Chương 9 - Làm Quỷ Đáng Yêu Cũng Có Thể Kiếm Cơm

Sau khi xuống ca, tôi liền dẫn theo Tiểu Hạ, đi thẳng đến nhà của anh ta.

 

Tiểu Hạ nói: “Ui, căn biệt thự đẹp thế!”

 

Cậu ấy kéo theo tôi, đi hóng hớt hàng xóm xung quanh.

 

Thần giữ cửa đều cầm một cây đao lớn, sắc mặt dữ tợn trừng thẳng vào chúng tôi.

 

“Nơi này quả đúng là khu dân cư dành cho loài người mà ta.” Tiểu Hạ gãi đầu tỏ vẻ nghi hoặc.

 

“Thế thì chắc do chúng ta đa nghi rồi, đi thôi, bên này nè.” Tôi kéo theo Tiểu Hạ, bước vô nhà.

 

Tiểu Hạ cảm thán: “Đúng thật là không có gia tiên và thần giữ cửa, uây, thơm thế!”

 

“Đêm nào anh ta cũng nấu ăn thế đó, còn làm rất nhiều nữa là đằng khác.” Tôi vừa nói vừa kéo Tiểu Hạ vào trong, “Mau vào đây, lát nữa chúng ta có thể ăn ké được nhiều món ngon lắm đó!”

 

30.

 

Tôi đưa tay chỉ vào người đàn ông trước mặt và nói: “Anh ta siêu đẹp trai luôn í, lát nữa ảnh xoay người lại là cậu thấy liền nha.”

 

Tiểu Hạ hừ nhẹ trả lời: “Nhất định không đẹp trai bằng Diêm Vương nhà chúng ta đâu!”

 

Chính vào lúc này, anh ta bưng dĩa rau, quay người lại đi tới.

 

“Áaaaa…” Tiểu Hạ bị dọa cho một phen, rất nhanh liền giãy khỏi tay tôi, quay người bỏ chạy, “Áaaa Sơ Thất mau chạy đi! Nhanh lên!!!”

 

“Ơ, làm sao vậy? Tiểu Hạ, cậu chạy đi đâu thế…” Tôi vội đuổi theo sau.

 

“Diêm Vương! Người đàn ông đó chính là Diêm Vương, trời ơi con nhỏ ngốc này!” Tiểu Hạ vừa chạy vừa la hét.

 

Tôi: ????

 

Diêm Vương???

 

Người mà tôi luôn nghĩ rằng sẽ không nhìn thấy tôi, lại chính là Diêm Vương???

 

“Huhuhu, Tiểu Hạ, cậu đợi tớ vớiiii…”

 

31.

 

Một luồng sáng màu trắng đánh thẳng lên cửa lớn tòa biệt thự, còn tôi thì lao thẳng vào trong đó…

 

Giống như một cái bao bố được chuẩn bị sẵn, chỉ đợi tôi đâm đầu vào, rồi bị cột lại một cách chặt chẽ.

 

Tôi có chút hoảng loạn, bắt đầu vùng vẫy.

 

Nhưng mà, luồng sáng đó rất chắc, nó giữ chặt lấy tôi và kéo tôi lùi dần về phía sau…

 

Cho đến khi lùi đến phòng bếp, đem tôi ngồi xuống cạnh anh thì luồng sáng đó mới biến mất.

 

Anh ta đang ngồi trước bàn ăn, chiếc áo sơ mi trắng đã cởi bỏ ba nút, thấp thoáng lộ ra hai bên xương quai xanh gợi cảm.

 

“Em sợ cái gì?” Động tác của anh nho nhã lột vỏ tôm, nhìn tôi một cái rồi cong khóe môi lên, “Trước đó không phải em cũng vui vẻ mãn nguyện khi trần truồng lắm sao?”

 

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ta cười.

 

Thật sự đẹp trai lắm, nhưng cái mồm hơi kém sang một chút.

 

Tôi trần như nhộng… không phải tại vì bị anh lừa sao?!

 

Nhưng mà, tôi không dám cãi cũng không dám mở miệng, huhu…

 

Tôi vừa sợ vừa xấu hổ, giọng run run cúi đầu nói: “Đại… Đại đại! Xin hãy thứ tội! Tôi không phải cố ý mạo phạm đến ngài đâu ạ, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi nhiều lắm!”

 

Ngay lúc này, một bộ chén đũa được đặt ngay ngắn trước mặt tôi.

 

Trong chén còn có rất nhiều tôm đã được lột vỏ.

 

Tôi từ từ ngước mặt lên nhìn anh, chỉ thấy anh nhìn tôi một cái rồi nhìn vào cái chén trước mặt, đầy vẻ ám thị.

 

Ồ, cái này tôi hiểu!

 

Tôi lập tức cầm đũa, gắp một con tôm rồi đưa đến miệng anh và nói: “Dạ thưa đại nhân, mời ngài ăn ạ!”

 

Không biết là vì sao, vẻ mặt của anh đột nhiên khựng lại một chút.

 

32.

 

Anh chậm rãi mở miệng ra, để tôi đút anh ăn.

 

Rất nhanh, anh lại lột một con bỏ vào chén.

 

Tôi cũng theo đó gắp lên, đưa tới miệng anh.

 

Anh lại lột thì tôi lại gắp, anh cứ lột tôi vẫn cứ gắp…

 

Trong quá trình này, anh cứ nhìn tôi chằm chặp, đôi môi càng lúc càng cong lên, ý cười cũng hiện ra rõ ràng hơn.

 

Quả nhiên, anh rất vừa ý khi tôi hầu hạ cho anh ăn.

 

Ăn đến con thứ tám, con thứ chín anh vừa lột xong, nhưng cứ chậm trễ không bỏ vào chén tôi, anh cầm trong tay, cười một cái rồi nhìn tôi nói: “Bổn vương phát hiện, em đúng là một nhân tài.”

 

Ủa? Sao anh ta lại khen mình?

 

Tôi cẩn thận từ tốn nói: “Đại nhân quá khen ạ, nhưng tôi đã là quỷ, cùng lắm chính là… quỷ tài???”

 

Lần này, anh ta cười thành tiếng, đưa con tôm trong tay kê đến bên miệng tôi: “Ăn.”

 

Tôi vội vàng vẫy vẫy tay đáp: “Ô không không, tôi không dám!”

 

“Không dám?” Anh phì cười, nhìn tôi với ánh mắt trêu ghẹo, “Thế em nhớ lại xem, mấy ngày nay, em đã ăn bao nhiêu bữa cơm của tôi rồi?”

 

Tôi nghe thế, lập tức thành khẩn trả lời: “Tôi trả tiền, tôi sẽ trả đủ hết cho ngài ạ!”

 

“Đền tiền thì còn có ý nghĩa gì nữa?” Anh cố đưa con tôm đến gần miệng tôi hơn.

 

Tôi đâu có dám không ăn chứ!!!

 

Vốn cứ tưởng nuốt xuống sẽ rồi chuyện, nào ngờ vừa mới nhai một miếng, thịt tươi đến mê người, ngon quá trời ngon luôn đó!

 

“Không lấy tiền? Vậy… vậy ngài muốn như nào?”

 

“Thì đền người… À không, là đền quỷ mới đúng.” Diêm Vương nhìn tôi, nói tiếp, “Em đền tấm thân này… cho bổn vương là được.”

 

Trong lòng tôi bàng hoàng, vẻ mặt khó hiểu: “Đền tôi? Đại nhân ngài đây là ý gì thế ạ?”