Chương 3 - Khinh Ngôn Lưu Niên Tẩm Nguyệt

| Zhihu | Khinh Ngôn Lưu Niên Tẩm Nguyệt | 3/4 |

Tác giả: 流浪小狗

Raw: Cảm xúc của tớ

Edit: Lạc Vũ

Beta: Cửu Dạ Hương

Tình trạng truyện: Hoàn.

Tình trạng edit: Hoàn.

⚠️Bản edit phi lợi nhuận vui lòng không mang đi nơi khác dưới mọi hình thức⚠️

* Vui lòng không cmt/ib hỏi xin link raw; không cmt nêu/tag tên nhà dịch khác hoặc link truyện nhà dịch khác ở page mình.

©️ 𝙰𝚛𝚝𝚒𝚜𝚝: 阿叔卡今天画了吗 - Game 【Codename Kite】

──

9.

Vừa thay xong quần áo bước ra, ta đã bị tiểu sư muội làm cho kinh ngạc.

Tiểu sư muội mặc đồ nam trông có khí chất anh hùng hơn hẳn khi mặc đồ nữ, lúc này ta mới nhận ra ngũ quan của tiểu sư muội thực sự rất xinh đẹp, thêm vào đó là bộ ngực phẳng lì, vóc dáng cao ráo, trông còn nam tính hơn cả ta khi mặc đồ nam.

Tiểu sư muội nhìn chằm chằm vào ta trong bộ đồ nữ, hai tai đỏ bừng, nhưng mở miệng thì lại không khoan nhượng.

“Nhìn cái gì? Chưa từng nhìn thấy đàn ông à?”

“… Thực sự chưa từng thấy sư muội nào đẹp trai như vậy.”

Giờ thì hay rồi, trên mặt tiểu sư muội cũng ửng hồng, trông càng xinh đẹp hơn.

Nhưng ta không nhìn thêm nữa, bởi vì giờ lành đã đến, ta phủ khăn voan đỏ lên đầu.

Đúng vậy, ta và tiểu sư muội đóng vai một đôi tân lang tân nương.

Nghe đồn rằng tên yêu quái này chuyên bắt những tân lang tân nương đẹp trong đêm động phòng hoa chúc.

Ban đầu, mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ.

Cho đến đêm động phòng hoa chúc, cùng nhau uống rượu giao bôi.

“Choang” một tiếng, tiểu sư muội vừa mới nâng chén rượu lên thì chén rượu đã rơi xuống đất.

Tiểu sư muội rên lên một tiếng đau đớn, sắc mặt lộ ra vẻ bất thường.

“Sư muội, muội làm sao vậy?”

Chẳng lẽ trong rượu có độc?

Nhưng tiểu sư muội vẫn chưa uống rượu mà?

【Chet tiệt, kỳ sinh sản… lại đến sớm hơn dự kiến.】

Ai? Tiếng của ai vậy? Sao ta lại nghe thấy một giọng nam lạ lẫm trong trẻo thế này.

Chẳng lẽ là tên yêu quái kia đến rồi sao?

Chẳng phải đã nói là phải đang động phòng thì tên yêu quái đó mới đến sao?

Sao trình tự này có hơi sai sai nhỉ?

Cho đến khi ta nghe thấy tên gọi quen thuộc ấy——

【Khảm——】

Lại nhìn tiểu sư muội, ánh mắt của tiểu sư muội sáng rực nhìn ta chằm chằm, đôi môi không hề mấp máy.

【Rất muốn có được Khảm. Tại sao lại có sư tôn, sư huynh, sư đệ chứ? Khảm không thể chỉ là của một mình ta thôi sao? Khảm của ta, Khảm của ta…】

Tiếng lòng ấy dần trở nên bệnh hoạn và nóng bỏng.

Sau một hồi chậm hiểu, ta mới ngộ ra.

Hóa ra tiểu sư muội là nam. Cũng là một tên Yandere.

Ôi trời ơi, ai có thể giải thích cho ta biết, tại sao nữ chính trong cuốn tiểu thuyết 3 xu này lại là nam, đã thế còn là một tên Yandere nữa chứ.

Đây có thực sự là tiểu thuyết 3 xu không? Chắc không phải ta đã vào nhầm kênh rồi chứ?

Nhưng ta còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, tiểu sư muội đã rót lại một chén rượu, tiến lại gần ta…

10.

Đương nhiên ta và tiểu sư muội không thể động phòng được.

Ta đã bị yêu quái bắt đi rồi, là một nam yêu tinh với quầng thâm mắt đen như mực, trông có vẻ là bị thận hư.

Nam yêu tinh muốn hút tinh khí của ta, gã nói ta là một cô gái trông rất xinh đẹp, còn muốn lột da của ta để làm mặt nạ cho quỷ nương tử của gã dùng.

Móng vuốt sắc nhọn của tên yêu quái rạch da mặt ta, những giọt m áu tươi nhuộm đỏ khuôn mặt trắng nõn của ta.

Đúng lúc này, sư tôn sư huynh sư đệ đều đã tới.

Nam yêu tinh bị chém thành trăm mảnh, bị đâm đến chet, ngay cả hồn phách cũng tan thành mây khói, biến mất không còn dấu vết.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, ta thậm chí còn không kịp phản ứng.

Trước ánh mắt cực kì mãnh liệt của ba người kia, ta trong bộ hỉ phục đỏ thắm, mặt mày điểm chút phấn son, đôi môi thoa son hồng cũng không quá hoảng hốt. 𝚃𝚛𝚞𝚢ệ𝚗 đượ𝚌 đă𝚗𝚐 𝚝ả𝚒 ở 𝙵𝚊𝚗𝚙𝚊𝚐𝚎: Đ𝚒ệ𝚙 𝙿𝚑á𝚌𝚑 𝙽𝚐ư𝚗𝚐 𝙲𝚑â𝚞 蝶魄凝珠 𝙲ử𝚞 𝙳ạ 𝙷ươ𝚗𝚐. 𝙷ã𝚢 đọ𝚌 ở 𝚏𝚊𝚗𝚙𝚊𝚐𝚎 𝚌𝚑í𝚗𝚑 𝚝𝚑ứ𝚌 để ủ𝚗𝚐 𝚑ộ 𝚎𝚍𝚒𝚝𝚘𝚛.

Có lẽ vì trước đây ta cải trang thành nam nên sư tôn, sư huynh và sư đệ mới muốn chơi trò đoạn tụ với ta chăng?

Giờ ta đã mặc đồ nữ, bọn họ hẳn đã từ bỏ ý nghĩ chet tiệt đó rồi.

“Không giả vờ nữa. Thật ra ta là con gái.” – Ta tỏ vẻ bình tĩnh nói, “Suốt hai mươi năm qua vẫn luôn cải trang thành nam.”

Nhưng ngoài dự liệu là cả sư tôn, sư huynh và sư đệ lại không hề tỏ ra kinh ngạc hay ghét bỏ ta, ánh mắt bọn họ nhìn ta không chỉ sáng rực kinh diễm mà còn ẩn chứa một thứ cảm xúc mãnh liệt nào đó.

Tất cả đều cùng đi về phía ta.

Sau một hồi trì độn ngu ngốc, ta mới nhận ra điều gì đó, giọng run run hỏi:

“…Các ngươi đã biết từ lâu rồi sao?”

“Ý nàng là chuyện A Ngôn là con gái sao?”

Sư tôn là người đầu tiên nở nụ cười ấm áp như ngọc.

“Nếu A Ngôn đã không còn giả bộ nữa thì vi sư cũng không cần phải giả bộ nữa.”

“Bây giờ sư tỷ mới phát hiện ra sao? Sư tỷ thật ngốc nghếch đáng yêu quá đi…”

“Còn tưởng rằng phải chơi với sư muội thêm một lúc nữa chứ…”

Bọn họ đều không còn kiềm chế nữa, sự bệnh hoạn nhảy múa trong ánh mắt của bọn họ.

11.

Bỗng nhiên ta ngộ ra, cuối cùng cũng hiểu được từ “khảm” là có ý gì.

Thì ra từ “khảm” đúng là có liên quan đến mọi từ ngữ liên quan đến thân phận nữ tử của ta!

Nhưng ta đã lộ thân phận rồi, còn là chính tay ta tự làm.

Mình thật đáng chet. Đúng là ngu ngốc quá mà!

“Haha, vừa nãy chỉ là lừa mọi người thôi. Thực ra ta, ta là nam tử.”

Nghe vậy, tiểu sư đệ lại cười ngọt ngào, đôi mắt đào hoa quyến rũ mê hồn, giọng nói không còn ẩn nhẫn nữa, hoàn toàn bộc lộ bản chất bệnh hoạn của mình.

“Sư tỷ biết không…”

“Mỗi lần thấy sư tỷ giả nam đầy sơ hở, cố gắng che giấu như vậy, thực sự rất đáng yêu và vụng về, nhưng càng như vậy, A Nguyệt càng muốn trêu chọc sư tỷ hơn…”

“Sau đó ta có thể thấy sư tỷ đỏ mặt, càng thêm luống cuống tay chân cố gắng che giấu một cách vụng về. Chậc, thật đáng yêu quá đi, càng muốn bắt nạt hơn…”

Trời đất ơi, tiểu sư đệ biến thái quá, biến thái đến nỗi da đầu ta tê dại rồi!

“Sư tỷ biết ta phát hiện ra từ lúc nào không?”

“Lúc nào?” – Ta không hỏi thành lời.

Tiểu sư đệ khẽ cười.

“Lần đầu tiên sư tỷ đến nguyệt sự, đang ở trong bí cảnh, trên đạo bào dính vết m áu, ta lo lắng bật khóc, sư tỷ nói là dao nhỏ rạch mông thì mở mang tầm mắt, không sao hết. Nhưng làm gì có dao nhà ai rạch mông lại rạch tận bảy ngày chứ, sư tỷ đừng nói chuyện nực cười như vậy…”

“……”

Ngươi nhìn chằm chằm vào vết m áu trên đạo bào của ta suốt bảy ngày, chẳng phải cũng rất nực cười sao!

Tất nhiên, chuyến đi đến bí cảnh lần đó, ta cũng nhớ rất rõ, đó là lần đầu tiên ta và tiểu sư đệ ra ngoài rèn luyện.

Lúc đó ta bị yêu thú tấn công nên bị thương, mà nguyệt sự cũng đến không đúng lúc.

Tiểu sư đệ lo lắng đến mức mắt đỏ hoe, ôm lấy ta đang tái mét mặt mày, trông như trời sắp sập tới nơi rồi.

Vừa hay con yêu thú đó có gai nhọn mọc ở mông, cho nên ta mới nói như vậy, ai ngờ tiểu sư đệ lại nhạy bén đến thế, đoán ra ngay ta là nữ tử.

“Đương nhiên, vẫn là sư tỷ quá ngốc nghếch, da lúc nào cũng trắng hơn chúng ta, vóc dáng lại chẳng cao, người còn mềm mại thơm tho, đôi môi lại đặc biệt đỏ mọng…”

Chú ý tới ánh mắt của tiểu sư đệ.

Biến thái!

Ta không nhịn được mà lùi lại một bước.

Nhưng lại va phải một thân thể ấm áp.

Là… Đại sư huynh!

Chẳng biết từ lúc nào, đại sư huynh đã đứng sau lưng ta.

“Đừng cử động.”

Khi ta định né tránh, một ngón tay thon dài, sạch sẽ vuốt ve sợi tóc bên má ta.

Trong nháy mắt, vết thương trên mặt ta bỗng không còn đau nữa, nhưng đại sư huynh lại hé môi, bắt đầu liếm những giọt m áu dính trên ngón tay mình.

Với khí chất lạnh lùng, dung mạo tuyệt đẹp, anh lại mang một phong thái vừa cấm dục vừa mâu thuẫn, phong tình mê hoặc đến lạ thường.

【Sư muội ngốc nghếch này, mỗi lần tắm cũng không biết kiểm tra xem dưới đáy suối nước nóng có dị vật gì không.】

【Lần nào cũng đến đúng lúc ta đang dưỡng thương dưới đáy hồ, sư muội thật xấu xa…】

Ngươi ở dưới đáy hồ thấy ta mà ngươi cũng không biết tránh đi à?

Vậy chẳng phải ta đã tắm chung với đại sư huynh rất nhiều lần rồi sao?

Trong lúc mặt ta đỏ bừng, chỉ cảm thấy luận về độ biến thái, đại sư huynh cũng chẳng kém cạnh gì!

Nhưng ngay lúc đó, một bàn tay ngọc ngà đã không cam lòng yếu thế mà nắm lấy bàn tay nhỏ bé của ta.

“Có phải vì vi sư không đẹp nên A Ngôn cứ nhìn sư huynh của con không?”

【Sớm biết vậy thì đã móc mắt A Ngôn ra, xâu lại rồi đeo trước ngực thì tốt biết mấy…】

Nghe vậy, con mắt ta cũng bắt đầu đau nhói, không dám nhìn đại sư huynh thêm nữa.

Một cái đuôi rồng mềm dẻo nhưng lại mạnh mẽ quấn chặt lấy.

“Sư muội, nhìn ta, người muội nên nhìn chỉ có ta thôi…”

“Vậy còn A Nguyệt thì sao, sư tỷ không nhìn A Nguyệt sao…”

“Còn có ta nữa. Sư tỷ, chúng ta đã bái đường, uống rượu giao bôi rồi mà…”

“……”

12.

Bốn người sư tôn, sư huynh, sư đệ và tiểu sư muội vây quanh ta, ép ta phải chọn một người để ở bên ngay tại chỗ.

Nhưng ta lại nghe thấy tiếng lòng của bọn họ: Nếu dám chọn người khác thì ta sẽ nhốt nàng lại, bắt nạt nàng đủ kiểu.

Ta nào dám chọn chứ.

Nhưng cũng không thể chấp nhận tất cả được.

Ta không chịu nổi đâu!

Tiểu sư đệ liền đề nghị mọi người thay phiên nhau ở bên ta, bọn họ tranh nhau xem ai sẽ là người đầu tiên ở bên ta, thậm chí còn đánh nhau.

Ta nhân cơ hội chuồn mất.

Chạy, ta phải tranh thủ thời gian chạy ngay!

Ta đạp giày tăng tốc, chạy như bay!

Dù có đi đến chân trời góc bể, chắc chắn vẫn sẽ có nơi bọn họ không thể tìm thấy.

Khi màn đêm buông xuống, ta nằm trong phòng trọ, đúng lúc ta sắp chìm vào giấc ngủ thì bỗng nghe thấy tiếng động nhỏ trong phòng.

Mí mắt ta giật giật, quyết định tiếp tục giả vờ ngủ say.

Đối phương giống như đã cười một tiếng, sợi tóc bên má ta bị nhẹ nhàng vén lên, hương trúc quen thuộc xộc vào mũi ta.

Nhưng lại chạm vào mí mắt ta, ngón tay đó không ấm lắm, còn hơi lạnh, giống như đang thăm dò xem nên ra tay từ đâu.

【A Ngôn vẫn chưa tỉnh à? Nếu tiếp tục giả vờ ngủ, ta chỉ còn cách ra tay với đôi mắt này thôi…】

“Sư tôn?”

Trong tình cảnh thập tử nhất sinh, ta ngồi bật dậy, mở to đôi mắt kinh ngạc.

“Sư tôn, sao ngài lại ở đây vậy?”

“Vi sư không nên ở đây sao…” – Sư tôn không hề buông tay, mà còn vuốt ve mặt ta, tinh tế dịu dàng lưu luyến, “A Ngôn không chào đón vi sư sao?”

Toàn thân ta tê rần, vội vàng nói: “Sao lại thế được. Một ngày làm thầy, cả đời làm cha, sư tôn cũng giống như lão phụ thân của con, sao con lại không chào đón sư tôn được chứ.”

Ta cố ý dùng cụm từ “lão phụ thân” để nhắc nhở sư tôn có tuổi rồi nên tự trọng hơn.

Nhưng sư tôn dường như không nhận được tín hiệu của ta, ngược lại còn xích lại gần ta hơn, khuôn mặt thanh tú như ngọc bích phóng đại trước mắt ta.

“A Ngôn hoan nghênh vi sư là được rồi. Vậy A Ngôn chọn ai đây?”

“A Ngôn…muốn ở bên ai đây?”

Sư tôn hít thở cùng ta, giọng nói vẫn ôn hòa ấm áp như gió thoảng, hương trúc thoang thoảng bao trùm lấy ta, vây chặt lấy ta. Thanh tao, dễ ngửi, say đắm lòng người, nhưng lại ẩn chứa một mối nguy hiểm khôn lường.

Bởi vì ngón tay của sư tôn lại đặt lên mí mắt yếu ớt của ta.

Ngay cả một đứa ngốc cũng biết phải chọn ai!

“Chọn, chọn sư tôn…”

“A Ngôn ngoan lắm, vi sư biết ngay là A Ngôn sẽ chọn ta mà.”

Sư tôn xoa đầu ta, trong mắt cuối cùng cũng ánh lên ý cười.

Khi hơi thở của anh ta khiến màng nhĩ ta ngứa ngáy, anh ta lại kéo giãn khoảng cách với ta, ngồi thẳng người.

Ta vừa thở phào nhẹ nhõm đã nghe thấy anh ta nói: "Trời đã tối rồi, A Ngôn nên nghỉ ngơi với vi sư đi.”

Ta nghe xong thì nóng ruột, “Sư tôn không được, tuyệt đối không được. Ngài là lão phụ thân của con mà!”

Sư tôn không để ý đến ta, ngón tay thon dài khẽ nhấc lên, đã tao nhã bắt đầu cởi áo nới thắt lưng.

Vô số tình tiết liên quan đến sư tôn trong cốt truyện gốc không ngừng vang lên trong đầu ta, nghe nói sư tôn là người lắm trò nhất trong ba nam chính. Phải làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ?