Chương 7 - Làm Quỷ Đáng Yêu Cũng Có Thể Kiếm Cơm

Mấy chị quỷ xinh đẹp mỗi lần đi ghẹo trai, cũng đều làm động tác như thế.

 

“Chỉ là con mắt này… nó hơi co giật một chút.” Tôi đưa tay lên dụi dụi con mắt.

 

Đang giữa chừng thì hình như tôi thấy…

 

Anh ta đang nhìn tôi!!!

 

21.

 

Tôi giật nảy mình!

 

Vội vàng bỏ tay xuống.

 

Đợi khi tôi nhìn kỹ lại thì phát hiện đúng thật là anh ta đang nhìn tôi… Nhưng mà, ánh mắt không có cảm xúc gì, cứ nhìn thẳng vậy đó.

 

“Nhìn gì thế?” Tôi quay đầu nhìn theo tầm mắt của anh.

 

Thì ra là một con mèo đen, đang nằm trên bậc cửa sổ trong phòng khách.

 

Nó nhìn thẳng vào tôi, ‘Khè~’ một tiếng rõ to.

 

Tôi biết là nó nhìn thấy được tôi.

 

Và rồi tôi cũng trưng bộ mặt quỷ ra hù nó, chứ tôi hiền lành gì.

 

‘Méo!~’ Nó quay người nhảy ra ngoài cửa sổ.

 

Một mèo một quỷ đọ sức, đương nhiên là tôi thắng rồi!

 

Tôi cười một cách sảng khoái: “Hahaha, đồ nhát gan! Sợ rồi chứ gì?”

 

22.

 

Anh ta thu dọn bát đũa trên bàn, đứng dậy đi lên lầu.

 

Nói gì thì nói, anh ta cũng kỳ lạ thật.

 

Sống trong một căn biệt thự hào nhoáng như thế, vậy mà đến một người giúp việc cũng không có, việc gì cũng tự đến tay mình.

 

Tôi lôi theo đống hành lý, đi theo lên lầu.

 

Tầng trên gồm có ba phòng, vốn tôi cũng định dọn sang phòng kế bên để ở.

 

Nhưng mà, nhớ lại lúc nằm bên cạnh anh, cảm giác như đang nằm trong nhà vệ sinh ấm cúng của nhà người ta thì…

 

Thế là tôi quyết định, tiếp tục ở cùng phòng với anh!

 

“Mình tuyệt đối không phải vì ham mê sắc đẹp của anh ta! Ừm! Đúng vậy! Chắc chắn là thế!”

 

Anh mở tủ đầu giường, lấy ra một cuốn sách bìa trơn không chữ rồi đi ra ngoài.

 

Tôi đi theo tới cửa, nhìn thấy anh đi tới lan can tầng hai, trong tay còn cầm một cây bút, viết viết vẽ vẽ gì vào đó.

 

Trông tư thế này, chắc một tiếng ba mươi phút cũng chưa về phòng đâu nhỉ.

 

Thế là tôi quăng đống hành lý vào gian quần áo.

 

Những nơi nào còn chỗ trống, tôi đều chất hết đồ đạc vật phẩm của tôi vào hết.

 

Hành lý của tôi để trong cánh rừng nhỏ, quần áo đều bị ẩm ướt hết trơn, phải giặt lại một lần mới mặc được.

 

Rồi tôi vứt luôn bàn chải kem đánh răng rẻ tiền hồi trước tôi sử dụng.

 

Từ bây giờ, anh đẹp trai xài gì thì tôi xài cái đó; anh đẹp trai ăn gì thì tôi cũng ăn cái đó. Ok!

 

23.

 

Vậy là đêm nay tôi đã sử dụng phòng tắm trước anh ta rồi.

 

Tôi đem cả đống quần áo vào giặt hết một thể.

 

Nhân lúc anh ta chưa trở về, tôi sấy khô luôn bộ đồ chíp và cái đầm ngủ để mặc cho tiện.

 

Nào ngờ, tôi vừa tắm xong, trong tay vừa cầm bộ đồ chíp đi ra thì anh ta đã trở về…

 

Trên người tôi không mảnh vải che thân liền đơ ra một lúc.

 

Tuy biết rằng anh không nhìn thấy tôi, nhưng bản thân đang trần như nhộng thế thì ít nhiều gì cũng cảm thấy mình có chút biến thái…

 

“Ủa, anh ta có nhìn thấy mình đâu, sợ gì chứ?”

 

Tôi xoay người lại, hiên ngang đi đến trước mặt anh và nói: “Một lần cởi là hai lần quen thuộc, đúng không anh đẹp trai?!”

 

24.

 

Anh ta ở đây, tôi không có cách nào sử dụng máy sấy nữa.

 

Tôi cũng không dám di chuyển máy giặt của anh luôn.

 

Chỉ đành lấy một hai cái áo, cái quần, đi hết lần này đến lần khác treo lên lan can để phơi.

 

Còn anh thì cạo râu, rửa mặt, tiếp đó là đánh răng, cắt móng, tỉa lại bộ lông mày trông khôi ngô hơn hẳn.

 

“Rồi người nào đẹp trai cũng tinh tế rườm rà đến vậy à?” Tôi đến gần, nghiêng đầu nhìn anh, rồi lại kê sát mặt anh nhìn vào gương.

 

Nếu so sánh thì, cặp lông mày của tôi trông chả khác gì bụi cỏ mọc hoang vậy, khiếp!

 

“U là trời, tỉa lông mày mình còn không biết, đúng thật là một con nữ quỷ thô thiển mà!”

 

Trước khi ngủ, anh vẫn như ngày hôm qua, lấy máy tính bảng rồi tìm một bộ phim để xem.

 

Còn tôi, vẫn như thói quen chui vào lòng anh ngồi và xem chung với anh.

 

25.

 

Bộ phim hôm nay anh chọn có tên là [Hòa Thượng Châu Phi].

 

Đạo trưởng Lâm Chánh Anh đưa chân vào động rắn, bị cắn xong phải cho người lôi ra, cuối cùng lại kéo được nguyên một con đại mãng xà.

 

“Háháhá, hahahaha…”

 

Cảnh phim buồn cười như thế, vậy mà trong phòng chỉ có mỗi tiếng cười của một con quỷ.

 

Tôi đưa mắt nhìn anh: “Thật không ngờ, một người không thích cười như anh, trong lòng lại thích xem những bộ phim hài đến thế…”

 

Quả nhiên, không nên nhìn mặt bắt hình dong, biển không thể đo bằng cốc mà!

 

Và cũng như hôm qua, sau khi cày xong bộ phim, anh ta liền tắt máy đi ngủ.

 

Nhưng mà, đêm nay tôi không nằm sát vào người anh nữa.

 

Bởi vì tôi hiện giờ đang trần truồng không miếng vải dính da.

 

Tôi ôm lấy một góc chăn, ngoan ngoãn nằm ra mép giường ngủ.

 

Thế nhưng, đợi đến khi tôi tỉnh dậy, mới phát hiện tôi không chỉ nằm sát người của anh, vậy mà tay chân tôi như con bạch tuộc bám lên cơ thể người ta nữa chứ!