Chương 6 - Ký Ức Rực Rỡ Của Tạ Trần
26
Tôi chưa từng ngồi trên chiếc xe nào chạy nhanh như thế này…
Tạ Trần giữ vẻ mặt bình tĩnh, hoàn toàn phớt lờ những tiếng còi xe và ánh mắt kinh ngạc của người đi đường.
Khi xe dừng trước cổng Cục Dân chính, dạ dày tôi như cuộn trào, phải cố kìm nén rất lâu mới có thể ngẩng đầu nhìn nét mặt anh.
“Sổ hộ khẩu và chứng minh nhân dân?” – Tạ Trần lạnh nhạt hỏi, không thèm nhìn tôi.
Tôi gật đầu.
Bên trong Cục Dân chính, vài cặp đôi mới cưới đang tựa vào nhau hạnh phúc, còn tôi và Tạ Trần đứng một góc, trông chẳng khác gì hai người xa lạ.
Khi đang chờ đến lượt, luật sư của Tạ Trần đưa tôi bản thỏa thuận ly hôn. Anh đã ký sẵn.
Tôi nhìn những điều khoản hậu hĩnh trên đó, khẽ ngẩn người:
“Cho hỏi, bản thỏa thuận này được soạn từ bao giờ vậy?”
Vị luật sư trẻ suy nghĩ một chút rồi trả lời:
“Từ sớm lắm rồi.”
Sớm là… từ khi nào?
Tôi nhìn ra ngoài cửa kính, nơi Tạ Trần đang đứng hút thuốc.
Là từ hôm Chu Khả Y quay về?
Hay còn sớm hơn thế nữa?
27
Sau khi kết hôn chưa lâu, khi tôi vẫn còn đang học cao học, từng tình cờ gặp Tạ Trần trong một buổi tiệc tối.
Tập đoàn anh đang mở rộng sang lĩnh vực mới, nên thường xuyên họp mặt, ăn uống với các nhân vật đầu ngành.
Tôi không hiểu vì sao ngành địa lý của tôi lại có gì liên quan đến sự phát triển tập đoàn của anh.
Nhưng để tránh làm phiền anh, tôi không nói mình là vợ Tạ Trần.
Ban đầu thầy hướng dẫn nói tôi chỉ cần trình bày ý tưởng dự án là được.
Nhưng trong bữa tiệc, có một nhà đầu tư ép tôi — người dị ứng cồn — phải uống rượu.
Tôi đã giải thích rằng mình không uống được, nhưng ông ta không nghe.
Thầy tôi lúc đó cũng hơi say, trách ngược tôi rằng tôi không nể mặt người lớn.
Là Tạ Trần đã kéo tôi ra khỏi bữa tiệc đó.
“Không thích thì đừng làm. Đừng xin lỗi, cũng không cần phải giải thích.”
Anh cởi khăn choàng của mình, khoác lên người tôi.
Mùi trầm ấm pha chút khói thuốc ngay lập tức bao phủ lấy tôi.
Một tuần sau, Tạ Trần chi vài triệu, khiến công ty của ông sếp đó lao đao, suýt phá sản.
Về sau, ông ta mang theo một chai rượu trắng đến văn phòng Tạ Trần nhận lỗi, ngửa cổ tu cạn một hơi không nghỉ.
Tạ Trần chỉ đứng đó, lạnh nhạt nói một câu:
“Có gì cứ nói với luật sư của tôi.”
Đó là lần đầu tiên tôi thấy sự tàn nhẫn trong cách anh xử lý mọi việc.
Cũng là lần đầu tiên trong đời, có người nói với tôi rằng:
“Không thích thì đừng làm.”
Tạ Trần khi dịu dàng, giọng nói có thể mê hoặc lòng người.
Tim tôi lúc ấy đập mạnh không kiểm soát, và tôi biết — Tạ Trần, có lẽ em đang bắt đầu phạm sai lầm rồi.
…
28
Vì vậy, trong từng khoảnh khắc mà tôi ngây ngốc cầu mong anh sẽ yêu mình, thì anh lại đang âm thầm đợi đến ngày được ly hôn với tôi.
Một hồi kịch nực cười, kết thúc bằng một tiếng thở dài chua chát.
Tôi cầm bút, ký tên mình.
Tạ Trần, từ hôm nay trở đi, chúng ta không nợ gì nhau nữa.
29
Trước khi đóng dấu, nhân viên đăng ký hộ tịch hỏi chúng tôi:
“Hai anh chị có chắc chắn với quyết định này không? Muốn suy nghĩ thêm một chút không?”
“Xác nhận, phiền anh giúp chúng tôi làm thủ tục.”
Khi nói câu đó, tôi không hề nhìn sang sắc mặt của Tạ Trần.
“Anh Tạ, còn anh thì sao?” – Nhân viên bắt đầu tỏ vẻ sốt ruột.
“Xác nhận.”
Rất lâu sau, tôi mới nghe thấy giọng Tạ Trần vang lên bên tai mình.
30
Bên ngoài Cục Dân chính, Tiêu Niệm đang tựa vào xe, dáng vẻ thư thái khiến không ít người ngoái nhìn.
“Tô Tô, bên này.” – Anh cố ý nở nụ cười tươi rói.
Tôi cố gắng mỉm cười đáp lại, nhưng môi lại chẳng nhấc nổi lên.
“Tô Tô.” – Một giọng khác vang lên phía sau.
Là Tạ Trần gọi tôi.
Tôi dừng bước, trong lòng lần đầu tiên xuất hiện một cảm xúc thật rõ ràng.
Có lẽ, đây chính là lần cuối cùng tôi và Tạ Trần nói chuyện trực diện với nhau.
Tôi quay người lại, nhìn thẳng vào anh.
“Tô Tô…” – Anh lại gọi tôi thêm một lần nữa.
Tạ Trần nhìn tôi không chớp mắt, như thể chỉ cần tôi rời đi là sẽ biến mất khỏi thế giới này.
Anh luyến tiếc ư?
Ý nghĩ ấy vừa nảy ra, cảm giác chua xót vì bao nhiêu lần hy vọng rồi thất vọng lại ùa về.
Chúng tôi cứ thế lặng lẽ nhìn nhau một lúc lâu, rồi Tạ Trần rốt cuộc dời ánh mắt:
“Đồ đạc của em, lúc nào muốn về lấy cũng được. Mật mã vẫn là ngày sinh của em.”
“Ừ.”