
Lúc tôi tỉnh lại, thấy thím Tôn hàng xóm đang hớn hở đếm mấy tờ tiền đỏ, miệng còn dính nước miếng, vừa cười vừa mắng:
“Một con nhóc mà cũng được nâng như nâng trứng! Bán rồi xem mày còn dám khoe khoang cái gì nữa!”
Tôi không lên tiếng.
Kiếp trước, tôi từng bật khóc vào khoảnh khắc này, nói rằng tôi sẽ nhớ kỹ gương mặt của bà ta, sau này nhất định sẽ quay lại trả thù.
Kết quả là, bọn buôn người móc mắt tôi, đánh gãy tay chân tôi, rút lưỡi tôi ra, bắt tôi đi ăn xin.
Mẹ tôi – Lâm Diễm – vì ngày đêm nhớ thương mà phát điên, mới ba mươi tuổi đã lìa đời.
Cha tôi – Lâm Thanh Hải – bạc đầu chỉ sau một đêm. Khi ông tìm được tôi, tôi đã bệnh đến mức hấp hối, trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay ông.
Bây giờ, tôi đã sống lại.
Lần này, tôi sẽ không khóc, không gây chú ý. Tôi sẽ đợi thời cơ, âm thầm phản công.
Bình luận