Chương 4 - Kiếp Này Ta Chọn Tự Do
Trong xe, Tiêu Bắc Thần nhận lấy bức Tương tiến tửu, chậm rãi mở ra.
Nét bút quen thuộc, cốt cách quen thuộc.
So với mấy bài sách luận nặc danh làm chấn động triều đình đang được cất kỹ trong thư phòng của hắn, giống như cùng một tay viết ra.
Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên một nụ cười không thể che giấu dã tâm.
Triệu Thanh Hoan.
Thanh Sam Khách.
Thú vị thật.
“Đi điều tra.”
Hắn lạnh nhạt mở lời.
“Bản vương muốn biết, tất cả về nữ nhân này.”
…
Mấy ngày sau đó, ta sống vô cùng yên ổn.
Mỗi ngày chỉ viết chữ, vẽ tranh, rồi để người của Hàn Lâm Trai đến tận nơi thu lấy.
Chưởng quầy giữ lời, lần nào cũng trả giá hợp lý, chưa từng hỏi đến thân phận của ta.
Danh tiếng của ta, dưới bút danh “Thanh Sam Khách”, bắt đầu âm thầm lan rộng trong giới văn nhân kinh thành.
Có người nói thư pháp ta tự thành một phái, phong cốt vô song.
Cũng có người khen tranh phong cảnh ta vẽ, ý cảnh sâu xa.
Thậm chí có người xem bài luận về trị thủy phương Nam của ta như khuôn vàng thước ngọc.
Dĩ nhiên, tất cả chỉ là ngầm truyền miệng, như sóng ngầm dưới mặt nước.
Còn trên bề mặt, ngày tháng của Trạng nguyên lang Phó Tử Áng lại chẳng dễ chịu gì.
Hôm ấy sau khi ra khỏi cung, cả người hắn như mất hồn.
Hoàng đế tuy không nổi giận ngay tại chỗ, nhưng ánh mắt lạnh như băng kia, đã nói lên tất cả.
Ngôi vị Trạng nguyên của hắn, lung lay sắp đổ.
Về đến phủ, hắn tự nhốt mình trong thư phòng, phát điên mà cố gắng viết ra gì đó, để chứng minh bản thân vẫn còn tài hoa.
Nhưng hắn nhìn giấy trắng, ngồi suốt một ngày một đêm, đầu óc trống rỗng, chẳng thể viết nổi một chữ.
Lúc ấy hắn mới kinh hoảng nhận ra:
Rời khỏi Triệu Thanh Hoan, hắn thật sự chẳng là gì cả.
Những thứ hắn từng tưởng là tài năng của bản thân, chẳng qua chỉ là tàn ảnh của tư tưởng Triệu Thanh Hoan mà thôi.
Hắn giống như một con rối bị giật dây, một khi dây đứt rồi, chỉ còn lại một cái xác rỗng không.
Lưu Uyển Oánh bưng bát canh sâm bước vào, trông thấy dáng vẻ sa sút của hắn, đau lòng không thôi.
“Tử Áng, chàng sao vậy? Đừng làm thiếp sợ.”
Nàng dịu dàng an ủi, muốn trở thành đóa hoa biết lắng nghe, san sẻ lo lắng cho hắn.
“Bệ hạ chẳng qua chỉ hỏi chàng mấy câu, đâu có thật sự trách phạt gì, cớ sao phải ra nông nỗi này?”
Phó Tử Áng đột ngột ngẩng đầu, đôi mắt đỏ ngầu nhìn nàng chằm chằm.
“Nàng biết gì chứ!”
Hắn hất phăng bát canh trong tay nàng, chiếc bát sứ rơi xuống đất vỡ vụn tứ phía.
“Nàng tưởng triều đình là nơi hậu viện chơi búp bê của các ngươi sao? Chỉ một câu, một ánh mắt của hoàng thượng, cũng đủ quyết định sống chết của ta!”
Lưu Uyển Oánh bị tiếng quát của hắn làm cho ngẩn ra, viền mắt lập tức đỏ hoe.
Nàng là thiên kim tướng phủ được nuông chiều từ nhỏ, từng chịu qua uất ức như vậy bao giờ.
“Phó Tử Áng! Chàng… chàng dám quát thiếp sao?”
“Thiếp quan tâm chàng hết lòng, chàng đối xử với thiếp như vậy sao?”
“Phụ thân thiếp vì chuyện của chàng đã nói bao nhiêu lời hay trước mặt bệ hạ, chàng lại lấy ơn báo oán như vậy?”
Trước kia, Phó Tử Áng đối với nàng luôn ôn nhu săn sóc, lời nàng nói, chưa từng trái ý.
Nhưng giờ phút này, nhìn nàng nước mắt lưng tròng, hắn chỉ thấy một cơn bực bội dâng lên.
Bỗng dưng, hắn nhớ đến Triệu Thanh Hoan.
Triệu Thanh Hoan trước kia, chưa từng như thế.
Bất kể hắn gặp khó khăn gì, nàng đều có thể bình tĩnh ngồi xuống, mạch lạc phân tích, đưa ra kế sách.
Nàng giống như một gốc đại thụ, thay hắn che mưa chắn gió.
Vậy mà chính tay hắn, đã chặt đứt gốc cây ấy.
“Ra ngoài đi!” Phó Tử Áng mệt mỏi phẩy tay, “Để ta yên tĩnh một mình.”
Lưu Uyển Oánh khóc chạy ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên từ khi đính hôn đến nay, họ cãi nhau.
Trong thư phòng, Phó Tử Áng chán nản ngồi trên ghế, ánh mắt dừng lại nơi giá sách.
Nơi đó, từng chất đầy những sách vở Triệu Thanh Hoan chép tay cho hắn, cùng với những bản ghi chú nàng chỉnh lý.
Giờ đây, trống rỗng.
Hắn đột nhiên như phát cuồng, lao ra khỏi thư phòng, túm lấy một hạ nhân mà hỏi:
“Đồ của Triệu thị… Triệu Thanh Hoan đâu? Nàng mang theo những gì?”
Hạ nhân bị dọa cho sợ hãi, lắp ba lắp bắp trả lời: “Bẩm… bẩm lão gia, đồ của Triệu cô nương… không phải đều đã để nàng mang đi rồi sao?”
“Không thể nào!” Phó Tử Áng gào lên, “Nàng có bao nhiêu sách, bao nhiêu bản thảo, sao có thể chỉ mang theo một tay nải nhỏ?”
Hắn xông vào tiểu viện từng giam giữ ta, lục tung cả một vòng.
Không còn gì cả.
Ngoài mấy bộ y phục cũ kỹ, chẳng còn lại gì.
Những thứ gom góp tâm huyết cả đời của nàng, nàng vậy mà… chẳng đem theo thứ gì.
Phó Tử Áng ngồi bệt xuống đất, một nỗi hoảng loạn chưa từng có dâng lên trong lòng.
Hắn vẫn luôn cho rằng, Triệu Thanh Hoan không thể rời xa hắn.
Hắn tưởng rằng, những gì nàng làm, đều vì hắn.
Nhưng đến giờ hắn mới hiểu, hắn sai rồi.
Không phải nàng không rời được hắn, mà là… nàng chẳng muốn hắn nữa.
Ngay cả quá khứ, nàng cũng cùng một lượt buông bỏ.
…
Tự nhiên ta không thể biết được chuyện Phó Tử Áng phát điên thế nào.
Ta đang chăm chút mấy chậu hoa mới mua trong tiểu viện của mình.
Cuộc sống bình lặng như một mặt nước.
Cho đến khi một tấm thiệp mạ vàng, phá vỡ sự yên bình ấy.
Người đưa thiệp, là quản gia phủ Nhiếp chính vương.
Chính là người hôm nọ ở Hàn Lâm Trai, mua thư họa của ta.
Hắn cung kính lễ độ, không còn một chút kiêu căng ngày trước.
“Thanh Sam Khách tiên sinh, vương gia nhà ta đã ngưỡng mộ đại danh của ngài từ lâu.
Ba ngày sau, phủ vương gia sẽ mở ‘Quan Lam văn hội’, các danh sĩ kinh thành đều sẽ tham dự. Vương gia đặc biệt sai tiểu nhân đến, kính mời tiên sinh nhất định phải nể mặt.”
Hắn vậy mà gọi ta là “tiên sinh”.
Ta nhìn tấm thiệp mạ vàng chế tác tinh xảo trong tay, lòng sáng như gương.
Tiêu Bắc Thần, lần này là thật sự ra tay rồi.
Hắn đã tra được thân phận của ta, nhưng không vạch trần, mà lại dùng danh nghĩa “Thanh Sam Khách” để mời ta.
Hắn đang ngầm nói với ta rằng, hắn biết bí mật của ta, nhưng chọn cách tôn trọng, cho ta một cơ hội xuất hiện trong danh phận thể diện nhất.
Văn hội mang tên “Quan Lam thực chất là “quan ta”.
Hắn muốn tận mắt xem thử, ta – Thanh Sam Khách – rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh.
“Thay ta tạ ơn vương gia, ta nhất định sẽ đến.”
Ta nhận lấy thiệp mời.
Trốn, là trốn không khỏi.
Hắn đã cho ta bậc thang, ta không có lý do gì không bước xuống.
Huống hồ, ta cũng rất tò mò.
Vị Nhiếp chính vương quyền khuynh triều dã kia, rốt cuộc đang toan tính điều gì.
Hắn đẩy ta ra ánh sáng, thì có lợi gì cho hắn?
Hay là… hắn thật sự chỉ đơn thuần thưởng thức cái gọi là “tài hoa” của ta?
Ba ngày sau, Quan Lam văn hội.
Ta khoác lên mình một bộ áo dài nho sinh màu lam cũ kỹ, hóa trang thành nam tử, tóc dài búi gọn, cố định bằng trâm gỗ.
Trên mặt điểm nhẹ vài nét, che đi nét dịu dàng nữ nhi, tăng thêm phần thư sinh khí.
Ta không muốn xuất hiện với thân phận “Triệu Thanh Hoan”.
Lại càng không muốn trở thành kẻ bị người khác thương hại hoặc cười nhạo vì là “bị Trạng nguyên bỏ rơi”.
Hôm nay, ta chỉ là “Thanh Sam Khách”.
Phủ Nhiếp chính vương, quả nhiên khí phái.
Xà nhà chạm rồng vẽ phượng, hành lang uốn khúc, mỗi bước một cảnh, mọi thứ đều toát lên vẻ xa hoa kín đáo.