Chương 4 - Kiếp Này Không Ai Được Bán Tôi Một Lần Nào Nữa

4

Ba tôi tức đến phát điên, nếu không có cảnh sát ngăn lại chắc ông đã đập bẹp chú Hai rồi. Bà nội ở bên cạnh thì cuống cuồng ra sức bảo vệ:

“Buông ra! Nó là em trai con đó!”

“Má! Má còn bênh nó à? Vợ nó định bán con gái con đó!”

Bà nội trợn mắt, dậm chân quát:

“Thì sao nào? Một đứa con gái vô dụng mà được ăn ngon mặc đẹp làm gì, tốn tiền! Bán là đúng!”

Ba tôi sững sờ, nhìn bà không thể tin nổi:

“Má, Tiểu Tinh cũng là cháu nội của má đó, sao má có thể nói vậy?”

“Cháu thì sao? Con gái thì đáng bao nhiêu tiền? Liên Hương giờ còn đang bị giam kia kìa, buông ra ngay!”

Mẹ tôi tức đến run người:

“Mấy người từ trước đến giờ coi thường con bé tôi thì thôi đi, còn hay đùa giỡn là sẽ bán nó, tôi tưởng nói chơi, ai ngờ các người làm thật, quá đáng lắm rồi!”

Cảnh sát đứng bên cạnh nghe rõ hết, trầm giọng nói:

“Nếu vậy thì rõ ràng có động cơ, Trần Liên Hương đã thực hiện hành vi.”

Chú Hai hoảng lên:

“Không có chuyện đó đâu! Mẹ tôi già rồi, nói bậy chứ không có thật! Là con bé tự chạy đi rồi bị lạc! Không liên quan gì tới vợ tôi!”

“Con gái tôi ngoan nhất nhà, bình thường nghe lời lắm, không bao giờ tự ý chạy đi! Tôi nói cho mấy người biết, chính là tụi mấy người làm!”

Mẹ tôi ôm chặt lấy tôi, nói rõ ràng:

“Cảnh sát à, con gái tôi không biết nói dối. Nó nói thấy là thấy!”

Nghe vậy, bà nội lập tức ngồi bệt xuống đất, giọng gào thét như bị trời tru đất diệt:

“Trời ơi là trời! Con nhỏ vô ơn! Nó muốn tống thím ruột mình vào tù!”

Tôi ngẩng đầu nhìn mẹ, rồi lùi lại hai bước, nước mắt rơi lã chã:

“Mẹ ơi, sao thím với chú lại ghét con, còn muốn bán con đi? Cả bà nội cũng không thương con…”

“Con sợ lắm…”

Kiếp trước tôi bị bọn buôn người hành hạ đến tàn phế, tay chân bị chặt, mắt bị móc, lưỡi bị cắt, cuối cùng ba tôi chỉ còn biết ôm tôi khóc đến đứt ruột gan, âm thanh đó đến giờ tôi vẫn còn nhớ như in.

Còn bây giờ, chỉ bằng một câu nói là họ muốn đổ hết tội lên đầu tôi — tôi không thể để họ làm vậy được.

Chú Hai vừa nghe đã trừng mắt nhìn tôi đầy căm hận. Cảnh sát cũng đưa cả bà nội đi thẩm vấn.

Nhưng vì không có bằng chứng xác thực, mà bọn buôn người cũng không chỉ điểm Trần Liên Hương, nên cuối cùng họ phải thả bà ra.

Trước khi đi, chú cảnh sát vẫn dặn:

“Tiểu Tinh rất thông minh, sau này phải cẩn thận hơn nhé.”

Ba mẹ tôi vội cảm ơn, rồi lập tức đưa tôi rời khỏi đó.

Về đến nhà, ba tôi quyết định dứt khoát: ông gom hết đồ đạc của bà nội, mang sang trả lại cho chú Hai.

Chú Hai còn đòi ba tôi bồi thường tiền. Không nói nhiều, ba tôi vung tay tát cho ông ta một cái!

“Bà ấy không phải chỉ là mẹ của tôi! Từ giờ trở đi, mỗi người một tháng đưa 300 nghìn, không hơn một xu!”

“Không chịu thì đi mà kiện!”

Mẹ tôi cũng chẳng khách sáo:

“Với những gì Trần Liên Hương đã làm hôm nay, tôi còn chưa xé nát mặt bà ta là may lắm rồi! Còn muốn đòi tiền của nhà tôi? Tôi nói cho ông biết, dù tôi có chết cũng đem tiền đi quyên góp hết, một đồng cũng không để lại cho thằng Đại Sơn nhà mấy người!”

Bà nội lại bắt đầu màn gào khóc thảm thiết, nhưng ba mẹ tôi chẳng nhún nhường, cãi tay đôi luôn.

Tôi chưa bao giờ nghĩ bà nội và chú Hai lại ghét tôi đến vậy.

Ba mẹ nói được làm được. Họ lập tức bán căn nhà cũ, đưa tôi lên thành phố.

“Tiểu Tinh, con đừng sợ. Từ giờ ba mẹ sẽ đưa con theo làm việc, sẽ không bao giờ để con ở lại một mình nữa.”

Tôi gật đầu lia lịa, theo họ lên thành phố. Ba mẹ thuê một căn hộ gần trường, ba người ở với nhau, bên cạnh là bà Trương hàng xóm rất hiền hậu. Nhà bà có rất nhiều sách, tôi thích lắm.

Hằng ngày tôi theo mẹ đến xưởng làm việc, ngồi cạnh mẹ, tan ca thì cùng mẹ về nhà, ăn tối xong lại sang nhà bà Trương đối diện để đọc sách.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)