Chương 2 - Khinh Ngôn Lưu Niên Tẩm Nguyệt

| Zhihu | Khinh Ngôn Lưu Niên Tẩm Nguyệt | 2/4 |

Tác giả: 流浪小狗

Raw: Cảm xúc của tớ

Edit: Lạc Vũ

Beta: Cửu Dạ Hương

Tình trạng truyện: Hoàn.

Tình trạng edit: Hoàn.

⚠️Bản edit phi lợi nhuận vui lòng không mang đi nơi khác dưới mọi hình thức⚠️

* Vui lòng không cmt/ib hỏi xin link raw; không cmt nêu/tag tên nhà dịch khác hoặc link truyện nhà dịch khác ở page mình.

©️ 𝙰𝚛𝚝𝚒𝚜𝚝: 阿叔卡今天画了吗 - Game 【Codename Kite】

──

5.

Một tiếng “ào ào” nặng nề vang lên, thanh kiếm rơi xuống.

Cả người ta bị kéo xuống nước.

“Chạy làm gì?”

“Tắm cùng nhau đi.”

Giọng nói lạnh lùng không chút gợn sóng của đại sư huynh vang lên, dứt khoát nói.

Khi nói những lời này, cái đuôi rồng màu bạc của anh vẫn chưa có ý định buông ra, không chỉ vậy, nó còn quấn chặt hơn.

Trong lúc không đúng lúc, ta lại nhớ đến nội dung trong nguyên tác, cái đuôi rồng này…

Chet tiệt!

Cả người ta đỏ bừng như con tôm luộc. Ngoài sự hoảng loạn, chỉ còn lại sự hoảng loạn.

Ta vội vàng túm lấy cái đuôi ngoe nguẩy kia, “Đại, đại sư huynh, đệ không chạy nữa. Mau, mau thả đệ ra.”

【A… Nàng ấy đang véo đuôi ta…】

【Vẫn muốn…】

【Muốn, muốn nữa…】

Đại sư huynh không hổ danh là nam chính của tiểu thuyết 3 xu, giọng nói trầm thấp pha chút khàn khàn mê hoặc, lướt qua lỗ tai khiến mặt ta không tự chủ được mà nóng lên.

Như bị bỏng, ta vội buông tay ra.

“Đại, đại sư huynh, đệ thật sự không chạy nữa, thả đệ ra đi mà…”

Cái đuôi rồng kia dường như có phần tiếc nuối, hơi do dự, cuối cùng vẫn buông ta ra.

Vừa mới thở phào nhẹ nhõm.

“Hóa ra đại sư huynh cũng ở đây à.”

Một tiếng nước khẽ vang lên, tiểu sư đệ cũng đã xuống nước.

“Sư huynh sau lưng ta lén lút tắm chung với đại sư huynh, lại không gọi A Nguyệt, sư huynh thật xấu xa…”

Giọng nói ngọt ngào của tiểu sư đệ khiến da đầu ta tê dại, mặt càng đỏ hơn.

“Không có chuyện đó đâu, ta không biết đại sư huynh cũng ở đây. Hay là, tiểu sư đệ và đại sư huynh tự tắm rửa kỳ cọ cho nhau đi, ta không tham gia nữa?”

Ta vừa nói vừa huy động cả tay chân quẫy nước bơi vào bờ.

Nhưng rồi lại nghe thấy tiếng nước, có thứ gì đó cũng đã vào trong hồ.

“Sư huynh đệ các con tắm rửa mà sao không gọi vi sư?”

6.

Trong hồ suối nước nóng to như vậy, có ba người và một con rồng bạc, nhưng thực ra lại không hề chật chội chút nào.

Nhưng ta vẫn cảm thấy áp bức và chật chội. Cho dù bọn họ chẳng hề chạm vào ta.

Giữa làn sương trắng xóa bốc hơi nghi ngút, ta chẳng dám nhìn ai, nhưng trong đầu lại không ngừng hiện lên những cảnh tượng “mặn nồng” trong nguyên tác.

Đặc biệt là khi ta nghe thấy: “Sao sư huynh còn chưa cởi đồ? Ta và sư tôn đã cởi xong rồi, chỉ chờ sư huynh thôi.”

“Không phải muốn chà lưng à? Đồ nhi mau lại đây, vi sư sẽ kỳ lưng cho con.”

Cứu mạng, muốn chạy trốn quá!

Ta nắm chặt vạt áo, run lẩy bẩy.

“Không… không được, con quen mặc quần áo đi tắm rồi, haha.”

“Thì ra là vậy, thói quen của sư huynh hơi kỳ lạ nhỉ…” – Tiểu sư đệ lại cười ngọt ngào.

Một sự im lặng quỷ dị bao trùm hồ suối nước nóng. 𝚃𝚛𝚞𝚢ệ𝚗 đượ𝚌 đă𝚗𝚐 𝚝ả𝚒 ở 𝙵𝚊𝚗𝚙𝚊𝚐𝚎: Đ𝚒ệ𝚙 𝙿𝚑á𝚌𝚑 𝙽𝚐ư𝚗𝚐 𝙲𝚑â𝚞 蝶魄凝珠 𝙲ử𝚞 𝙳ạ 𝙷ươ𝚗𝚐. 𝙷ã𝚢 đọ𝚌 ở 𝚏𝚊𝚗𝚙𝚊𝚐𝚎 𝚌𝚑í𝚗𝚑 𝚝𝚑ứ𝚌 để ủ𝚗𝚐 𝚑ộ 𝚎𝚍𝚒𝚝𝚘𝚛.

Bỗng nhiên, một tiếng nước “ào ào” vang lên, một cái đầu tinh xảo xinh đẹp từ bên cạnh ta nhô lên, nước bắn tung tóe lên đầu lên mặt ta.

Là tiểu sư đệ!

Cậu ta vừa lặn xuống đáy hồ, thần không biết quỷ không hay bơi đến bên cạnh ta, giờ phút này đã ở rất gần ta rồi!

Ta có thể thấy rõ khuôn mặt tuấn tú của tiểu sư đệ, cùng thân thể trắng nõn ẩn hiện sau lớp sương mù. Đừng thấy cậu ta thường ngày mặc đạo bào trông rất gầy gò, lại còn ốm yếu, nhưng cơ thể lại có một lớp cơ bắp mỏng nhưng săn chắc, cơ bụng các kiểu, cái nào cũng có đủ, những giọt nước trong suốt long lanh còn đọng lại trên đó, run run, tỏa ra một màu sắc kiều diễm quyến rũ.

“Sư huynh, giúp đệ chà lưng đi, ngứa quá. A Nguyệt không thể với tới được.”

Nụ cười trên mặt tiểu sư đệ vẫn thuần khiết và đáng yêu như mọi khi.

Ta vô thức muốn né tránh, nhưng sau lưng ta là bờ hồ suối nước nóng, tiểu sư đệ đang ở trước mặt ta, ta có thể né tránh đi đâu đây.

【Chậc, đôi mắt Khảm mở to tròn xoe, trông rất giống con thỏ nhỏ đang hoảng sợ. Đáng yêu quá, càng muốn bắt nạt nàng ấy nhiều hơn nữa…】

Tiếng lòng bệnh hoạn đó khiến tai ta đỏ bừng, vừa định dịch sang bên trái thì————

“Hay là con giúp vi sư trước đi, vi sư cũng không với tới đằng sau được.”

Một bàn tay dài như ngọc bích bắt lấy tay ta, nhét vào một lớp vải mềm mại.

Ta vừa ngước mắt đã đối mặt với một đôi mắt trong veo đang cười.

Cứu mạng, sư tôn đáng chet của ta lại xõa mái tóc đen dài như mực, khuôn mặt được tạc tinh xảo như ngọc, cổ thon dài, cơ ngực rõ nét, đường nét uyển chuyển, cứ thế đập thẳng vào tầm mắt ta, chet tiệt thật, đúng là quyến rũ chet người không đền mạng mà.

Một tiếng “ừng ực” vang lên, ta không kìm được mà nuốt một ngụm nước bọt.

【Thì ra đồ nhi thích ta như vậy sao, hiểu rồi…】

Ngươi biết cái quái gì chứ!

Ta giật mình bừng tỉnh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng như lửa đốt, vội vã ném chiếc khăn tắm trong tay đi.

“A Ngôn?”

Dường như không hiểu, sư tôn đáng chet của ta lại tiến lại gần ta thêm vài phần, gần như có thể nghe thấy thấy hơi thở của nhau.

Ngươi không được lại đây!

【Thì ra Khảm thích kiểu này à, hiểu rồi…】

Tiểu sư đệ dường như đã ngộ ra điều gì đó, cũng dịch về phía ta.

Ngươi cũng không cần lại đây!

Các ngươi đều không cần lại đây đâu!

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, mu bàn chân ta mát lạnh, là… là cái đuôi rồng không cam lòng yếu thế kia.

Cứu với!

Ai đó tới cứu ta với!

7.

“A, sư tôn, sư huynh… Các người, các người đang làm gì trong suối nước nóng sau lưng ta vậy?”

Giống như đã nghe thấy tiếng kêu tuyệt vọng của ta, một giọng nữ làm bộ làm tịch vang lên.

Nghe vậy, ta lập tức nhảy từ trong hồ lên bờ.

“Tiểu sư muội, muội nghe ta giải thích đã, mọi chuyện không như muội nghĩ đâu!”

“Muội không nghe, muội không nghe!” – Đôi mắt của tiểu sư muội đỏ hoe.

“Tiểu sư muội, muội thực sự đã hiểu lầm rồi, mấy sư huynh đệ chúng ta chỉ đơn giản là tắm chung thôi.” – Ta vội vàng, luống cuống nắm lấy tay tiểu sư muội.

“Tắm mà cũng phải gần gũi thế sao? Nhị sư huynh coi muội là kẻ mù à? Nhị sư huynh đúng là cầm thú mà!”

Đôi mắt của tiểu sư muội trực tiếp rơi xuống những hạt trân châu.

Ừm, nguyên hình của tiểu sư muội là người cá, rớt trân châu là chuyện rất bình thường.

Tiểu sư muội hất tay ta ra rồi chạy mất.

“Sư muội, đừng chạy! Ta có thể ngụy biện được mà!

“Không phải vậy, ta có thể giải thích—— sư muội, muội nghe ta ngụy biện đã! Ta thực sự không hề cướp mấy người đàn ông của muội mà!”

Thế là, ta đuổi theo tiểu sư muội chạy một mạch, cũng thoát được kiếp nạn này.

Nhưng ta biết rằng cách này không thể giải quyết được gốc rễ của vấn đề.

Quan trọng nhất, vẫn là phải tìm cách dập tắt hoàn toàn ý nghĩ thèm khát thân thể ta của bọn họ.

Nếu các nam chính đều đã đi chệch hướng, vậy ta bám theo nữ chính thì sao?

Nếu ta cứ bám theo nữ chính, được che giấu dưới ánh hào quang của nữ chính, các nam chính hẳn là sẽ chỉ chú ý đến nữ chính, sẽ không dòm ngó thèm muốn ta nữa nhỉ?

8.

Trời quang mây tạnh, ta đứng trước cửa tiểu viện của tiểu sư muội phơi nắng.

Trời mưa tầm tã, ta đứng trước cửa tiểu viện của tiểu sư muội dầm mưa.

Mưa tạnh, ta đứng trước cửa tiểu viện của tiểu sư muội hóng gió.

Mưa lại rơi, ta vẫn đứng trước cửa tiểu viện của tiểu sư muội dầm mưa.

Dù sao thì ta cũng đã quyết không trở về tiểu viện của ta và tiểu sư đệ.

Bỗng nhiên, cơn mưa trên đầu tạnh hẳn.

Một chiếc ô che chắn bầu trời trên đầu ta.

“Sư huynh hãy quay về đi.”

“Đêm đã khuya rồi, nên nghỉ ngơi thôi, nếu cứ dầm mưa thế này thì sẽ bị ốm đấy.”

Một tiếng “bốp” vang lên, ta đánh rơi chiếc ô của tiểu sư đệ, mắt đỏ ngầu quát lớn:

“Tất cả là lỗi tại đệ, nếu không phải vì đệ, sao tiểu sư muội lại hiểu lầm chúng ta, lại không để ý đến ta chứ?”

“Sư huynh…”, đôi mắt của tiểu sư đệ cũng đỏ hoe, “Hóa ra sư huynh lại nghĩ về A Nguyệt như vậy sao?”

“Chẳng lẽ không đúng sao? Ta đường đường là đấng nam nhi thân cao bảy thước——”

【Bảy thước? Khảm còn chưa tới năm thước mà?】

“Khụ, ta đường đường là một đấng nam nhi thân cao bảy thước, đệ tránh xa ta ra, nếu không tiểu sư muội lại hiểu lầm thì không hay đâu.”

Sắc mặt tiểu sư đệ tái nhợt, “Sư huynh nói đúng, A Nguyệt sẽ rời đi ngay…”

Tiểu sư đệ loạng choạng định rời đi, nhưng thân thể lại lảo đảo, còn đau buồn ho ra một ngụm m áu lớn.

Ta biết, tiểu sư đệ từ nhỏ thân thể đã không khỏe, biết ta thích ăn, còn thường xuyên mang bệnh rửa tay nấu canh cho ta.

Ta thấy tim mình thắt lại, vừa định tiến lên đỡ cậu ta thì một tiếng lòng vặn vẹo bệnh hoạn vang lên bên tai ta——

【Muốn giet chet tiểu sư muội quá! Có phải khi tiểu sư muội chet đi thì trong mắt Khảm mới chỉ nhìn mình ta không? 】

“……”

Vậy thì không sao rồi.

Lưng ta lạnh toát, thầm nhủ với bản thân rằng không sao đâu, hào quang của nữ chính rất mạnh, nam chính và nữ chính là trời sinh một cặp, nam chính chắc chắn sẽ không ra tay với nữ chính đâu.

Dù có ra tay thì nữ chính chắc cũng không chet được đâu nhỉ?

Cũng may là trời cao không phụ người có lòng, tiểu sư đệ đi rồi, cửa tiểu viện của tiểu sư muội cũng mở ra.

“Vào đi. Nhưng huynh chỉ được nằm ngủ dưới đất thôi đấy.”

Nằm ngủ dưới đất thì nằm ngủ dưới đất, đây xem như là khởi đầu tốt đẹp.

Những ngày sau đó, bất kệ tiểu sư muội làm gì, ta đều đi theo tiểu sư muội.

Tiểu sư muội lén xuống núi rèn luyện, ta cũng mặt dày lén chạy theo nàng ta.

Đùa à, ở lại tông môn để bị mấy thứ đó thèm khát sao?

Vừa xuống núi, ta và tiểu sư muội đã gặp phải yêu quái quậy phá kinh điển trong truyện tu tiên.

Dân làng khóc lóc quỳ xuống, cầu xin chúng ta trừ yêu.

Nhưng ta phải mặc đồ nữ. Tiểu sư muội mặc đồ nam.

Đừng hỏi, hỏi thì sẽ biết là do tiểu sư muội cao hơn ta.

Ta tức muốn thổ huyết, ta đường đường là một đấng nam nhi thân cao bảy thước, lùn một chút thì có sao?