Chương 10 - Làm Quỷ Đáng Yêu Cũng Có Thể Kiếm Cơm
“Ngươi đúng là một con nữ quỷ ngu ngốc mà!” Đột nhiên có một giọng nói xa lạ truyền đến từ phía sau.
33.
“Ai đó?” Tôi giật mình quay người lại, nhưng không có ai ở đó.
Chỉ có con mèo đen quen thuộc, đang nằm nhàn nhã trên bệ cửa sổ.
Con mèo đó... Nó mở miệng nói chuyện với tôi: “Hờ, đương nhiên là con mèo nhát gan mà cô từng chê đây.”
“Mèo! Con mèo biết nói chuyện kìa!” Tôi hốt hoảng trừng to đôi mắt.
Con mèo đen nhảy lên, trong phút chốc liền biến thành… Hắc vô thường!
Khi tôi vừa chết, tôi cũng từng gặp qua hai vị Hắc Bạch vô thường này.
Tôi đơ luôn rồi!
Con mèo đen đó, vậy mà lại là Hắc vô thường sao?!
Lão Hắc nhìn tôi cười và nói: “Nè cô nương, ý của vương nhà tôi chính là lấy cô để đền cho ngài ấy, để ngài ăn thịt đó đa.”
“Ăn, ăn thịt tôi á?” Tôi bị dọa cho hàm răng đánh bò cạp, vẻ mặt không ngờ tới nhìn hai người họ, “Ăn quỷ… ăn… ăn quỷ là phạm pháp đó!”
Quỷ nuốt quỷ, quỷ ăn thịt người, tôi cũng có từng nghe qua!
Diêm Vương lườm Hắc vô thường, rồi xua tay một cái, đường đường một Hắc vô thường đại nhân liền biến mất không còn tâm hơi.
Đây chính là sự lợi hại của Diêm Vương gia đấy!
Anh ta đang thị uy với tôi… À không, là đang hăm dọa tôi mới đúng!
“Diêm Vương đại nhân, xin ngài đừng có ăn thịt tôi mà! Huhu…” Tôi bị dọa cho tay chân bủn rủn, khóc đến nỗi nước mắt nước mũi lênh láng, “Tiểu nữ chỉ là một con quỷ chết oan, không hề ngon một chút nào luôn, ngài mà ăn thịt tiểu nữ chắc chắn sẽ là vị mặn mặn mà còn hơi hôi hôi nữa đó…”
“Hửm? Không ngon à? Nhưng đêm qua em trần như nhộng, nằm trong lòng bổn vương vẫn nghe mùi thơm thoang thoảng kia mà.”
“Không hề không hề, không thơm một chút nào luôn đó!” Tôi lắc đầu muốn gãy cổ luôn.
“Thật ra thì, không ăn thịt em cũng được.” Không biết từ khi nào, anh ta đã ngồi xổm trước mặt tôi, đưa tay nâng cằm của tôi lên, cười và nói tiếp: “Vậy thì em cứ giống như mấy ngày trước, ở cùng với bổn vương đi.”
Tôi nuốt ngụm nước bọt, hỏi: “Giống mấy ngày trước hả?”
Anh gật đầu: “Ừm, đúng thế.”
Tôi nghe vậy liền có chút khó xử, do dự một chút rồi dùng hết sức bình sinh hỏi thêm: “Thế… có thể… không khỏa thân nữa được không ạ?”
Khóe môi anh cong lên: “Nếu như em thích thì cứ tiếp tục khỏa thân cũng được, anh không ngại đâu.”
Tôi: “......”
Cười trừ chứ biết sao giờ?
Ngón tay anh cứ lướt nhẹ trên cằm tôi, rồi ánh mắt anh sắc lại, cảnh cáo tôi: “Nhớ đấy, đừng hòng nghĩ đến việc chạy trốn, nếu không thì… một con quỷ đáng yêu, vừa thơm vừa ngọt như thế, là một món ăn rất mỹ vị đấy.”
Tôi chớp chớp đôi mi đang rơm rớm nước mắt, trịnh trọng gật đầu nói: “Không trốn, nhất định sẽ không trốn!”
34.
Não bị úng nước mới không trốn đó ông nội!
Sang ngày thứ hai, sau khi Diêm Vương ra khỏi nhà, trời vừa sập tối thì tôi đã thu dọn hành lý chạy mất dép.
Tôi dự tính nghỉ việc, tạm thời lánh nạn một thời gian trước đã.
Cho dù có phải nhịn đói, cũng còn đỡ hơn bị ăn thịt.
Tôi biết Tiểu Hạ đang lo cho tôi lắm, cho nên tôi vác theo đống hành lý đi tìm Tiểu Hạ trước.
“Sơ Thất, ơn trời cậu không sao! Thật tốt quá!”
Tiểu Hạ nói rằng khi thấy tôi không chạy theo cậu ấy nên đã quay lại để tìm, mới phát hiện ra cửa biệt thự của Diêm Vương căn bản không vào được nữa.
Rồi cậu ấy hỏi về chuyện đêm qua, thế là tôi liền đem đầu đuôi câu chuyện kể hết cho cậu ấy nghe.
Cùng với việc mà tôi tính bỏ trốn một thời gian để bảo toàn tính mạng.
Đột nhiên, có một vệt sáng màu trắng nhạt hiện lên trên cổ tôi, có chút ấm nóng và nhói lên.
Tiểu Hạ hỏi: “Sơ Thất, đây là chuyện gì thế này?”
Tôi lắc đầu: “Tớ đâu có biết đâu.”
Bất chợt tôi liền nhớ ra thứ gì đó!
Đêm hôm qua, tên Diêm Vương xấu xa muốn ăn thịt tôi kéo tôi ôm vào lòng rồi đưa miệng lên cắn vào cổ tôi một cái rõ đau.
“Sơ Thất, cậu làm sao vậy? Sao mặt lại đỏ thế kia?!”
Nghe thế, tôi đưa tay sờ lên mặt vội hỏi: “Mặt tớ đỏ á?”
Tiểu Hạ gật gật đầu.
Tôi ngồi sát vào, đem chuyện mình bị tên Diêm Vương cắn cho một phát kể luôn cho cậu ấy nghe.
Ánh mắt Tiểu Hạ phức tạp nhìn tôi và nói: “Sơ Thất à, đây là ấn ký của Diêm Vương đó, cậu trốn không thoát đâu.”
“Gì cơ?” Tôi đơ người.
Trốn không thoát là ý gì?
Vậy là mình chết chắc rồi hả?
À không, không phải chết, mà là bị ăn thịt mới đúng!
“Vậy thì làm sao đây? Tớ mà không thoát được thì sẽ bị ăn thịt mất tiêu đó!!!”
“Hahaha, Diêm Vương chỉ dọa cậu thôi!” Tiểu Hạ cười thành tiếng, nói tiếp: “Nếu tớ đoán không lầm thì trái lại… Có thể anh ta thích cậu đó!”