Chương 27 - Linh Nghiêm

Chương 27:

Tối đó về nhà, cô tưởng chừng hắn sẽ nổi cơn thịnh nộ nên cô luôn trong trạng thái phập phồng không yên nhưng trước nỗi sợ của cô, hắn không quát tháo mà dặn dò:
- Tạm thời học rồi về nhà, đừng ở lại kí túc, cũng đừng tham gia các hoạt động buổi tối. - Hiện tại vết thương của hắn chưa hồi phục nên sẽ hạn chế tối đa những nguy cơ rình rập quanh mình. Hắn không đảm bảo lúc nào cũng đủ khả năng mà kịp thời lần ra được dấu vết của cô để ứng cứu. Vả lại ban đêm ở kí túc xá với Linh Thảo cực không an toàn khi cô đã trở thành con mồi hấp dẫn réo gọi ma quỷ. Đồng thời hai ma nữ đó chắc hẳn đang ở phòng, chực chờ cô tới vồ lấy. Linh Thảo không có kĩ năng phòng vệ và chẳng có chút kiến thức nào về việc phân định người ma. Chung quy cô đi học như một ván cờ may rủi, chẳng biết sẽ bị nuốt chửng lúc nào.

Hắn phải cần thời gian lập bù chú nâng cao sự an toàn cho cô. Chí ít bùa của hắn sẽ giúp cô nhận ra bộ dạng gớm ghiếc của chúng mà không bị ngoại hình giả tạo giống người thường che mắt.
Linh Thảo không hỏi lý do nhưng cô vốn cũng chẳng có dũng khí để ở đó khi hai hồn ma ấy vẫn tồn tại. Tệ nhất nơi cư trú của họ trong căn phòng kí túc của cô.

Dù vậy cô vẫn do dự, mím môi nói:
- Em không có gì để đi lại cả. - Đây là sự thật, và nó quá xa để cô có thể đi bộ. Phần khác hệ thống giao thông ở đây chằng chịt, chia ra nhiều ngã hơn so với nơi trước kia cô sinh sống nên cô giống như trở thành kẻ mù đường, không thể xác định được hướng đi nào.

Hắn chau mày, trầm giọng:
- Minh Hoàng đưa rước. - Nhắc tới tên đứa cháu, hắn phải kiềm chế rất nhiều trước khi cơn giận dữ của mình lại nổi lên. Cậu trốn qua nước ngoài, số điện thoại đã đổi, hắn không thể gọi được, còn các mạng xã hội đều gần như không hoạt động.

Thành Nghiêm phải gửi tin cho hắn bằng email với vài chữ ngắn gọn: “Ngày mai không có mặt ở nhà mày cũng đừng về nữa.” Để phòng trường hợp đứa cháu cố chấp không về, hắn còn cẩn trọng khóa hết các tài khoản ngân hàng, chèn ép cậu vào đường cùng, bắt buộc phải quay về.

- Dạ. - Linh Thảo gật đầu miễn cưỡng vì sợ gây phiền cho người khác nhưng cô không dám ý kiến bởi khi hắn sắp xếp, chắc hẳn có dụng ý của riêng mình.

Thành Nghiêm nói xong đã vào phòng, Linh Thảo ở lại phòng khách với bóng đêm bao trùm, cô nhìn ra cửa sổ, gai óc không ngừng rờn rợn, cô có cảm tưởng chúng sẽ xuất hiện và tấn công cô. Đặc biệt ba tên đàn ông dê xồm ấy đeo bám trong tâm trí, cô nhắm mắt, cố xua những hình ảnh xấu xí, chúng lại hiện lên rõ nét hơn nên ngực cô không ngừng run rẩy.

Bên ngoài, gió ù ù đập vào khung cửa, từng áng mây mù kéo tới làm cho màn đêm càng trở nên âm u, tiếng ấm vang ì đùng khuấy động màn đêm tĩnh mịch, cùng ánh sáng chớp nhoáng rực lên như xé tan bầu trời ra làm hai mảnh riêng biệt và dội vào lòng người những nỗi sợ không sao tả được.
Linh Thảo không thể chợp mắt cùng nỗi sợ ngày một lớn dần. Cô trằn trọc với tiếng gió gào thét liên miên, khung cửa cũng rung chuyển, mấy tảng đá Thành Nghiêm đặt trên bệ cũng lách cách đổi vị trí.
Cô sợ hãi, gom nhặt hết sự gan góc của mình để thực hiện một hành động liều lĩnh, cô gõ cửa phòng hắn nhưng nó yên ắng, cô mím môi đợi chờ kiên nhẫn, mắt không ngừng nhìn ngó xung quanh xem có bóng dáng nào vồ vập qua cửa sổ phóng tới cô.
Linh Thảo cắn răng sợ hãi, bất chợt được mở ra, Thành Nghiêm nhìn cô bằng ánh mắt thâm trầm khó hiểu.

Linh Thảo ngẩng đầu với đôi mắt trong suốt đang run lên như mặt nước ao xuân lay động trong làn gió nhẹ, cô cất giọng yếu ớt:
- Cho em ngủ cùng đi.

m thanh của cô rất bé nhưng chúng lại trở thành tiếng vang vọng nơi đầu óc khô cằn của hắn. Thành Nghiêm sửng sốt, trừng mắt:

- Cô nên biết ngại.

- Không. - Linh Thảo lắc đầu, đôi mắt nhìn thẳng vào hắn như để cho đối phương biết sự nghiêm túc của mình.

Tai hắn lắc rắc kêu ran tựa ù đi bởi nghe được chuyện kinh thiên không lường trước. Hắn không đáp nhưng đôi mắt sắc lạnh như con diều hâu phóng vào cô.
Linh Thảo hít sâu, kiên định nói:

- Anh là chồng em. - Trước thái độ tựa muốn giết người của hắn, cô không chùng lòng, thỏ thẻ bổ sung thêm:

- Vợ chồng phải ngủ cùng với nhau. - Cô giống như làm một việc quan minh chính đại nên tất nhiên hoàn toàn tự tin với hành động đúng đắn của mình.
Thành Nghiêm không nghĩ rằng cô có thể nói những lời lẽ đó mà chẳng chút ngại ngần. Lần đầu tiên, hắn trải nghiệm cảm giác bị mất phương hướng vì lời của một người khác, bởi trước nay, hắn toàn khiến người khác cứng miệng đến độ tức nghẹn họng vì ngôn ngữ của mình.

Lúc hắn tức tối tới độ không thể nào lên tiếng, nhân lúc hắn bất động cô rón rén vào phòng, nằm phía trong giường một cách ngoan ngoãn, còn lấy chăn của hắn đắp lên.

Thành Nghiêm nhìn hành động của cô, hắn giật mình đôi chút, bất chợt hắn muốn xem phản ứng của cô… bởi phòng của hắn, giường của hắn có mùi không phải ai trên đời cũng chấp nhận được. Hắn chờ xem xô sẽ nhăn mặt, cau mày, sẽ biểu lộ sự khó chịu… nhưng trong vô vàn giả thuyết hắn đưa ra, cô chỉ ôm chăn hắn hít sâu, vẻ mặt vô cùng thoải mái.
Cô cuộn trong chăn, vừa cất giọng bộc lộ sự sùng bái của mình:

- Thành Nghiêm, giường của anh êm hơn cả trên sô pha.

Hắn chưa từng nghĩ tới có người gan dạ dám tùy tiện vào phòng mình, còn tấm tắc cảm thán chẳng khác tìm được kho báu trên đời.
Thành Nghiêm trầm giọng, nửa đe dọa mà cũng nửa thật lòng:

- Ban đêm tôi hay gặp mộng du, sẽ bóp cổ người khác. - Hắn chau mày, cố tình nói thế để cô thu lại suy nghĩ ngây ngô của mình. Chủ động rời khỏi mà không cần hắn phải thốt ra lời khó nghe.

Linh Thảo thấp thoáng cảm nhận hắn dự định đuổi mình nên cô kéo chăn phủ qua đầu nhưng ngón tay vẫn vạch một lỗ nhỏ xíu để quan sát sắc mặt của hắn. Tuy nhiên cô không phản ứng gì, vờ như bản thân đã ngủ say, không nghe, không thấy nên ắt hẳn cũng không bị đuổi đi.

Thành Nghiêm thừa biết cô nằm yên để tránh né, hắn thở dài, vô cùng khó hiểu hỏi:

- Linh Thảo, không sợ sao? - Hắn vừa đợi cô đáp vừa quan sát nét mặt nhằm kiểm định tính thực hư trong lời nói của cô.

Cô gật đầu một cách dứt khoát thừa nhận nỗi sợ của mình.

Thành Nghiêm vẫn biết câu trả lời nhưng thấy cái gật đầu quả quyết của cô,... cảm giác khó chịu tràn trề lẫn cả nỗi thất vọng mà vốn kẻ như hắn không nên có. Sau cùng, hắn vẫn là một giống loài nằm giữa hai ranh giới mà chẳng ai trên đời không kiêng dè sự tồn tại của hắn. Đa phần những kẻ từng gặp qua đều âm thầm mong cầu hắn có thể vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian.

Linh Thảo rùng mình, cô nhìn ra cửa sổ cách mình không xa, giọng có chút hoảng loạn:
- Em cảm giác chúng sẽ xuyên vào cửa sổ cắn em.
Thành Nghiêm im lặng, đầu hắn ê ẩm, khí tức cuồn cuộn trước câu trả lời của cô. Hiện tại hắn chẳng rõ bản thân đang tức giận hay chán ghét nhưng hắn nắm được trọng điểm hai người họ ông nói gà, bà hiểu vịt. Tuy nhiên, ngực hắn giống như nhẹ nhõm trước sự ngờ nghệch của cô. Hóa ra, cô không ghê sợ hắn như hắn đã tưởng tượng nhưng cũng có thể cô giữ được sự bình thường hiện tại do chưa phát hiện ra hắn quái dị.

Hắn nằm xuống phần giường còn lại, nhắm mắt nhưng không thể rơi vào giấc ngủ bởi bên cạnh Linh Thảo đang nằm đó. Đây là lần đầu tiên hắn kề cạnh một người phụ nữ… Mùi thơm nhè nhẹ thoang thoảng của da thịt cứ không ngừng bám víu nơi đầu mũi khiến tâm tư hắn cồn cào những cảm xúc rất lạ.
Từ hôm về đây, Linh Thảo trong trạng thái bất an thường trực nên chưa hề có lần ngủ nào ngon giấc, bấy giờ, được ngủ cạnh hắn như củng cố thêm cho cô sự tự tin, cô ra sức tận hưởng loại an toàn rất lâu chưa tìm được. Sau thời gian gặp gỡ, bản tính hắn vẫn cọc cằn, luôn nói những lời khó nghe nhưng cô tin vào trực giác của mình, Thành Nghiêm không xấu, chỉ cần cô kiên trì mặt dày một chút hắn cũng không tới mức khước từ cô. Linh Thảo nghĩ thế nên ôm vui vẻ nhanh chóng vào giấc ngủ sâu. Phòng của hắn lạnh, thêm mưa giông bên ngoài đổ bộ, cô mơ màng theo bản năng tìm hơi thở con người và khẽ di chuyển tới nằm cạnh, cuộn tròn trong ngực hắn rồi lại ngủ thiếp đi.

Thành Nghiêm chưa ngủ, hắn chứng kiến trọn vẹn hành động của cô… bất giác hắn nhận ra, tự bao giờ, cô gái này dường như đã chủ động rút hết mọi phòng vệ dành cho hắn, ngược lại còn có ý dựa dẫm.

Hắn không thích điều đó. Cực kì căm ghét.
Tuy nhiên thấy cô dụi vào ngực mình chẳng khác con mèo nhỏ giữa trời rét buốt cố tìm hơi ấm của chủ khiến tâm tư hắn dịu đi, đồng thời dấy lên những luồng tê dại. Không phải vì sự cảm thương… mà hắn cảm thông cho sự ngu ngốc của cô gái trẻ… cái lạnh lẽo làm cô run rẩy không xuất phát từ thời tiết, mà trọn vẹn từ cơ thể hắn. Càng về đêm nhiệt độ trên người hắn càng giảm xuống, tỏa ra tầng khí rét buốt tựa đủ sức đóng băng những vật gần gũi với mình.

Vậy mà, cô vẫn dính chặt lấy hắn ngủ ngon lành. Riêng hắn không thể chợp nổi mắt vì chút phản ứng bất chợt của bản thân, loại ham muốn tầm thường cào xé khi hắn cảm nhận được da thịt mềm mại của cô bám lấy da thịt lạnh lẽo của hắn…

Thành Nghiêm ý thức được hắn không ổn, hắn đứng lên nhưng cánh tay hắn bị cô ôm lấy, gương mặt đang thoải mái của cô bỗng cau lại, mắt vẫn nhắm nghiền, cô lắc đầu trông điên dại tựa đối diện với cơn ác mộng khủng khiếp, nỗi sợ hãi gần như bao trùm, cô thều thào:

- Đừng đuổi em. - Trong mơ màng, cô thấy hắn vứt bỏ mình, ném cô ra khỏi cửa, cô hoảng loạn, tận sâu nơi tâm khảm hốt hoảng tột độ chạy tới ôm hắn, hết lời cầu xin.

Thành Nghiêm nhìn cô, phát hiện cô chỉ đang nằm mộng. Ba từ vừa thốt ra khỏi miệng cô ẩn chứa nhiều tủi hờn lẫn đau xót tới độ lồng ngực quạnh quẽ của hắn nổi lên trận xáo động mãnh liệt.
Linh Thảo vùi mặt vào ngực hắn cọ nhẹ vài cái, hít sâu vài cái rồi chợt tĩnh lặng, tiếp tục yên bình trong giấc ngủ của mình.

Một hành động vô thức của cô, đánh thức ngọn lửa trong hắn bừng dậy, hắn nhìn cô từ đôi má bầu bĩnh, sóng mũi, môi đỏ đang khép thờ cùng ngực phập phòng theo nhịp thở đều khiến cổ họng hắn khô khốc… bàn tay của hắn như bị thôi miên, rong ruổi theo đường cong mỹ miều trên cơ thể nhưng hắn cũng nhanh chóng dừng lại. Bởi trước dáng vẻ yên bình và ngây dại của cô như triệt để nổi bật hành vi tàn tệ của mình.

- Khốn kiếp… - Hắn nghiến răng, gầm gừ âm thanh hoang dại, cố gắng khống chế tâm tính của mình, dứt khoát rút tay khỏi cô và đi thẳng vào nhà vệ sinh. Hắn ngâm mình trong bồn cùng với lá cây tới khi trời gần rạng sáng.

Linh Thảo không còn hắn làm điểm tựa, cô chỉ cựa mình thao thức đôi chút rồi tiếp tục ngủ ngon lành bởi bao quanh cô trọn vẹn đều là mùi của hắn. Đến tận trưa hôm sau cô mới thức dậy, không có thành Nghiêm trong phòng, cô nằm trên giường dụi mắt, nhìn một vòng xung quanh. Linh Thảo mang tâm trạng phơi phới quan sát một vòng phòng của hắn. Tổng thể màu đều mang tông màu trầm không có bất cứ họa tiết nào đặc biệt. Cạnh các vách tường có vài chiếc kệ chưa rất nhiều đá đủ kích cỡ và màu sắc khác nhau. Cạnh nhà vệ sinh có hai chiếc tủ cao lớn đóng kín chẳng thấy được chứa thứ gì bên trong.

Cô thoải mái ngắm nghía xung quanh tới khi tiếng cọc cạch khô ráp phá tan những suy nghĩ vẩn vơ của cô.

Linh Thảo ra ngoài, lần theo âm thanh phát ra từ một căn phòng khác của ngôi nhà, nó đang mở cửa, cô nhìn vào là Thành Nghiêm đang dọn, và sắp xếp lại giường tủ.
Hắn không quay ra nhưng nhận biết được sự xuất hiện của cô nên nói:

- Đây về sau cô ngủ ở phòng này đi.

Linh Thảo không ngẫm nghĩ, liền từ chối:
- Không. - Việc ở một mình có khác gì so với trước đó ở phòng khách. Cô chỉ muốn ngủ cạnh hắn giống như lúc tối, vô vùng an toàn.

Thành Nghiêm chau mày, gắt gỏng nhắc nhở:
- Nam nữ ngủ chung sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn. - Chẳng nghe tiếng trả lời của cô, hắn ngẩng lên nhìn cô gái đứng yên như phỏng, hắn lạnh giọng:
- Cô hiểu chứ?

Linh Thảo gật đầu.

Hắn tạm hài lòng vì chí ít cô đã hiểu được những gì mình nói và bộ dáng nghiền ngẫm kia có lẽ ý thức được tầm quan trọng của vấn đề, hắn hạ chốt:
- Nên đây về sau cô ngủ ở đây.

Linh Thảo hoàn toàn không đồng tình:
- Là vợ chồng phát sinh chuyện gì cũng là bình thường. - Ở tuổi của cô không gọi là quá lớn nhưng cũng chẳng gọi là trẻ dại để tỏ vẻ ngây ngô với cuộc đời. Dĩ nhiên vợ chồng sống với nhau không phải chỉ ăn chung bữa cơm hay ở chung nhà, mà còn cả những quan hệ thiết yếu để hợp thức hóa từ vợ chồng. Điều này trong các buổi giáo dục giới tính cũng đã được nói qua nên cô cũng đã biết chút ít và chuẩn bị sẵn tâm lý cho mình.

Thành Nghiêm im lặng, đầu có hắn như sấm vang chớp giật, mưa gió vang trời, hắn nghiến răng, gằn từng tiếng để cô nghe rõ:
- Tôi lại không thích phát sinh bất cứ chuyện gì khác với cô. - Hắn dừng lại, hít sâu một hơi, giọng nặng nề tiếp tục:

- Chúng ta chưa cưới gả, cũng chẳng đăng kí kết hôn nên cô đừng vịn vào vài ba lời của bà ngoại tôi mà lại sinh ra ảo tưởng.

Linh Thảo bất động, lời của hắn nghiến cô đau nhói đến độ đứng yên, không phản ứng được gì. Cô những tưởng đêm qua hắn đã dần buông phần nào sự ghét bỏ dành cho cô nhưng cuối cùng giống như hắn nói, cô thật sự ảo tưởng. Linh Thảo nghe từng lời của hắn, tim cô quặn thắt, cô chân thật hiểu rõ, so với những nhát dao rạch sâu thân thể, thì đau lòng vẫn là thứ khiến người ta thống khổ nhất