Chương 6 - Không Ai Muốn Nhận Tôi Trừ Những Vết Sẹo
Quay lại chương 1 :
Ngôi trường tiểu học bé nhỏ chưa từng thấy vinh dự như vậy, treo ảnh và tên tôi to tướng trước cổng trường, còn cử người mang quà đến nhà chúc mừng.
Bà nội chưa từng thấy nhiều người ăn mặc sang trọng như thế. Bà chỉ biết rằng — cháu gái của bà đã có tương lai.
Chẳng bao lâu, trường cấp hai đứng đầu huyện cũng gửi thư mời tôi nhập học.
Nhưng bà lại bắt đầu lo lắng.
Trường ở tận huyện, cách làng rất xa. Ở nông thôn, đi lại rất khó khăn, chỉ riêng việc đến trường mỗi ngày đã mất gần nửa ngày đường. Mà trường cấp hai đó lại không có ký túc xá, tôi không thể đi học bán trú.
Trường khuyên nên thuê phòng trọ gần trường, có người thân ở cùng để tiện chăm sóc.
Nhưng giá thuê nhà ở khu đó còn cao hơn cả tiền trợ cấp mỗi tháng của bà.
Sau khi giáo viên rời đi, bà ngồi thở dài rất lâu.
Một người cả đời chưa từng tính toán nổi một phép cộng trừ quá ba chữ số, vậy mà lại lôi bàn tính cũ ra, cố tính toán chi phí ba năm học cho tôi.
Bà nhẩm đi nhẩm lại nhiều lần, cứ nhìn chằm chằm vào con số lớn đến mức choáng ngợp đó — bà cứ nghĩ chắc chắn là mình tính sai.
Đó là số tiền mà cả đời bà chưa từng được nhìn thấy, phải dành dụm mười mấy năm mới gom nổi.
Lần đầu tiên tôi thấy bà – một người mạnh mẽ và kiên cường – ngồi lặng lẽ, mắt đỏ hoe mở cuốn sổ tiết kiệm, lật từng trang, nhưng lại chẳng thể nói nên lời.
Sáng hôm sau, bà lén lút rời nhà mà không nói tôi biết.
Cả ngày không thấy bóng dáng bà đâu, tôi lật tung cả làng lên tìm. Mãi đến khi mặt trời sắp lặn, bà mới xuống xe buýt, tay xách theo một túi ni lông đen.
Tôi gặng hỏi mãi, cuối cùng mới biết: bà một mình lặn lội mười mấy cây số đến nhà cô để mượn được 10 triệu đồng.
“Cứ lấy tạm dùng trước. Việc học là quan trọng nhất. Trường tốt như thế, cả nhà ta chưa ai từng được học. Con là người đầu tiên, nhất định phải làm bà nở mày nở mặt. Con làm rạng danh bà, thì bà mới ngẩng đầu lên được, con thấy đúng không?”
Trong túi đen là từng xấp từng xấp tiền nhàu nát, toàn tờ mệnh giá lớn.
Tôi nhìn mà tim thắt lại.
“Nhiêu đây tiền… sau này thì sao? Sau này con còn phải đi học nữa…”
“Cứ dùng trước đã, sau này tính sau. Cùng lắm thì bà đi bốc vác, đi làm thuê. Bà còn khỏe lắm, chưa từng nhập viện lần nào, thân thể bà còn dẻo dai hơn mấy người thành phố ấy chứ!”
Bà Triệu Đệ không nói dối. Bà đã ngoài bảy mươi nhưng làm ruộng từ nhỏ, người rắn rỏi như thép. Mỗi ngày gánh hai gánh cỏ từ trên núi về là chuyện thường. Mấy mẫu ruộng nhà tôi cũng do bà quán xuyến đâu ra đấy.
Tôi ôm chặt lấy bà mà khóc nức nở.
Tôi nói: “Đó là tiền dưỡng già của bà, không thể đụng vào được…”
Nhưng bà cứng đầu, đập mạnh một cái lên lưng tôi:
“Chẳng lẽ sau này mày định làm con vô ơn, không nuôi nổi bà hả?”
“Nhưng mà… số tiền đó nhiều lắm, mình mình gánh không nổi đâu ạ…”
“Bà ơi, con không học trường đó nữa đâu. Con sẽ học trường cấp hai ở thị trấn thôi. Học chỗ nào mà chẳng là học? Con không tin trường kém thì không thể có học sinh giỏi. Bà ơi, con nhất định sẽ thi đậu đại học, thi vào trường giỏi nhất, rồi dẫn bà đi chơi Bắc Kinh.”
Bà nội vỗ nhẹ lưng tôi, thật lâu không nói gì.
Hôm đi đăng ký nhập học, bà mặc chiếc áo đỏ mà chỉ Tết mới mặc. Cái áo đó là bà mua từ hồi cưới, kiểu cũ lắm rồi nhưng chất vải thì tuyệt vời, đã gần năm mươi năm mà vẫn chưa rách.
Đó là bộ đồ đắt tiền nhất mà bà Triệu Đệ từng có.
Khi tôi từ trường trở về, bà ôm tôi thật chặt, hỏi tôi trường mới có tốt không.
Bà – một người chưa từng học hết tiểu học – chẳng biết cấp hai là gì, cũng không biết cấp ba ra sao, chỉ biết rằng trên đời này chỉ có những người giỏi nhất mới được học đại học. Và cháu gái bà — nhất định là một trong số đó.
Lên cấp hai, tôi càng nỗ lực học hơn nữa, tối nào cũng học đến mười một giờ đêm dưới ánh đèn vàng vọt. Bà ngồi bên cạnh tôi, không hiểu tiếng Anh là gì, cũng không hiểu tại sao người Trung Quốc lại phải học tiếng Anh, nhưng bà biết – khi tôi đọc tiếng Anh, trông tôi y hệt những người thành đạt trên tivi.
Bố tôi từng hứa sinh nhật mười lăm tuổi sẽ về tổ chức cho tôi, nhưng tôi đợi mãi, cuối cùng chỉ nhận được một lời: “Bố bận.”
Tôi đã quen với những lần thất hứa như thế, chẳng còn xem đó là chuyện to tát. Vẫn mỗi sáng ăn sáng cùng bà, tối ngồi dưới ánh đèn, tôi làm bài tập, bà đan len – bình yên mà ấm áp.
Bà đôi khi cũng giận dỗi, đuổi theo mắng tôi khắp làng, nhưng tôi không còn sợ như xưa.
Thậm chí còn đùa gọi bà là “Triệu Đệ”.
Bà chẳng giận, cứ để tôi nghịch ngợm.
Từ mười tuổi đến mười lăm tuổi, bà Triệu Đệ luôn bên tôi, chăm sóc từng li từng tí.
Vào những ngày sinh nhật không ai nhớ tới, bà lặn lội mấy cây số mua cho tôi chiếc bánh nhỏ, tết tóc đẹp cho tôi. Khi tôi thi được điểm cao, bà dẫn tôi đi ăn gà rán, uống trà sữa tốn đến mấy chục nghìn, rồi bảo: “Trẻ con đứa nào cũng thích mấy món dầu mỡ này, bà thì không ăn được đâu.”
Năm tôi mười lăm tuổi, nhờ có bà, tôi sống vô tư và hạnh phúc, dần quên mất thuở ban đầu bà từng ghét bỏ tôi đến mức nào.
Tựa như bà sinh ra là để yêu thương tôi.
Là người yêu tôi nhất trên đời.
Nhưng tôi chẳng hề hay biết — đó lại là năm cuối cùng bà còn ở bên tôi.
Chương 5: Tôi lại trở thành đứa trẻ không ai cần
Năm tôi học lớp 8, vào kỳ nghỉ hè, trong làng có người qua đời.
Bà – người nổi tiếng tốt bụng trong làng – từ sáng sớm đã đi giúp đỡ lo hậu sự, còn tôi ở nhà ôn bài.
Hôm đó trời mưa to. Bà về nhà thay quần áo, rồi dẫn tôi đi ăn trưa.
Ở một khúc cua trong làng, một chiếc xe buýt lao đến như bay mà không hề giảm tốc.
Tôi cầm ô, che khuất tầm nhìn, không thấy gì phía trước.
Đến khi kịp phản ứng, thì cơ thể tôi đã bị hất tung lên không trung.
Xung quanh vang lên tiếng hét thất thanh.