhưng vội nuốt xuống, đi ngang về hướng phòng bên cạnh, cất giọng hoang mang:
- Mợ, mợ.
Linh Thảo trong phòng, nằm cuộn tròn trên giường với nỗi suy tư, cô nghe Hoàng gọi mình, không muốn ra nhưng cậu kiên trì gõ cửa, cô miễn cưỡng đứng lên, ra ngoài với gương mặt u ám, ấm ức bác bỏ cách gọi mà cậu đang sử dụng:
- Không phải mợ.
Hoàng chẳng nghĩ tới câu đầu tiên mình nghe được từ cô gái trẻ trước đó luôn nhanh nhảu và có vẻ rất vui vẻ khi tự xưng là vợ Thành Nghiêm. Cậu kêu mợ cô sẽ bộc lộ chút e ngại nhưng chẳng phản ứng gì nhiều, bấy giờ, chỉ sau một ngày không gặp, cô như lột xác. Cậu nhìn điệu bộ u ám của cô cùng trạng thái cau có của Thành Nghiêm, lắp bắp:
- Vậy gọi là gì? - Ít nhất cũng phải cho cậu một cụm từ chính xác để còn biết cách kêu gọi nhau cho phù hợp nhưng hắn im lặng, tựa chẳng đoái hoài tới.
Linh Thảo cúi mặt, âm giọng chán chường:
- Sao cũng được. - Nhưng tất yếu chẳng phải từ “mợ” kia bởi hắn đã không muốn dính dáng tới cô. Linh Thảo cũng không dám nhận chút danh phận cưỡng cầu khiến hắn càng trở nên ghét bỏ.
- Mợ… - Hoàng ấp úng rặn ra một từ nặng nề nhưng vô cùng quen thuộc.
Linh Thảo nhìn cậu, tròng mắt đỏ hoe bộc lộ sự kháng cự và chất chứa trăm nghìn khổ sở.
Cậu bấn loạn xua tay khi thấy cô sắp khóc tới nơi, giọng cuống qúyt, lời lẽ xoắn xuýt vào nhau:
- À không, đồ của thím, chị, à không phải là của em gái.
Thành Nghiêm đang ngồi gọt đẽo thanh gỗ ở khung cửa sổ, tay dừng hẳn, khóe môi không ngừng co giật với từ “em gái” thốt ra từ miệng đứa cháu của mình, đúng thật rất đáng ăn đòn. Tay chân hắn ngứa ngáy muốn đánh người nhưng buộc phải dừng lại.
Linh Thảo cũng chưng hửng với tiếng “em gái” từ Hoàng. Thật ra khoảng cách độ tuổi giữa họ cũng phù hợp với loại xưng hô đó nhưng đặt trong hoàn cảnh hiện tại rất lạ, cô không thích ứng nổi, chung quy rất kì cục.
Hoàng hớn hở như chẳng thấy vẻ mặt bàng hoàng của cô:
- Em gái, kiểm tra còn thiếu cái gì thì bảo anh mua thêm. - Cậu cất giọng như bình thường nhưng nếu nghe kĩ sẽ thấy rõ cậu cố tình nhấn vào từ “em gái” và “ anh” với ngữ điệu vô cùng đểu cáng.
Thành Nghiêm biết đứa cháu của mình cố ý nên lửa giận của hắn lại phừng phừng, bàn tay đang đều đặn bỗng gia tăng tốc lực là thô bạo hơn nhằm trút cơn tức của mình vào mảnh gỗ vô tội.
Linh Thảo sửng sốt không chỉ cách xưng hô mà còn với những thùng đồ Hoàng đẩy vào phòng cho cô và sau đó cậu rạch miệng túi để cô thấy được đồ bên trong.
Có hai thùng là quần áo, giày dép, túi xách, một thùng còn lại là máy tính, điện thoại,... cô chỉ nhìn lướt ngang đã đủ choáng váng, mặt mày gần như xây xẩm trước những thứ đang bày ra trong tầm mắt.
Linh Thảo hoảng hốt lùi hẳn về sau, tránh xa chúng ra như dịch bệnh, cô xua tay, lắp bắp suýt không thành lời:
- Không cần đâu, tôi không có tiền. - Bây giờ ngay cả việc mua một bộ đồ hoặc có đủ tiền đi xe với cô đã không khả năng huống hồ với số lượng khủng khiếp mà cô chẳng mờn tượng được giá tiền. Có lẽ ngồi cả ngày cô cũng cộng chẳng ra được con số cụ thể.
Minh Hoàng vô cùng hào sảng:
- Không sao… hóa đơn đây, sau này em gái đi làm có tiền rồi trả lại anh.
Thành Nghiêm vốn chướng tai trước cách xưng hô đểu cáng của cậu, bây giờ trước lòng tham vô đáy kia, hắn không kìm được, gầm gừ hỏi:
- Tiền của ai?
Hoàng vội vã:
- Cậu… - Nhưng trước cái trừng mắt sắc bén của hắn, Minh Hoàng cười ha hả như một kẻ ngốc, chợt đính chính lại câu nói của mình, điệu bộ đùa giỡn như chứng minh câu trước đó của mình là giỡn:
- Bà… là của bà nội nên em gái thoải mái dùng, không cần phải ngại đâu. - Xém chút thì cậu quên béng việc Thành Nghiêm dặn mình Linh Thảo có hỏi thì bảo rằng tiền của bà ngoại. Cậu sai thêm lần này, e rằng không sống nổi tới mai.
Linh Thảo đang hoảng, nghe được giọng hung hăng của hắn cô giật mình thom thóp, đứng im trong run sợ.
Hoàng đưa cô một chiếc bóp xinh xắn, vừa nói:
- Trong đây là tiền mặt, với thẻ ngân hàng, mợ cứ dùng trong sinh hoạt của mình.
Hoàng không đợi cô phản ứng tiếp tục như màn độc thoại của riêng mình:
- Ngày mai anh đưa em gái đi học ghé nhà sách mua tập bút sau.
Hắn chau mày, dứt khoát xua đuổi:
- Cút về nhà. - Hắn không thể tượng tượng nổi tên lắm lời này ở đây một đêm sẽ ồn ào đến nhường nào, căn nhà tĩnh lặng của hắn tuyệt đối không cho phép. Hơn hết, hắn không nghĩ mình sẽ có thể bình tĩnh trước tiếng “em gái” từ miệng đứa cháu chết tiệt.
- Không, con dọn qua đây luôn để tiện làm tài xế. - Minh Hoàng lắc đầu, vừa vỗ vào va li của mình để hắn thấy sự chuyên nghiệp của bản thân, mọi thứ đã chuẩn bị vô cùng sẵn sàng.
Thành Nghiêm không nhiều lời, gãy gọn đếm mà không hề do dự, đếm:
- Một!
- Hai… - Hắn bẻ một thanh gỗ, tiếng giòn rụm tới độ làm Hoàng tái mặt, cậu run rẩy, ôm va li tức tốc chạy.
- Cậu dừng, con đi ngay. - Tuy vậy tới cửa, cậu không quên ngoái lại, hôn gió, nháy mắt, vẩy tay với cô:
- Tạm biệt em gái.
Thành Nghiêm không nhìn Hoàng nhưng sắc mặt hắn âm u tột cùng, hắn bắt đầu cảm thấy sai lầm của bản thân về quyết định bảo cậu đưa rước cô. Với đầu óc kia chẳng biết sẽ tiêm nhiễm vào đầu Linh Thảo những thứ điên khùng nào.
Lần đầu hắn trông chờ Minh Hoàng sẽ tiếp tục sống vô trách nhiệm, vì lười biếng mà trốn việc đưa rước cô… còn việc cô đi bằng gì, tự khắc hắn có tính toán.
Minh Hoàng vừa đi, Linh Thảo cũng nhanh chóng đóng sập cửa phòng.
Thành Nghiêm nhăn mày, với hành động của cô. Rõ ràng cô đang cố tránh né hắn, điều này hắn đáng lý nên vui nhưng chẳng hiểu nổi lại bực mình khôn cùng.
Trong căn hộ không quá lớn, chỉ có hai người nhưng một người mang hỏa khí, một còn lại tâm tư triền miên buồn bã. Linh Thảo lại trở về như trước, sống dè chừng trước sau, cô chỉ ở suốt trong phòng, khi có việc cần ra ngoài cô sẽ lắng nghe xem hắn có bên ngoài hay không, tránh tối đa việc gặp mặt để hạn chế mình gây chán ghét cho hắn.
Cô ở phòng với ba thùng đồ lớn nhưng chúng chẳng gợi cho cô tí hứng khởi nào. Ngày trước nhìn Ngọc Kiều có máy tính và điện thoại nên cô luôn khao khát có nhưng bấy giờ mọi thứ ngay trước mắt, cô lại hoàn toàn không mấy vui vẻ. Số nợ này, chẳng biết bao giờ cô trả được.
Phần khác, việc lạnh nhạt xua đuổi của Thành Nghiêm như nhát dao cứa vào da thịt khiến cô chẳng thể nào vui nổi dù có bất cứ thứ gì tốt đẹp bày ra ngay tầm mắt cũng không đủ sức khuấy động tâm trạng chìm trong bão giông của cô.
Linh Thảo ngồi co ro trên giường, móc từ chiếc túi cũ rích của mình một chiếc lắc đã bị Ngọc Kiều bứt đứt ra làm hai phần, trên đó có đính viên đá nhỏ màu hổ phách. Đã mười năm trôi qua, cô luôn giữ nó như báu vật, trước sự trân trọng của cô, viên đá dù nhiều lần bị Ngọc Kiều giật lấy đập phá nó vẫn vẹn nguyên, vẫn lung linh kề cạnh cùng cô. Chính nó đã bám víu và nuôi dưỡng trong cô nguồn sống mãnh liệt để chờ ngày gặp chủ nhân thật sự của nó… Linh Thảo ôm nó vào lòng, nỗi buồn đau thổn thức ào ạt tuôn ra nơi khóe mắt.
Sau cùng thứ duy nhất có thể làm bạn cùng cô là viên đá lạnh lẽo hoàn toàn chẳng có chút tri giác. Còn lại tất cả trên đời đều xem cô như cỏ rác xứng đáng bị vứt đi.

Sáng hôm sau, Minh Hoàng tới sớm, cậu hớn hở đứng ngoài phòng khách gọi lớn:
- Em gái đi học thôi…
Lúc cậu vừa dứt câu Thành Nghiêm đẩy cửa phòng, hắn xăm xăm đi tới, thẳng tay cóc vào đầu cậu một cái giòn giã.
Minh Hoàng ôm đầu, oan ức giãy nãy:
- Cậu? Sao cậu đánh con? - Hoàng tức tưởi vì rõ ràng bản thân chẳng làm việc gì sai nhưng vẫn chịu đòn.
Thành Nghiêm hậm hực với nỗi bực tức luôn thường trực mà không thể thốt ra. Hắn vứt vào người cậu chiếc túi nhỏ, gắt gỏng:
- Đưa cho cô ta.
Hoàng vùng vằng, khó hiểu trước hai người luôn trong trạng thái chiến tranh lạnh trường kì:
- Cậu tự đưa đi, hai người ở cách có miếng vách đó.
Thành Nghiêm không trả lời vào phòng đóng sập cánh cửa đến mức bức tường cũng rung rinh theo.
Linh Thảo trong phòng ngực đột ngột co thắt dữ dội, hơi thở chợt phập phồng, lúc cô đặt tay lên ngực, vô tình thấp thoáng thấy sợi dây màu bạch kim ẩn hiện trong da thịt nhưng nhanh chóng mất hẳn. Tuy khoảnh khắc ấy thoáng qua trong chớp mắt nhưng cô không cho rằng mình qua mắt bởi cô thấy vô cùng rõ ràng, trong đầu bất giác hiện lên một vài hình ảnh rời rạc khiến cô rùng mình… một người phụ nữ ngồi đối diện với bàn thờ cúng, cầm con rối bằng gỗ liên tục lấy kim đâm vào nó. Bà ta cầm cây kim bằng kim loại dài như sợi chỉ rất giống với thứ vừa rồi cô thấy chân thật trên tay mình.
Thời điểm nó biến mất, ngực cô cũng nhẹ đi, không còn nặng nề nhưng loại mệt mỏi đeo bám khiến cho người cô rũ rượi, chẳng còn chút sức lực.