Chương 8 - Kiếp Này Không Ai Được Bán Tôi Một Lần Nào Nữa

8

Không ngờ anh Đại Sơn nổi giận gào lên: “Mày là đồ súc sinh! Mày đâu phải do ông tao sinh ra! Mày chỉ là đồ con hoang!”

Câu nói đó khiến ba tôi chết sững. Ông trừng mắt nhìn ông nội, rồi lẩm bẩm như vừa nhận ra:

“Bảo sao từ nhỏ tôi không giống ông, ông bà cũng chẳng thương tôi… thì ra… tôi không phải con ruột!”

“Con nói bậy cái gì đấy hả?!” — ông nội vội bịt miệng Đại Sơn, nhưng anh ta giằng ra được:

“Không phải bậy đâu! Con nghe thấy rồi! Con nghe ông và bà nội nói chuyện, bảo là bác cả không phải con ruột, mà là đứa bị người ta bỏ rơi, ông bà bế về nuôi!”

Ba tôi ngây ra như tượng, rồi lập tức báo công an và yêu cầu xét nghiệm ADN.

Kết quả đúng như lời — ông không phải con ruột của ông bà nội, mà là đứa trẻ bị họ bắt cóc về nuôi.

Chuyện này lại kéo theo một vụ án cũ. Trong tù, bà nội vẫn gào khóc, bảo mình bị oan: bà nói ba tôi bị bỏ rơi ở ga tàu, bà thấy tội nên mới “nhặt về nuôi”.

“Tôn Đại Xuyên! Tao nuôi mày từng miếng cơm, từng giọt sữa! Mày là đồ vô ơn! Không có tao thì mày chết từ lâu rồi!”

“Không cần bà nuôi! Lúc bà bắt cóc tôi, tôi mới một tuổi! Tôi có cha mẹ ruột của mình, không ai mượn bà nuôi cả!”

Mặt ba tôi đỏ bừng, bao nhiêu uất ức dồn nén bấy lâu bùng nổ:

“Từ nhỏ bà thiên vị chú Hai, tôi cứ nghĩ là vì mình chưa đủ tốt, nên cố gắng hết sức để chứng minh bản thân!”

“Hồi tôi học giỏi, bà bảo tôi nghỉ học vì làm Tiểu Quân tự ti. Tôi đậu đại học, bà cấm tôi đi, phá hỏng cả tương lai của tôi!”

“Khi tôi có Tiểu Tinh, bà không vừa lòng, đến mức còn dám bán nó! Bà đúng là đồ độc ác bẩm sinh!”

Bà nội lăn lộn gào khóc: “Mày đáng đời! Hồi đó có cả đám trẻ, ai bảo mày trắng trẻo dễ bế, lại còn cười với tao! Mẹ mày bị tao bỏ thuốc mê đó! Ha ha ha!”

Ba tôi tức đến trắng bệch mặt, định lao vào đánh bà nhưng bị cảnh sát giữ lại, yêu cầu bà thành thật khai báo.

Nhưng chuyện đã xảy ra quá lâu, bà nội chẳng nhớ gì, thậm chí còn không phân biệt được đâu là đông tây nam bắc.

Ba tôi chỉ còn biết ôm hy vọng, đăng báo tìm người thân.

Tin tức về “bà nội máu lạnh” và “thím Hai là kẻ buôn người” lan rộng khắp nơi.

Thậm chí có cả phóng viên đến phỏng vấn tôi. Vì muốn giúp ba tìm lại bố mẹ ruột, tôi đã đồng ý.

“Ba ơi, làm vậy thì chú phóng viên sẽ đăng ảnh của ba lên, mọi người nhìn thấy biết đâu sẽ nhận ra ông bà nội thật của con!”

Ba tôi gật đầu. Sau khi tin tức lên sóng, rất nhiều người sững sờ:

“Không ngờ trên đời lại có người độc ác đến vậy, đến cháu gái cũng không tha!”

“Không phải cháu ruột đâu, là cháu vớt được, con trai còn không phải con ruột mà!”

“Đúng đấy, nhà này đúng là xui tận mạng. May mà con bé nhanh trí!”

Sau khi tin được phát đi, có không ít người gọi đến.

Ba tôi ngày nào cũng bận tiếp chuyện các cuộc gọi, hàng loạt người đến xin nhận họ hàng, nhưng chẳng ai trùng khớp cả.

Ban đầu ba tôi rất buồn, nhưng thời gian trôi qua ông cũng dần nguôi ngoai.

Ông ôm tôi vào lòng, dịu dàng nói:

“Ba có Tiểu Tinh, có gia đình rồi là đủ. Dù không tìm được ba mẹ ruột, thì sau này ba vẫn có tổ ấm của riêng mình.”

Tôi vòng tay ôm chặt ba:

“Ba nhất định sẽ tìm được thôi! Vì ba là người ba tuyệt vời nhất thế giới này!”

Ba cúi đầu, dùng bộ râu cọ nhẹ lên mặt tôi. Tôi bật cười khúc khích.

Nhưng khi nhớ lại kiếp trước, lúc ba tìm thấy tôi, ông đã gào khóc đến xé ruột xé gan, còn bị bọn buôn người đánh đến máu me đầy đầu vẫn cố che chở cho tôi — tôi bỗng thấy mắt mình cay xè.

Kiếp này, cuối cùng tôi cũng có thể ở bên ba mẹ.

Dưới sự phối hợp của chị gái lớn và tôi, cảnh sát đã lần ra manh mối và triệt phá được hang ổ của đường dây buôn người.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)