Chương 4 - Không Ai Muốn Nhận Tôi Trừ Những Vết Sẹo

Thoắt cái tôi đã lên lớp sáu, thành tích học tập ngày càng tiến bộ.

Mùa đông năm đó, tôi tham gia cuộc thi viết văn cấp thị trấn và giành giải nhất.

Cầm tấm giấy khen vàng chóe về căn nhà tranh thấp tè, tôi hào hứng chạy vào khoe với bà nội.

Bà chỉ liếc nhìn qua tấm giấy, rồi tiếp tục bỏ củi vào bếp đỏ lửa.

“Thị trấn có mấy người? Trong mấy trăm đứa đoạt giải nhất thì có gì ghê gớm chứ. Giỏi thì giành giải nhất cấp huyện, cấp thành phố ấy! So với mấy ngàn, mấy vạn người kia mới hay ho! Mới gọi là thật sự giỏi!”

Sự phấn khích ban đầu bỗng chốc bị dội một gáo nước lạnh.

Tôi nhìn gương mặt thản nhiên của bà, cắn môi lấy hết can đảm để hỏi…

“ Nếu con thi được hạng nhất toàn huyện, thì bà sẽ thích con phải không?”

“ Bà sẽ không mắng con nữa, đúng không?”

Động tác nhóm lửa của bà khựng lại, bà quay đầu nhìn tôi. Trong đôi mắt già nua ấy là vẻ sững sờ khó tin.

Không biết bao lâu sau, cuối cùng bà cũng hơi giãn mày ra, nhưng giọng nói thì chẳng có mấy lời khen:

“Thi được hạng nhất rồi hãy nói, đừng chưa làm được đã mạnh miệng nói bừa, tưởng chọc bà vui lắm hả?”

Ánh lửa trong bếp hồng rực chiếu lên khuôn mặt ngây thơ của tôi. Bà Triệu Đệ im lặng tiếp tục nhóm lửa.

Hôm đó lửa cháy quá to, làm dính một lớp cháy dày dưới đáy nồi.

Tôi gặm miếng cháy cứng đến mức suýt gãy răng, mà trong lòng lại vui mừng không tả được.

Giòn rụm, đấy là bữa ăn ngon nhất từ khi tôi về nông thôn.

Từ hôm đó, tôi bắt đầu học điên cuồng. Bóng chiếc bóng đèn vàng vọt trong căn nhà tranh in xuống quyển vở, từng dòng chữ nối nhau hiện ra dưới nét bút chì.

Tần suất ăn thịt cũng tăng lên. Suốt ba năm sống ở đây, thịt heo là thứ xa xỉ. Bà nội nửa tháng mới mua được hai cân thịt, tôi chỉ biết thèm thuồng nhìn đĩa thịt kho nhà hàng xóm mà nuốt nước miếng.

Nhưng giờ thì cách một hai ngày lại được ăn một bữa thịt. Bữa sáng có thêm một quả trứng luộc, thỉnh thoảng mỗi tháng còn giết một con gà nấu nồi canh thơm nức mũi.

Bà ít khi ăn, nói mình bị bệnh cao huyết áp, không ăn được. Nhưng từ hôm đó, bà không còn tiếc phần ăn của tôi nữa.

Chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, khuôn mặt hóp lại của tôi cũng bắt đầu tròn trịa, có da có thịt hơn.

Gặp ai, bà cũng không còn chê tôi nữa, ngược lại cười hớn hở kể sắp nấu món ngon cho tôi ăn.

Một tháng sau, kỳ thi cuối kỳ toàn huyện diễn ra, tôi không phụ kỳ vọng – giành hạng nhất toàn huyện, ngay lập tức trở thành truyền kỳ của trường tiểu học thị trấn.

Đến đường về nhà cũng thấy như ngắn lại. Tôi vừa chạy vừa nhảy, đem giấy khen và bảng điểm khoe với bà nội.

Bà không biết chữ, cầm tờ giấy khen lên mà chẳng hiểu gì, vội kéo hàng xóm lại hỏi:

“Nhất! Hạng nhất toàn huyện đó! Cháu bà giỏi quá trời, nhà họ Từ chắc chắn sẽ có đứa đậu đại học rồi!”

“Mệnh bà đúng là tốt, mấy đứa con đứa nào cũng bình thường, không ngờ nén mãi lại bật lên được một đứa giỏi thế này!”

Dân làng xôn xao bảo: “Căn nhà rách nát này sắp bay ra được một con phượng hoàng bằng vàng rồi!”

Bà cầm tờ giấy khen ngắm rất lâu. Gương mặt đầy nếp nhăn ấy chợt nở nụ cười, có lẽ đã rất lâu rồi bà không cười nên trông hơi gượng gạo.

Bà vui đến mức gọi thợ mổ lợn đến trước cả Tết. Đáng ra con lợn đó định để dành giết vào ngày Tết.

Vài ngày trước, bố gọi điện nói Tết năm nay sẽ về quê ăn Tết.

Tôi về ở với bà đã ba năm, cuối cùng ông cũng quay lại.

Thế mà tôi gần như đã quên mất dáng hình của ông, chỉ thỉnh thoảng trong ký ức mơ hồ mới chợt nghĩ đến người cha xa lạ ấy.

Ánh mắt bà nhìn tôi dần dần trở nên hiền hậu hơn, đi đâu cũng khoe mình có một đứa cháu gái giỏi giang biết bao nhiêu.

Tôi lúc nào cũng ngẩng cao đầu theo sát sau lưng bà, để mọi người thấy được: tôi là đứa cháu gái quý báu của bà.

Lần đầu tiên tôi cảm nhận được — thì ra bà Triệu Đệ cũng có thể yêu thương tôi.

Thấy không? Học giỏi cũng có thể đổi lấy sự dịu dàng từ người thân.

Tết năm đó, bố tôi cuối cùng cũng trở về, tay xách nách mang đủ thứ quà, dắt tay dì ghẻ.

Sau lưng dì là một cậu bé bằng tuổi tôi.

Vừa bước vào nhà, nét mặt họ lộ rõ vẻ khó chịu.

“Chỗ này á? Ở nổi không vậy?”

“Sao ngay cả nhà vệ sinh cũng không có? Chú ơi, quê chú nghèo vậy hả?”

Lời thằng bé làm mặt bố tôi đỏ bừng, ấp a ấp úng không biết trả lời thế nào.

Bây giờ bố tôi không còn nghèo như mấy năm trước nữa. Sợi dây chuyền vàng trên cổ to bằng ngón út của tôi, ánh mắt ông nhìn dì ghẻ đầy nịnh nọt và chiều chuộng.

Tôi nhìn người đàn ông đã dần xa lạ so với ký ức ấy, câu “bố” nơi cổ họng mãi không thể thốt ra.

Ông có mua quần áo mới cho cả bà nội và tôi.

Tôi đã mấy năm không có đồ mới, lần này nhờ bà nội giục tôi mới chịu bước lên nhận.

Nhưng khi mở túi ra, bộ đồ đen trắng nhạt nhẽo ấy khiến tia hy vọng cuối cùng trong lòng tôi hoàn toàn vụn vỡ.

Trước kia, bố sẽ mua cho tôi những chiếc váy xòe thật thời trang, chọn váy công chúa hồng thật đẹp.

Còn bây giờ… chỉ là một chiếc áo phao dài không rõ là của con trai hay con gái.

Người trong làng bảo, bố tôi giờ tìm được một người phụ nữ có chút tiền, đang hết lòng làm cha dượng cho con của người ta, cam tâm tình nguyện sống dựa vào vợ.

Nhưng tôi không tin.

Bố tôi là người bố tốt nhất trên đời.