Chương 8 - Làm Quỷ Đáng Yêu Cũng Có Thể Kiếm Cơm
“Ờ… Anh đẹp trai à, chỉ tiếc hai ta người ma khác biệt, nếu không thì nhất định em sẽ chịu trách nhiệm với anh rồi! Hêhê…”
26.
Hai ngày sau, Tiểu Hạ quay về.
Khuôn mặt cậu ấy ngập tràn hạnh phúc, đưa ra hai cuốn sổ màu đỏ: “Sơ Thất, cậu nhìn này, tớ đã lãnh giấy chứng nhận rồi!”
Lật sang mặt khác thì thấy có một cái mộc màu đen do Diêm Vương đóng lên.
Cậu ấy chỉ vào nói: “Dùng cái mộc đóng dấu trên giấy kết hôn này là có thể nộp đơn xin trở lại âm gian sinh sống và làm việc rồi đó.”
“Chúc mừng cậu nha, Tiểu Hạ, cậu không cần phải lo cho ngày tháng sau này nữa!” Tôi mừng thay cho cậu ấy.
“Sơ Thất à.” Tiểu Hạ nắm tay tôi, thở dài nói: “Tớ không nỡ rời xa cậu.”
“Giời ạ, cái gì mà nỡ với không nỡ chứ? Nói không chừng không lâu sau, tớ cũng có thể tìm lại thân phận của mình. Hoặc là, tớ có thể câu được anh đẹp trai nào tại âm gian, rồi lãnh giấy kết hôn thì sao? Đúng không nà?”
Tiểu Hạ nghe thế, liền bớt buồn hơn rồi trả lời: “Nói chí phải!”
“Này, cậu mau kể tớ nghe đi, cậu có gặp được Diêm Vương không hả? Dáng vẻ ngài như thế nào vậy?”
“Trời ơi, đẹp trai, siêu đẹp trai luôn đó!” Tiểu Hạ dùng biểu cảm và ngữ khí vô cùng khoa trương để diễn tả dung nhan của vị Diêm La Vương đó, “Cậu có biết không? Lần đầu tiên tớ gặp được người đẹp trai như vậy luôn á!”
“Thật sự đẹp trai đến vậy sao???”
Đẹp trai hơn so với nam chủ nhân mình đang ở ké luôn à?
Ừm… Có chút hơi khó tưởng tượng nhỉ…
27.
“Chỉ tiếc, Diêm La Vương cao cao tại thượng, lãnh khốc vô tình. Chỉ nhìn thấy ngài thôi là chân tay tớ bủn rủn hết trơn! Đám tiểu quỷ như tớ thật sự với không tới.”
“Tớ chỉ là hiếu kỳ thôi, chứ không có muốn trèo cao đâu mà.” Rồi tôi lại hỏi đến hoa Bỉ Ngạn tại sông Vong Xuyên.
“Đúng là có. Đó là một bông hoa màu đỏ rực, mọc từng đóa hoa đơn độc, hình dạng như chiếc ô ngược, cánh hoa cong lại như móng vuốt rồng vậy á.” Tiểu Hạ nói xong rồi kéo tay tôi nói, “Sơ Thất, lần này tớ đến âm gian, còn nghe được một lời đồn nữa.”
“Hửm? Tin đồn gì thế?”
“Nghe đồn là những con quỷ chết oan bị mất hết ký ức, những vật phẩm mang theo bên mình khi đã chết, có khả năng sẽ tồn đọng lại ký ức.” Tiểu Hạ hỏi tôi, “Sơ Thất này, khi cậu chết có mang theo gì bên mình không vậy?”
Tôi ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Trên người mặc đầm trắng, còn có một cái đồ cột tóc, một cây kẹp hình bướm. Nhưng mà, những thứ đó đều nhuốm máu hết rồi, nên tớ đã cất lại, vẫn còn để đấy.”
Tiểu Hạ: “Thế cậu quay về xem thử như nào.”
28.
Tôi về đến nhà, lục lọi đống hành lý, lấy ra những món đồ khi chết mang theo bên mình.
Chỉ tiếc là, phía trên không còn đọng lại ký ức sinh thời như Tiểu Hạ đã nói.
Đêm nay, anh ta đã mua rất nhiều thứ, trông phong phú lắm.
Xem ra anh đang chuẩn bị nấu một bữa ngon đây mà.
Tôi an tâm lên lầu tắm rửa, thay đồ sạch sẽ.
Xoay người lại, tôi nhìn thấy chiếc kẹp tóc và đồ cột nhuốm đầy máu đang đặt trên kệ.
Tôi do dự một chút rồi cầm đi vào phòng tắm để giặt rửa.
Thế mà tôi có giặt cách mấy cũng không sạch được vết máu mà tôi để lại khi chết.
Đồ cột tóc màu gạo, nhuốm đầy máu, giống như một đóa hoa đỏ rực đang nở rộ.
Chiếc kẹp tóc màu đỏ, sau khi dính máu thì trông nó càng sẫm màu hơn.
Đột nhiên tôi cảm thấy, như vậy cũng đẹp lắm chứ.
Tôi nhìn vào gương chải chuốt lại rồi lấy đồ cột tóc gọn gàng, rồi cầm cây kẹp hình bướm kẹp lên.
Sau khi rời khỏi phòng ngủ, đập vào mắt tôi chính là bức tranh treo tường.
Ngày đầu tiên tôi tới đã nhìn thấy nó ở đó.
Một căn phòng đơn sơ tao nhã, trên tường treo một bức tranh vô danh, đó là một bức tranh có loài với hoa màu sắc rực rỡ.
“Một bông hoa màu đỏ rực, mọc từng đóa hoa đơn độc, hình dạng như chiếc ô ngược, cánh hoa cong lại như móng vuốt rồng…”
Vậy mà tôi lại cảm thấy bức tranh này rất phù hợp với loài hoa Bỉ Ngạn mà Tiểu Hạ vừa kể cho tôi nghe.
29.
“Tiểu Hạ, tại dương gian cũng có hoa Bỉ Ngạn sao?”
Ngày hôm sau, tôi đem chuyện này kể lại cho Tiểu Hạ nghe.
“Sao mà có được? Sông Vong Xuyên ở âm gian kia mà. Cho dù tại dương gian có hoa Bỉ Ngạn, nhất định sẽ rất khác so với âm giới.” Tiểu Hạ lắc đầu phủ nhận.
Cậu ấy nói Bỉ Ngạn sông Vong Xuyên, còn có tên là Mạn Châu Sa Hoa, là đại diện cho linh hồn của người đã mất, âm dương cách biệt.
“Sơ Thất, tớ cảm thấy căn nhà cậu đang ở có vấn đề lắm đó.” Tiểu Hạ có chút do dự, nói tiếp: “Đêm nay tan làm, tớ cùng cậu về đó xem thử nhé!”
Tôi đáp lời: "Anh ta không nhìn thấy được mình, chắc không có vấn đề gì đâu mà.”
Tiệu Hạ: “Nếu như không có vấn đề thì xem như đi ăn chực thôi, hí hí.”
“Ok luôn!” Tôi gật đầu.