
Không Còn Ai Là Người Thân Của Tôi
Tâm Lý
Trả Thù
Chữa Lành
Hiện Đại
Hài Hước
Ngược
HE
Nữ Cường
Gia Đình
Học Đường
Trọng Sinh
Ngược Luyến Tàn Tâm
Lãng Mạn
Năm mười tuổi, anh trai dắt tôi xuống sông bắt cá.
Anh chỉ vào dòng nước chảy xiết rồi nói: “Cá ở đây to lắm, em qua trước đi, anh lấy rổ cho.”
Tôi tin lời anh, vừa bước xuống thì lập tức bị nước cuốn trôi.
Tôi giơ tay kêu cứu, nhưng anh trai lại vui vẻ chạy mất.
Sau đó, tôi bị bán đi, lang bạt khắp nơi suốt tám năm mới tìm được đường về nhà.
Lúc ấy, anh trai đang dắt tay cô “thiên kim giả” ngồi trong chiếc xe sang của ba mẹ.
Cô ta che miệng cười khúc khích, ánh mắt đầy ghét bỏ nhìn tôi: “Vừa b,ẩn vừa x/ấu, rõ là con gái ă/n m/ày mà!”
Cuối cùng, cả nhà đều không nhận tôi, mặc kệ cô ta h,ại tôi đến ch,e,t.
Lúc đó tôi mới biết, năm xưa anh trai cố tình làm vậy, chỉ để nhường chỗ cho thiên kim giả kia vào nhà.
Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay về ngày xuống sông bắt cá năm ấy.
Tôi nhìn xoáy nước trong dòng chảy, gọi anh trai: “Lại đây mau, em phát hiện cái này hay lắm!”
Nhìn anh trai háo hức chạy tới, tôi mỉm cười mãn nguyện.
Lần này, đến lượt anh phải ch,e,t rồi!
Bình luận