Chương 11 - Làm Quỷ Đáng Yêu Cũng Có Thể Kiếm Cơm
35.
“Thích tớ á?” Tôi sợ đến mức lắc đầu lia lịa nói: “Thôi cứ khéo đùa, hắn nói là mấy con quỷ dễ thương như tớ, có thể xem như cơm để ăn đó trời!”
“Đồ ngốc!” Tiểu Hạ cười rồi vỗ nhẹ lên đầu tôi, “Dù sao thì cậu cũng không thể nào trốn thoát đâu, lát nữa ngoan ngoãn về nhà đi. Trên người cậu có dấu ấn của ngài ấy để lại, có trốn tới đâu ngài ấy cũng sẽ biết thôi. Lỡ như chọc giận ngài ấy, tới lúc đó... Hí hí hí…”
Tôi nhìn Tiểu Hạ, sao con nhỏ này nó cười gian xảo thế?
“Tiểu Hạ, sao cậu có thể chắc chắn rằng hắn sẽ không ăn tớ chứ?” Tôi vẫn còn lo lắng lắm, “Tớ nghe nói, quỷ cũng có thể ăn quỷ, còn có thể ăn thịt người nữa đó!”
“Đó là những con ác quỷ cực ác mới vậy thôi. Âm gian đã có quy định, những loài ác quỷ này, sẽ mãi mãi bị trấn áp dưới mười tám tầng địa ngục, mãi mãi không được luân hồi. Mười chín điện Diêm La, thật ra chính là quỷ vương thượng cổ, chính là hóa thân của thần đấy!”
Tên Diêm Vương xấu xa đó, lại gạt mình nữa rồi à?
Đồ chó này!
36.
Cuối cùng tôi vẫn là không dám bỏ trốn.
Nhưng tôi cũng không muốn vừa xuống ca là xông thẳng về nhà của tên Diêm Vương xấu xa đó như mọi ngày.
Tôi cứ lang thang trên phố, nhìn ngắm những đoạn đường vắng hoe vào rạng sáng 5 giờ, và vòng đu chậm rãi xoay chuyển lúc nửa đêm.
Sau đó, tôi đi ngang qua một con phố dài đầy ắp những quán bar náo nhiệt.
Một nhóm nam nữ tầm 7,8 người, chè chén đến say mèm, ôm nhau loạng choạng, đi ngang qua mặt tôi.
Tôi nhìn thấy cô gái đi cuối cùng, trên đầu có một chiếc kẹp tóc màu đỏ hình bướm.
Giống y hệt như của tôi vậy.
Bỗng nhiên đầu tôi đau đớn kịch liệt, trong não bộ ký ức xuất hiện rất nhiều hình ảnh lộn xộn.
Tôi vùng vẫy dữ dội dưới thân của một người đàn ông, và bản thân tôi đang nằm trong vũng máu…
37.
Cơn đau dần dần biến mất, những mảnh ký ức cũng theo đó mà đứt đoạn.
Tôi ngẩng đầu nhìn nhóm người đã đi đến bên lề đường.
Chiếc kẹp tóc đó!
Vấn đề chắc chắn là xảy ra trên người của cô gái có chiếc kẹp tóc!
Tôi lôi đống hành lý, đuổi theo họ.
Và rồi, càng đến gần thì tim tôi càng đập mạnh hơn.
Tôi, tôi đang cảm thấy sợ hãi!
Nhưng tôi lại không hiểu bản thân đang sợ hãi thứ gì?
Khi mà tôi sắp đến gần họ, trong lòng tôi càng cảm thấy khủng hoảng hơn.
Cơ thể tôi bất giác trở nên run rẩy không thôi…
Đột nhiên tôi xoay người bỏ chạy thật nhanh.
Hình như trong đầu có người đang hối thúc tôi: Chạy đi! Chạy nhanh lên!Chạy đến nơi nào an toàn nhất để trốn!
38.
Thế là tôi lại trở về nhà của Diêm Vương.
Đến khi hoàn hồn thì tôi đã đứng ngay trước cổng biệt thự rồi.
Tôi lôi theo đống hành lý, nấp bên ngoài cửa, cẩn thận nhìn ngó xung quanh.
Một mùi thơm phức lan tỏa ra từ bên trong nhà.
Mùi vị chua ngọt, hấp dẫn mê người.
Tôi bị mùi thơm đó làm cho bụng đói cồn cào, trong bụng đánh trống dựng cờ hát bài [Không Thành Kế].
Trời ơi đói quá đi!
“Em còn không vào nhà thì món sườn xào chua ngọt với thịt bò hầm cà chua sẽ nguội mất đấy.” Giọng nói của Diêm Vương vang lên.
Nghe điệu bộ này, không giống như đang tức giận nhỉ?
Tôi do dự một chút, vẫn là kéo hành lý đi vào nhà.
Anh bưng một mâm cá hấp tươi, rồi xoay người đi vào nhà bếp, đưa mắt nhìn tôi nói: “Vào rửa tay ăn cơm này!”
Anh còn chả buồn nhìn vào đống hành lý tôi lôi theo bên mình.
“Ò.” Tôi bỏ mọi thứ xuống, đi vào rửa tay.
39.
“Tôm rang muối, bò hầm cà chua, sườn xào chua ngọt, cá hấp Đa Bảo, rau cải xào tỏi, canh nghêu nấu bí.” Diêm Vương liệt kê từng món mà hôm nay anh đã làm.
Tôi nhìn anh một cái, và như anh mong đợi, tôi móc hết tiền trong túi đưa ra.
“Đây là phí sinh hoạt ạ.” Tôi nhẹ nhàng cẩn trọng, cầm tiền nhét vào tay anh.
Anh cầm tiền, chỉ nhìn tôi chứ không nói câu nào.
Tôi vội hỏi: “Nhiêu đó không đủ sao?”
Anh vẫn không nói gì.
Nhìn các món ăn thơm, ngon, đẹp mắt trên bàn ăn phong phú đó.
Đúng thật, mức lương ba cọc ba đồng này, không có đủ một chút nào cả.
Tôi cảm thấy hơi thốn trong lòng, cho dù không nỡ, nhưng vẫn móc hết những đồng bạc lẻ cuối cùng, nhét hết vào tay anh và nói: “Đại nhân, chỉ còn nhiêu đây thôi ạ!”
Đây là toàn bộ số tiền lương vừa mới phát trong tháng qua của tôi đó, chỉ có bấy nhiêu thôi!
“Đây là phí sinh hoạt sao?” Diêm Vương nhướn mày, hỏi tiếp: “Vậy còn tiền ở trọ như nào?”
Tôi nghe thế liền trừng to đôi mắt.
Còn phải đóng tiền trọ nữa á?
Hay tôi dọn đi cho anh vừa lòng?
Nhưng mà… tôi chỉ nghĩ chứ không dám nói.
Nếu như anh ấy chịu buông tha cho tôi thì hôm qua sẽ không ngăn tôi lại, càng không lên cơn cắn tôi để lại dấu ấn rồi.