Chương 4 - Khinh Ngôn Lưu Niên Tẩm Nguyệt

| Zhihu | Khinh Ngôn Lưu Niên Tẩm Nguyệt | 4/4 |

Tác giả: 流浪小狗

Raw: Cảm xúc của tớ

Edit: Lạc Vũ

Beta: Cửu Dạ Hương

Tình trạng truyện: Hoàn.

Tình trạng edit: Hoàn.

⚠️Bản edit phi lợi nhuận vui lòng không mang đi nơi khác dưới mọi hình thức⚠️

* Vui lòng không cmt/ib hỏi xin link raw; không cmt nêu/tag tên nhà dịch khác hoặc link truyện nhà dịch khác ở page mình.

©️ 𝙰𝚛𝚝𝚒𝚜𝚝: 阿叔卡今天画了吗 - Game 【Codename Kite】

──

13.

Trong cơn hoảng loạn, ta bắt đầu nói những lời vô nghĩa.

“Sư tôn đã phát hiện ra thân phận nữ tử của con từ khi nào?”

“Hai mươi năm trước thôi.”

Sớm vậy sao?

Không ngờ lại sớm hơn cả sư huynh và sư đệ?

“Lần đầu tiên nhìn thấy đồ nhi.”

“Hồi đó đồ nhi còn nhỏ, lại vô cùng ngốc nghếch, mặc một bộ đồ nam không vừa người, giọng nói lại ngọt ngào mềm mại, bên tai trái đeo một chiếc khuyên tai lưu ly, đôi mắt mèo cũng giống như lưu ly, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo như mèo, cực kì đáng yêu.”

Nghe lời sư tôn, ta mơ hồ nhớ lại.

Hai mươi năm trước, toàn bộ người trong trấn đã bị ma tu giet hại, chỉ còn mình ta sống sót nhờ được cha mẹ giấu trong hầm.

Hệ thống đã trói ta lại, giới thiệu đây là một cuốn tiểu thuyết 3 xu, và kết cục thê thảm của ta trong tương lai, nói rằng còn chưa tới nửa khắc nữa, tên sư tôn chet tiệt kia của ta sẽ tới, ta vội vàng lột một bộ đồ nam của người chet mặc vào người.

Có lẽ vì quá vội vàng, ta đã không kịp tháo hết khuyên tai, ai ngờ lại để lộ thân phận của mình.

Nhưng nói không động lòng là giả.

Hai mươi năm trước, vị tiên nhân với dung nhan thanh tú như ngọc, giữa núi thây biển m áu, bàn tay trắng muốt, sạch sẽ ấm áp đã nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh ngắt đầy m áu của ta.

Đưa ta thoát khỏi địa ngục kinh hoàng đó.

Đáng tiếc, ta chỉ là một nữ phụ độc ác trong cuốn tiểu thuyết 3 xu, bất kể vì lí do gì, ta cũng phải cải trang thành nam để sống sót.

Nhưng ta thật sự không ngờ, suốt hai mươi năm qua, trang phục nam tử của ta trong mắt bọn họ lại chẳng khác gì một tấm lưới rách, chỉ là thùng rỗng kêu to.

【A Ngôn của vi sư đúng là ngốc mà.】

Sư tôn khẽ cười, thở dài một tiếng, chẳng biết từ lúc nào anh ta đã lên giường, ta không kịp né tránh, một thứ gì đó ấm áp nhẹ nhàng rơi xuống khóe miệng ta.

Đúng lúc này, bất ngờ vang lên vài giọng nói u ám.

“Sư tôn và sư muội đang làm gì vậy?”

“Sư tỷ chọn sư tôn sau lưng A Nguyệt sao…”

“Người nên vào động phòng với sư tỷ là ta, không phải sao…”

Sư huynh, sư đệ, tiểu sư muội lần lượt xuất hiện trong phòng, nhìn ta và sư tôn chằm chằm, ánh mắt vừa quyến rũ vừa đáng sợ.

Thật là kinh khủng!

Lúc này ta vội vã đứng bật dậy khỏi giường: “Không phải, mọi chuyện không như các người nghĩ đâu. Ta và sư tôn trong sạch mà.”

Đôi mắt của tiểu sư muội đã rơi những giọt ngọc trai trước, “Sư tỷ lại coi ta như người mù sao? Ta đã thấy hết rồi! Sư tôn đã hôn sư tỷ!”

“Ta cũng đã nghe thấy hết rồi, A Ngôn chọn sư tôn… A Ngôn không chọn ta, sao lại có thể chọn sư tôn được chứ?”

Đạo bào của đại sư huynh rách toạc, một chiếc đuôi rồng bạc từ hạ thân anh uốn lượn chui ra.

Tiểu sư đệ cười ngọt ngào nhưng u ám, đôi mắt đỏ hoe, nói:

“Ban đầu còn nghĩ có thể tiếp tục nhẫn nhịn, dù sao sư tỷ cũng chưa chọn ai, nhưng giờ sư tỷ đã chọn sư tôn, vậy thì A Nguyệt cũng không cần kiềm chế nữa rồi.”

“Vừa mới chọn ta mà đã muốn đổi ý rồi à? A Ngôn không ngoan, phải phạt…”

Sư tôn nâng niu mái tóc của ta.

Tiểu sư đệ trói tay ta lại.

Tiểu sư muội khóa cổ chân của ta lại.

Đuôi rồng của đại sư huynh quấn lấy vạt áo trong của ta.

Cứu với!

Ta sắp phát điên mất rồi!

Nếu đây chỉ là một cơn ác mộng thì hãy để ta tỉnh giấc ngay lập tức!

14.

Ta đã tỉnh lại.

Thì ra thật sự chỉ là một giấc mơ.

Ta đúng là một kiếm tu, nhưng sư môn của ta chẳng có sư tôn, sư huynh hay sư đệ nào cả, bởi vì ta chính là Kiếm Tôn duy nhất của Kiếm Phong, Kiếm Phong chỉ có ta và đồ đệ của ta, ta vẫn tu luyện Vô Tình Đạo.

Sư tôn, sư huynh, sư đệ, tiểu sư muội, tất cả những gì xảy ra chỉ là ảo cảnh trong tâm ma của ta.

Giờ đây, sau khi phá tan tâm ma, toàn thân ta chợt nhẹ bẫng, đột phá trong chớp mắt.

Sau 9981 đạo lôi kiếp, bầu trời lóe lên sắc cầu vồng cát tường, vô số chim lành linh thú bay vòng quanh trên đỉnh núi của ta và hót vang trời.

Ta đã trở thành người đứng đầu giới tu tiên, ta sẽ phi thăng.

Nhưng ngay khi ta sắp phi thăng, đồ đệ duy nhất của ta, Lục Tẩm Niên đã tới.

“Sư tôn… sắp phi thăng rồi sao?”

Thiếu niên có mái tóc dài màu trắng bạc, dung nhan trong trẻo lạnh lùng như tranh vẽ ngước nhìn ta, trong mắt như có thứ gì đó dễ vỡ đang lay động.

Ta gật đầu, ánh mắt quả thật là vô tình vô dục.

“Sư tôn không cần đồ nhi nữa sao…”

Lông mi của chàng thiếu niên tóc trắng khẽ run, đôi mắt đào hoa kiêu ngạo thường ngày giờ đây lại đỏ hoe.

Nói đến đây thì tiểu đồ đệ này của ta trông rất giống như sự kết hợp giữa sư tôn, sư huynh, sư đệ và tiểu sư muội trong ảo cảnh vậy. 𝚃𝚛𝚞𝚢ệ𝚗 đượ𝚌 đă𝚗𝚐 𝚝ả𝚒 ở 𝙵𝚊𝚗𝚙𝚊𝚐𝚎: Đ𝚒ệ𝚙 𝙿𝚑á𝚌𝚑 𝙽𝚐ư𝚗𝚐 𝙲𝚑â𝚞 蝶魄凝珠 𝙲ử𝚞 𝙳ạ 𝙷ươ𝚗𝚐. 𝙷ã𝚢 đọ𝚌 ở 𝚏𝚊𝚗𝚙𝚊𝚐𝚎 𝚌𝚑í𝚗𝚑 𝚝𝚑ứ𝚌 để ủ𝚗𝚐 𝚑ộ 𝚎𝚍𝚒𝚝𝚘𝚛.

Ví như đôi mắt và hàng mi giống tiểu sư đệ, sống mũi cao và đôi môi đỏ thắm như sư tôn, khí chất lạnh lùng như con sói đơn độc và màu tóc giống như đại sư huynh, nguyên hình cũng giống như đại sư huynh, là một con rồng bạc, thỉnh thoảng lại mím môi kiêu ngạo, trông cực kì giống tiểu sư muội.

Chẳng lẽ đồ đệ duy nhất của ta, Lục Tẩm Niên lại chính là tâm ma của ta ư?

Nhưng điều đó không quan trọng, ta đã phá tan tâm ma, ta sắp phi thăng rồi.

“Ngươi tự lo thân mình đi.”

Ta lạnh lùng nói, rồi bay lên thang trời dẫn đến thượng giới.

15.

Ta đã phi thăng thất bại.

Trên đỉnh đầu vang lên một tiếng sấm rền như tiếng nổ.

Lúc đầu, ta còn tưởng rằng lôi kiếp của ta vẫn chưa kết thúc.

Cho đến khi ta nhận ra rằng tiếng sấm rền vang dữ dội và đáng sợ đến mức kinh hoàng, bầu trời cũng nhuốm màu đen tối u ám, gió gào thét dữ dội, vậy mà lại là Cửu Chuyển Tử Lôi, thứ chỉ xuất hiện khi Đại ma hiếm có khó tìm giáng thế năm trăm năm mới có một lần.

【Sư tôn… sư tôn sao có thể không cần đồ nhi nữa chứ… Nếu không có sư tôn, thế gian này còn gì đáng để lưu luyến nữa đây…】

Tiếng lòng cố chấp điên dại vang vọng bên tai ta.

Nhìn lại đồ nhi của ta, mái tóc dài màu bạc trắng, từng sợi từng sợi nhuộm thành màu đen tuyền, đôi mắt đào hoa màu hổ phách lấp lánh ánh đỏ thẫm, trên trán cũng hiện lên những đường vân hình cánh hoa đào màu m áu, đôi môi đỏ thắm như vừa uống m áu.

Hắn đã nhập ma rồi.

Ta tuy có lòng phi thăng, nhưng cũng biết khi Đại ma giáng thế, thế giới này e rằng sẽ đồ thán sinh linh.

Ta rút thanh kiếm trong tay ra.

“Lục Tẩm Niên, ngươi không nên như thế!”

Lục Tẩm Niên lại cười.

Lần đầu tiên trong đời hắn cười, đẹp đến nao lòng, nhưng lại như một vũ điệu của quỷ dữ, tràn ngập tà ý.

“Là sư tôn đã không cần đồ nhi trước, đồ nhi còn có lựa chọn nào khác sao?”

“Thôi được, hôm nay ta sẽ trừ hại cho thế giới này.”

Ta đã giao đấu với Lục Tẩm Niên.

Trận chiến này kéo dài ròng rã suốt một tháng trời, khiến cả trời, đất, mặt trời, mặt trăng đều đổi màu.


Ta thua rồi.

Ta bị giam cầm rồi.

Giống như sư tôn trong mọi truyện sư đồ.

Con rồng bạc quấn lấy ta.

À không, nói chính xác hơn thì là con rồng đen sau khi nhập ma đang quấn lấy ta.

Dù ta có cố vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát ra.

Ta thật sự không thể hiểu nổi, một Kiếm Tôn sắp phi thăng như ta, người đứng đầu giới tu tiên, Lục Tẩm Niên đã nhập ma rồi, vậy mà lại có thể đánh bại được ta sao?

Nhưng những năm tháng Lục Tẩm Niên làm đồ đệ của ta, hắn rõ ràng rất ngốc nghếch, một chiêu kiếm phải mất mấy tháng mới học được, ta còn phải đích thân cầm tay chỉ bảo.

Ngay cả việc hóa thành người, mặc quần áo cũng phải mất mười ngày nửa tháng, chẳng lẽ hắn đều giả vờ sao?

Sư tôn ở giới tu tiên quả thực không phải là nghề dễ làm, nghề nguy hiểm quá mà.

Thế rồi, một ngàn năm trăm năm trôi qua.

Đuôi rồng của Lục Tẩm Niên đã trói buộc ta suốt một ngàn năm trăm năm.

Ồ, còn tồi tệ hơn cả cái đuôi rồng trong tâm ma của ta.

Còn về lí do tại sao Lục Tẩm Niên lại là tâm ma của ta, ta đã quên mất rồi.

Nhưng ta vẫn còn một thắc mắc, ta đã thoát khỏi tâm ma rồi, vậy sao ta vẫn còn thuật đọc tâm thế này?

Chẳng lẽ đây là di chứng do tâm ma để lại?

Nhưng rõ ràng ta chỉ còn một bước nữa là phi thăng.

Hay là, chỉ cần giải quyết được di chứng này, ta có thể phi thăng hoàn toàn nhỉ?

16.

Hằng ngày đều nghe thấy tiếng lòng cuồng nhiệt giống như đang phát bệnh của Lục Tẩm Niên.

【Thích đôi mắt của sư tôn quá. Nếu sư tôn có thể mở mắt ra, cứ nhìn ta mãi thì tốt biết mấy…】

【Ba ngàn năm rồi, lần cuối sư tôn nhìn ta vẫn là lần trước…】

【Đợi đến khi sư tôn tỉnh lại, ta nên chơi gì với sư tôn đây? Nên cho sư tôn mặc bộ đồ như thế nào đây? Nên cho sư tôn ăn gì đây?】

【Sư tôn bĩu môi ngủ say trông thật đáng yêu, muốn hôn quá…】

【Mái tóc của sư tôn vừa mềm vừa thơm quá, người sư tôn cũng vừa mềm mại vừa rất xinh đẹp, sư tôn xinh đẹp như vậy là của ta, chỉ là của riêng ta thôi…】

【Sư tôn, ta thích sư tôn lắm, sư tôn, sư tôn…】

Ngón tay Lục Tẩm Niên quấn lấy sợi tóc của ta, tiếng lòng trầm khàn dễ nghe không ngừng ồn ào.

“Câm miệng!”

Ta vẫn đang say giấc trong quan tài băng, cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà gào lên giận dữ, giơ tay tát hắn một cái.

Hiệu quả nhanh chóng, trên khuôn mặt tuấn tú của hắn xuất hiện một dấu bàn tay đỏ chót.

Lục Tẩm Niên cũng không tức giận, thuận thế nắm lấy tay ta, đuôi rồng quen thói quấn quanh eo ta, chiếc mũi thẳng tắp cũng cọ cọ vào tai ta từ phía sau, sự quấn quýt thân mật mà bệnh hoạn, nhưng lại rơi lệ, giọng run run:

“Sư tôn…tỉnh rồi sao?”

“Ngươi ồn ào quá!”

Đã ồn ào suốt ba ngàn năm rồi.

Dù không muốn tỉnh, nhưng vẫn phải tỉnh.

HẾT.