Chương 44 - Linh Nghiêm
Linh Nghiêm
Tác giả: Mạn
Chương 44:
Thành Nghiêm đang tập trung vào việc trì niệm, mày bỗng chau lại, sắc mặt cũng biến đổi với tình hình quái đản đang diễn ra và hắn bắt đầu có dấu hiệu xao nhãng.
Linh Thảo chân thật nhận thấy sự bất ổn trong tình huống hiện tại.
Một kẻ nào đấy đã ném con rối vào để quấy phá việc của hắn. Cô nhớ đến lời căn dặn của Trì Điềm: “Thực hiện một mạch, không ngừng.”
Cô biết lúc này Thành Nghiêm không thể dừng lại nghi thức của mình, nếu không linh hồn của đôi vợ chồng già không thể về miền cực lạc, có khả năng bị kẻ xấu lấy mất biến họ thành ác linh, hoặc vĩnh viễn trở thành những oan hồn vất vưởng.
Nên nếu hắn ngưng việc trì niệm để diệt trừ vong linh trong khối gỗ, chặng đường sẽ bị gián đoạn, còn tiếp tục như thế mãi, hắn cũng không thể tập trung khi tiếng khóc đứa trẻ quá ồn ào, đặc biệt âm khí đang dần khuếch đại bám víu vào hắn, vòng bát quái dùng để trấn áp đang bị chèn ép, chúng sẽ nhanh chóng bị nhiễm bẩn và không còn tác dụng để ngăn chặn những hồn ma gây phiền phức. Lúc đấy, hắn sẽ càng khó khăn hơn để tập trung tâm lực của mình.
Thành nghiêm vẫn dùng toàn tâm sức của mình để đọc những ngôn ngữ đặc biệt nhưng âm thanh đột trở nên gấp gáp, lớn hơn đôi chút vì chứa đựng cơn bức bối của hắn.
- Oe… - Tiếng khóc của đứa trẻ vang lên dữ dội như muốn xé toạc màn đêm, nó cố tình dùng chính âm thanh của mình càn quét những vệt sáng bao bọc nó và nhằm phá vỡ kết giới của hắn.
Phía bên ngoài, vô số quỷ hồn đang chực chờ trong bóng tối, chỉ cần kết giới sụp đổ, chúng sẽ nhào tới. Hiện tại chúng không thể mon men tới gần mà phụ thuộc vào sức công phá của đứa trẻ bị kìm hãm trong con rối gỗ.
Linh Thảo thinh lặng nhìn vào hắn, Thành Nghiêm vẫn không đoái hoài tới mọi việc xảy ra xung quanh, hoặc chọn cách im lặng để chống chế. Tuy nhiên, đứa trẻ không buông tha, nó luồn lách âm khí từ lòng đất để hút vào trong cơ thể mình, nó đang lớn mạnh, ngoại hình đang dần chuyển sang đỏ, chính thức vượt tầm ác linh để trở thành loài quỷ dữ. Con mắt nhắm chặt của nó đang hé ra như một chiếc lưỡi hái vừa lấy ra từ lò lửa, đỏ ngầu, chòng chọc chằm chằm vào hắn.
Nó dần thoát khỏi con gối để hướng về phía hắn…
Linh Thảo buộc phải làm gì đấy, cô khom người, cầm lấy khối gỗ, bề mặt của nó như có vô số cây kim mảnh, chúng đâm vào tay khá đa,u đớ,n, đứa trẻ cũng vùng vằng đạp vào ngực của cô. Nó hung hăng hệt như con thú hoang, chỉ cần có người xâm phạm lãnh thổ sẽ chực chờ phóng tới.
Nó dùng chân bé tí của mình giẫm lên lưng cô, phút chốc bay ra sao và lao sầm vào mặt cô, nó cắn vào cánh tay đang cầm khối gỗ như một hành động buộc cô phải buông nó ra. Nhưng cô càng nắm chặt, thẳng tay ném nó ra khỏi nơi của hai người họ nhưng ngoài dự đoán của cô, nó không bay vèo ra khỏi đây như tưởng tượng mà lại văng ngược trở lại về vị trí cũ. Trong khoảnh khắc diễn ra chóng vánh đó, cơn phẫn nộ của đứa trẻ đã lên tầm cao mới. Nó xược qua người cô và lao tới phóng vào cắn bả vai hắn.
Thành Nghiêm nhăn mặt, giọng khựng lại một nhịp khi bả vai hắn rớm m.áu.
Linh Thảo nhìn hồn thể của nó rồi đến con rối đang nằm lăn lóc để phát hiện rằng nó dù mạnh lên vẫn không rời khởi được nơi mình trú ngụ nhưng bằng cách nào để cô ném nó ra.
Linh Thảo trầm mặt, chỉ còn một cách duy nhất. Cô dùng cái áo mang theo phòng hờ quấn một phòng quanh bàn tay vẫn còn đau của mình, sau đó lần nữa cầm nó lên, có lớp vải ngăn cách, cô không còn cảm giác đau đớn nhưng loại lạnh rét xồng xộc xuyên vào như muốn làm tê liệt đi cánh tay, cô cố kiên trì cầm lấy nó, bước ra bên ngoài khỏi nơi an toàn hiện tại.
Một luồn lực vô hình như bàn tay thô kệch đẩy cô về lại bên trong, đặc biệt đứa trẻ đó mang tất cả sự hung hăng trút lên cô bằng cách nó điên cuồng dùng móng vuốt mình cào cấu và cắn xé cánh tay đang cầm nó.
Linh Thảo run sợ nhưng cô cô vẫn bình tĩnh bởi ma quỷ dù mạnh cũng không thể lập tức giết chết người thường, mà hành hạ họ bằng nhiều cách khác tới khi ngừng thở. Nên cô vẫn sẽ chịu đựng được tới khi Thành Nghiêm xong việc của mình.
Cô hít sâu một hơi, nín thở, dùng hết lực mang theo nó ra bên ngoài, thời may cô thành công, tuy nhiên, trong giây phút mừng rỡ chớp nhoáng ấy bỗng vụt tất bởi đứa trẻ đã hút vô số quỷ hồn về chỗ cô với tốc độ rất nhanh, rất nhiều hồn phách quay quanh cô.
Nhưng chúng không lao đến nhưng không tấn công cô mà nhập về khối gỗ, dường như hình nộm đang chủ động hút âm khí của những hồn ma khác làm nguồn dinh dưỡng để ác linh có thể mạnh hơn.
Mỗi một tiếng khóc thất thanh của nó vang lên khuấy động hoàn toàn không gian tĩnh mịch, làm cho không khí u ám nhuốm đẫm sự lạnh lẽo đến cùng cực.
Linh Thảo luồn tay vào túi tìm thanh gỗ của hắn, dự định đâm vào nó nhưng thời khắc này, cô thấy cơ thể bé xíu của nó không ngừng giãy giụa, loại quằn quại vật vã vì phải dung nạp rất nhiều quỷ hồn mà bản thân yếu ớt của nó không thể tiếp nhận nổi.
Dường như có kẻ cố tình điều khiển, ép buộc nó phải thu nhận quỷ khí, thân hình đang cuộn tròn với dây rốn còn nguyên hệt dáng vẻ của bào thai, một hình hài vốn yếu ớt bây giờ căng cứng đến mức gần vỡ tung. Nó chẳng khác một quả bóng bị người khác tham lam nhồi nhét nhiều hơi nên rất nhanh ó sẽ vỡ tung trong thời gian gần nhất.
Bất chợt cô ngồi xuống. Cô cố cử động các ngón tay trong trạng thái tê liệt, nhẹ nhàng vuốt ve đầu nó, giọng mềm mại vỗ về:
- Chị không làm gì em cả?
Nó ngoác mồm rộng, cắn phập vào tay cô nhằm trút đi tức tưởi của mình, nó cần tìm chỗ phát tiết cơn đau hiện tại của mình. Đồng thời, nó cần một nơi để xả bớt âm khí mãnh liệt đang chèn ép bản thân bằng cách đưa vào cơ thể Linh Thảo.
Thanh gỗ trong túi cô phát sáng như nhắc nhở cô cần sử dụng nó. Vừa rồi cô cũng dự định rút ra để đâm đứa trẻ giống như lần trước đã sử dụng trên người hai ma nữ nhưng bấy giờ, cô quyết định cô giấu nhẹm nó đi, cô mím môi, nói với khối gỗ, giọng vô cùng mềm mại:
- Ngoan ngoan nhé. - Cô thì thầm thốt ra lời ngọt ngào như dòng mật tinh nguyên đang từng giọt rơi ra khỏi tổ:
- Em càng giận, em càng đau đó.
- Em ngoan, mọi người sẽ rất thích em.
Linh Thảo vuốt ve, cô cưng nựng nó bằng tất cả sự dịu dàng, và cả những khao khát về tình yêu thương mà cô chưa từng có trong đời.
Cô như kẻ ngớ ngẩn ngồi lảm nhảm một mình, rút trọn ruột gan để xoa dịu tâm tính đứa trẻ, cô kiên trì dù người ngoài nhìn vào có vẻ khá điên rồ nhưng lạ thay, đứa trẻ vốn sừng sỏ, chợt dịu đi, nó bay lượn quanh cô, mắt khép lại, vô thức dựa vào người cô như con gà mới nở, do quá đỗi yếu ớt nên thèm khát hơi ấm của mẹ.
Cơn cuồng nộ của nó lắng xuống, nên không còn là cổ máy hút âm khí, nhưng mặt mày nó vẫn cau có như trải qua quá trình giằng xé mãnh liệt tận sâu nội tâm của mình.
Tuy nhiên, nó vẫn tĩnh lặng, không còn khóc lóc inh ỏi làm ồn đến Thành Nghiêm nhưng cô lại chẳng ổn, âm khí đang quấn quanh làm cô ngột ngạt. Linh Thảo hít sâu một hơi, tự trấn an bản thân mình, giữ một tâm bình thản. Bởi những thứ tà thuật ấy dường như chỉ tác động được vào linh hồn mang nhiều tạp niệm.
Sau thời gian cố gắng, mọi thứ đều khá ổn.
Ông bà ngoại của Hoàng cũng thành công tìm được con đường của mình trong nhiều ngã rẽ. Cô không xác định được nhưng ánh sáng trắng nhè nhẹ đang phủ lên linh thể mờ nhạt khiến gương mặt họ càng trở nên dịu dàng, cô tin rằng hai người đã về nơi rất tốt.
Trong sự vui mừng của cô, Thành Nghiêm gắt gỏng trừng mắt quát lớn:
- Linh Thảo, điên hả? Có muốn c,h,ết cũng đừng ngu ngốc tới đó. - Sau khi giúp vợ chồng họ, hắn mở mắt tìm bóng dáng cô. Nào ngờ cô không ở trong kết giới mà ngồi bên ngoài, xung quanh là một quỷ linh đang đeo trên người, hơn hết cơ thể nhuốm nhiều âm khí khiến cho từng sợi thần kinh của hắn bừng lên, loại điên tiết không cách nào diễn tả được bằng lời.
Trước tiếng gầm hung tợn của hắn, đứa trẻ đang tựa vào cô cũng run rẩy, tính cách dần tĩnh lặng của nó có dấu hiệu bất ổn nhưng nó rên khe khẽ hệt đứa trẻ sơ sinh đang khó chịu vì bệnh tật.
Cô giật mình nhưng không quên dùng tay mình vỗ nhẹ vào nó nhằm trấn an, mở miệng dự định giải thích.
- Em… - Lời của cô chưa thành hắn đã dùng âm thanh gay gắt:
- Trong này an toàn lại ra đây làm trò quái quỷ. - Ngọn lửa căm phẫn của hắn càng dữ dội khi thấy cô nâng niu khối gỗ trong lòng:
- Còn ôm nó. - Hắn không tin được vào mắt mình. Sau bao lần bị quỷ hồn lừa gạt, cô vẫn bị dụ dỗ một cách ngớ ngẩn. Biết thế, hắn đã để cô ở nhà, dù có làm chuyện ngu ngốc cũng khuất mắt hắn.
Linh Thảo muốn nói gì đó nhưng tiếng Trì Điềm trước một bước:
- Sao thế? - Sau khi siêu độ thành công, cô tìm tới chỗ hai người họ nhưng từ xa đã nghe tiếng quát nạt dữ dội của Thành Nghiêm.
Hắn không trả lời cô, cũng không nhìn đến Trì Điềm. Trong bóng đêm dần đậm đặc vẫn không che được vẻ mặt đỏ phừng lên trước những khí nóng nảy cuộn trào của hắn.
Còn Linh Thảo đứng đối diện, tròng mắt run run, sợ sệt tới mức người cũng nhạt đi.
Thành Nghiêm lấy bùa chuẩn bị thiêu đốt đứa trẻ nhưng Trì Điềm kịp thời ngăn lại, cô chụp tay hắn, nghiêm nghị nói:
- Anh đừng diệt nó. Để em mang về.
Thành Nghiêm lạnh mặt, mắt sắc bén nhìn vào Trì Điềm nhưng cô cũng chẳng kém cạnh, nhất quyết chống đối hắn trong thinh lặng.
Sau vài phút không gian như ngưng động, hắn thu lá bùa lại, giọng khô khốc:
- Nó bị phong ấn vào đây. - Hắn hất hàm chỉ vào khối gỗ Linh Thảo đang cầm.
Trì Điềm nhìn khối gỗ lập tức hiểu được, muốn cứu được đứa trẻ phải tách rời nó khỏi hình nộm. Cô nhìn dáng vẻ non nớt của đứa trẻ đang bám lấy Linh Thảo trông vô cùng thân thiết, cô nhíu mày:
- Sao em có được?
Linh Thảo ấp úng đáp:
- Nó bị ném vào đây.
Trì Điềm giơ tay ra, nói với cô:
- Đưa đây cho chị.
Linh Thảo không lập tức đưa ra, cô lưỡng lự, ngập ngừng dò hỏi:
- Chị giúp nó sao?
Trì Điềm gật đầu dứt khoát:
- Ừm, nếu tâm nó hướng thiện. - Thầy pháp không tùy tiện diệt trừ quỷ hồn trừ khi nó phạm sát, còn đứa trẻ này quỷ khí mạnh nhưng vẫn chưa hại ai, vả lại nó cũng khá ngoan ngoãn, vẫn còn khả năng hồi hướng, tu dưỡng lại tính cách của mình.
Linh Thảo chần chừ đôi chút nhưng trước vẻ mặt kiên định của Trì Điềm, cô chậm rãi đưa khối gỗ cho cô:
- Em ngoan nhé. - Linh Thảo dịu dàng dặn dò nó.
Chẳng rõ đứa trẻ hiểu được mọi việc đang diễn ra hay không nhưng nó cọ vào cô lần nữa rồi nới lỏng, không còn bám lấy Linh Thảo.
Nó yên ắng, không phản kháng khi nơi trú ngụ của mình rời vào tay người khác.
Linh Thảo nhìn nó với ít nhiều lo lắng.
Thành Nghiêm thấy được cảm xúc của cô, hắn nghiến răng:
- Đừng làm chuyện dư thừa.
Linh Thảo im lặng, cắn vành môi của mình, tự nhủ không nghe thấy lời đanh đá của hắn.
Trì Điềm cầm khối gỗ, dùng cây bút của mình ghi chữ trực tiếp lên đó, các nét mảnh khảnh bé xíu, cùng lúc hồn thể đứa trẻ được tách ra khỏi nơi trú ngụ, trở thành một thực thể riêng biệt không chịu sự khống chế của ai. Cô nhanh chóng thu nó vào chiếc bình nhỏ, cẩn thận đóng lại và nâng hình gỗ gần mặt để quan sát.
Linh Thảo cảm nhận được sự ghét bỏ của hắn. Cô luôn cố gắng trong khả năng của mình để bảo vệ bản thân an toàn.
Cô mặc kệ chính mình bị tổn thương hy vọng giúp được hắn…
Sau cùng, trong mắt Thành Nghiêm cô vẫn là một thứ gì đó ngu ngốc chỉ thích gây phiền phức cho hắn.
Nhưng sự chán ghét của hắn cũng khá đúng bởi trong tất cả những mối quan hệ của hắn, cô thật sự là người vô dụng nhất.
Lúc cô ngơ ngẩn, Hoàng đi tới nhíu nháo than thở:
- Mấy người làm gì lâu vậy, tôi đợi lâu lắm đó. - Cũng trong lúc đó, cậu gấp gáp mở mấy đoạn phim cho họ, nói:
- Ở chỗ này, chỉ có chỗ này thôi nhưng người bị quấn kín chẳng thấy được gì cả.
Thành Nghiêm khẽ lướt qua màn hình một lần duy nhất, hắn mở lời cọc cằn:
- Về xem sau.
Chí Bảo gửi hết những đoạn phim đã quay được qua cho hai người họ phòng trường hợp ngộ nhỡ mất đi dù anh đã cẩn thận sao chép vào nhiều nơi. Anh nhét điện thoại vào túi, vừa hỏi:
- Bây giờ đi đâu? - Thực tế anh đang nhắc nhở bọn họ bởi đứng lấp ló sau nhà người khác mãi không phải chuyện tốt.
Thành Nghiêm nói:
- Tôi đưa Trì Điềm ra bến xe.
Chí Bảo trố mắt:
- Em về bây giờ luôn hả? - Dường như cô mới tới vào lúc chiều nhưng giờ đã vội đi, chung quy quá gấp gáp.
Trì Điềm trả lời:
- Ừ, còn việc quan trọng nhưng yên tâm, em sẽ hỗ trợ khi cần.
Chí Bảo không tiếp tục dây dưa hỏi thêm bởi thấy sắc mặt đen kịt của Thành Nghiêm, hắn đã đi thẳng vào xe của mình. Anh gật gù, sau đó nói với Linh Thảo vẫn còn đứng yên trong trạng thái lúng túng:
- Vậy tôi về nhà. Linh Thảo về luôn không, anh chở về. - Chí Bảo chỉ nói lấy lệ, nào ngờ cô đồng ý thật, còn đi về hướng xe của anh.
Bấy giờ, Chí Bảo mới nhận ra không khí căng thẳng luôn bao trùm lên bốn người họ mà anh chẳng hề phát giác.
Lúc Linh Thảo đi tới xe của Chí Bảo, Thành Nghiêm nổ máy và phóng vụt đi với tốc độ khinh nhờn mạng sống.
Còn Linh Thảo vẫn thinh lặng với rất nhiều tâm tư trĩu nặng.
Chí Bảo thở dài, nhiều lần muốn hỏi cô lại thôi.
Anh đưa cô về căn hộ của Thành Nghiêm, suốt đoạn đường không dám hé răng câu nào bởi cảm nhận được tâm trạng cực u ám của cô.
Chí Bảo đưa người về tới, rồi vội chạy đi trước khi Thành Nghiêm trở lại, anh không muốn ôm trọn cơn thịnh nộ của hắn.
Linh Thảo vào phòng, cô nằm lên giường, đầu chợt ê ẩm, giọng Ngọc Kiều ngả ngớn vang lên:
“Mày sẽ c,h.ết, sẽ c.h,ết nhanh hơn thôi."
Bất giác cô nhìn xuống tay mình, sợi dây bạc trong xương cốt cô tựa run lên, nó dần bén rễ cắm sâu hơn và rải rác khắp cơ thể mình…
Linh Thảo nhớ tới lời mẹ từng thì thầm với Ngọc Kiều mà cô vô tình nghe được: “Con khắc tinh đó sẽ ch/ết trước hai mươi tuổi.” Cô đã cho rằng họ bàn tán về bộ phim nào đấy nhưng hiện tại cô đã hiểu ra… lời đó đang trực tiếp nói về mệnh số của mình. Linh Thảo cũng hiểu được, ngày c.h.ết của mình dường như rất cận kề.