Chương 1 - Khinh Ngôn Lưu Niên Tẩm Nguyệt

| Zhihu | Khinh Ngôn Lưu Niên Tẩm Nguyệt | 1/4 |

Tác giả: 流浪小狗

Raw: Cảm xúc của tớ

Edit: Lạc Vũ

Beta: Cửu Dạ Hương

Tình trạng truyện: Hoàn.

Tình trạng edit: Hoàn.

⚠️Bản edit phi lợi nhuận vui lòng không mang đi nơi khác dưới mọi hình thức⚠️

* Vui lòng không cmt/ib hỏi xin link raw; không cmt nêu/tag tên nhà dịch khác hoặc link truyện nhà dịch khác ở page mình.

©️ 𝙰𝚛𝚝𝚒𝚜𝚝: 阿叔卡今天画了吗 - Game 【Codename Kite】

──

1.

【Eo thon thế, muốn bóp quá.】

Đó là câu đầu tiên ta nghe được sau khi thức tỉnh thuật đọc tâm.

Lúc đó, ta đang đắm chìm trong luyện kiếm.

Chợt nghe thấy giọng khàn khàn bệnh hoạn có phần cuồng nhiệt ấy, ta cũng chẳng để tâm.

Ta thậm chí còn nghĩ rằng, dù ta là nữ phụ phản diện trong tiểu thuyết 3 xu, nhưng ta rất thông minh.

Như mọi người đều biết, nữ phụ trong tiểu thuyết 3 xu thường không thể tránh khỏi những tình tiết đau đớn.

Ta trở thành đàn ông chẳng phải sẽ an toàn hơn sao?

Vậy nên hai mươi năm trước, sau khi biết được chuyện này từ hệ thống, ta đã lập tức cải trang thành nam.

Chỉ cần ta không bắt nạt nữ chính, không bám theo các nam chính, tập trung vào sự nghiệp—— tu luyện, thì ta có thể tiếp tục thích gì làm nấy rồi.

Hai mươi năm qua, quả thực là như vậy.

Sư tôn, sư huynh và sư đệ tuy đều là nam chính trong tiểu thuyết 3 xu, nhưng đều đối xử với ta rất tốt.

Sư từ đồ hiếu, huynh đệ tôn kính lẫn nhau, rất hòa hợp.

Nhưng rồi, giọng nói ấy lại vang lên.

【Muốn hóa thành thanh kiếm trong tay A Ngôn, muốn được bàn tay nhỏ bé của nàng nắm chặt, muốn mỗi đêm được nàng ôm vào lòng ngủ.】

A Ngôn là tên của ta. Ta tên là Tô Ngôn.

Ai? Ai đấy?

Sau đó ta mới muộn màng nhận ra, giọng nói này rất quen thuộc, hình như là của… sư tôn đáng kính của ta.

Quay đầu lại nhìn, quả nhiên, mày dài mắt phượng, mũi cao môi đỏ, dung nhan như ngọc, một thân bạch y, không phải là vị sư tôn dịu dàng nho nhã, chính nhân quân tử của ta, Tần Tuế Niên, thì còn là ai nữa.

“A Ngôn sao lại dừng lại rồi, mệt rồi sao?”

“Mệt thì nghỉ ngơi đi. A Ngôn không cần phải khổ luyện như vậy, Kiếm Phong này còn có vi sư và sư huynh của con mà.”

Giọng nói của sư tôn giống như dòng suối trong lành ấm áp, cả người tỏa ra hơi ấm quan tâm đến đệ tử, không hề có chút cảm giác bệnh hoạn nào.

Giống như vừa rồi ta đã nghe nhầm vậy, nhưng ta biết mình không nghe nhầm, bởi vì ta lại nghe thấy tiếng lòng của sư tôn——

【Cuối cùng thì A Ngôn cũng nhìn ta rồi… Thích đôi mắt của A Ngôn quá, xinh đẹp như những viên ngọc lưu ly vậy. Nếu có thể móc chúng ra, xâu lại rồi đeo trên ngực, như vậy thì A Ngôn sẽ chỉ có thể nhìn mình ta mãi thôi. 】

Ta: “…”

Sư tôn của ta hình như là một Yandere trong ngoài không đồng nhất.

Chỉ là, hôm nay anh ta mới vừa đón tiểu sư muội nữ chính về, anh ta không đi dỗ dành nữ chính mà lại thèm muốn ta làm gì?

Muốn chơi trò đoạn tụ với ta à? Hay chỉ đơn giản là thèm con mắt của ta thôi?

Ta vội dời mắt, không dám nhìn anh ta, giả vờ bình tĩnh, tiếp tục luyện kiếm.

Nhưng đến khi vung kiếm lần thứ năm, một bàn tay ngọc ngà, thon thả, đẹp đẽ đã nắm lấy tay ta.

“Sai rồi, phải là thế này.”

Sư tôn từ phía sau vòng tay ôm lấy ta, chỉnh lại tư thế luyện kiếm của ta.

Nhiệt độ từ bàn tay anh ta truyền sang tay ta, hơi thở của anh ta cũng phả vào làn da sau tai ta, vừa nóng vừa ngứa ngáy. Mùi hương trúc thoang thoảng trên người anh ta cũng phảng phất quanh ta.

Rõ ràng không trực tiếp ôm ta, nhưng cảm giác tồn tại của người ấy lại vô cùng mãnh liệt.

【A Ngôn không hổ là khảm (nữ) *, tay nhỏ quá, chỉ cần một tay là có thể nắm trọn.】

* 马赛克(女子) – Khảm nữ: ý ở đây là chỉ cô gái đẹp như tranh khảm (các chi tiết, đường nét trên gương mặt, các bộ phận cơ thể kết hợp lại với nhau tạo thành một “tác phẩm hoàn mỹ” – tương tự như tranh khảm được tạo thành bởi các mảnh ghép nhỏ).

Khảm? Khảm gì cơ?

Hả? Sao ta nghe không hiểu nhỉ?

【Người cũng nhỏ quá, muốn ôm… Muốn ôm vào buổi tối, còn muốn ôm cả A Ngôn khảm mặc đồ nữ nữa…】

Tiếng lòng bệnh hoạn ấy càng trở nên dữ dội hơn.

Chẳng kịp tìm hiểu xem rốt cuộc cái “khảm” ch.ết tiệt đó là gì, ta giật mình như bị kim đâm, vội vàng thoát khỏi tay sư tôn.

Dưới ánh mắt trong veo chứa đựng ý cười của anh ta, ta chẳng thể luyện kiếm nổi nữa.

Ta tưởng chỉ có sư tôn mới như vậy thôi.

2.

Ta quay trở lại nơi ở của mình.

Vừa tới cửa viện, ta đã thấy được tiểu sư đệ có ngũ quan đẹp mê người, đôi mắt đào hoa ẩn chứa tình ý nồng nàn, nhưng khí chất lại thuần khiết trong sáng – Giang Tẩm Nguyệt.

“Sư huynh luyện kiếm xong rồi à? Đệ đã làm món bánh hoa lê mà sư huynh thích ăn nhất, huynh muốn nếm thử không?”

Tiểu sư đệ thân thiết tiến lại gần, cười tươi để lộ lúm đồng tiền nhỏ bên khóe miệng, giọng nói vừa ngọt ngào vừa vui vẻ, cực kì đáng yêu.

Mối quan hệ giữa ta và tiểu sư đệ có thể nói là tốt nhất, từ nhỏ chúng ta đã sống chung với nhau.

Ta không chút phòng bị nhận lấy hộp bánh hoa lê tinh xảo, cắn nhẹ một miếng, vừa định kể chuyện lạ này cho tiểu sư đệ thì bỗng nghe thấy:

【Môi đỏ mọng quá, chắc hẳn mềm lắm đây. Ta có thể hôn cả ngày mà không biết chán.】

【Muốn biến thành bánh hoa lê quá! Cái bánh hoa lê chet tiệt, lúc này đáng lẽ thứ bị cắn phải là ta chứ không phải là nó…】

“……”

Trong khoảnh khắc ấy, miếng bánh hoa lê trong miệng khiến ta nuốt cũng không được mà không nuốt cũng không được.

“Sư huynh làm sao vậy? Có phải do A Nguyệt làm không được ngon không?”

Đôi mắt của tiểu sư đệ đỏ hoe, rưng rưng ngấn lệ, như thể vừa phải chịu một đả kích lớn.

“…Không, ngon lắm.”

Ta cứng đờ nuốt miếng bánh hoa lê xuống.

“Nếu ngon thì sư huynh phải ăn nhiều vào nhé, còn một đĩa nữa đây!”

Tiểu sư đệ lại nở nụ cười trong sáng đáng yêu, không chỉ vậy mà còn tự tay đưa một miếng bánh hoa lê đến bên môi ta.

Ta miễn cưỡng cắn một miếng.

【Khảm (sư tỷ) cắn tay ta đi! Sao lại không cắn tay của ta? Cái bánh hoa lê chet tiệt, nếu không lần sau ta sẽ lén biến thành bánh hoa lê vậy…】

“……”

Lại là “Khảm” nữa sao!

Xem ra “Khảm” chắc chắn là một biệt danh biến thái nào đó!!

Dưới ánh mắt đang dán chặt vào đôi môi ta của tiểu sư đệ, cuối cùng ta vẫn không thể nuốt nổi bánh hoa lê nữa. 𝚃𝚛𝚞𝚢ệ𝚗 đượ𝚌 đă𝚗𝚐 𝚝ả𝚒 ở 𝙵𝚊𝚗𝚙𝚊𝚐𝚎: Đ𝚒ệ𝚙 𝙿𝚑á𝚌𝚑 𝙽𝚐ư𝚗𝚐 𝙲𝚑â𝚞 蝶魄凝珠 𝙲ử𝚞 𝙳ạ 𝙷ươ𝚗𝚐. 𝙷ã𝚢 đọ𝚌 ở 𝚏𝚊𝚗𝚙𝚊𝚐𝚎 𝚌𝚑í𝚗𝚑 𝚝𝚑ứ𝚌 để ủ𝚗𝚐 𝚑ộ 𝚎𝚍𝚒𝚝𝚘𝚛.

Ta tưởng chỉ có sư tôn và sư đệ mới biến thái như vậy.

Đại sư huynh lạnh lùng cao quý như hoa tuyết trên đỉnh núi của ta chắc cũng chỉ là một người bình thường thôi nhỉ?

3.

Lấy cớ muốn tiếp tục luyện kiếm, ta vội rời đi.

Giữa đường, ta đã bắt gặp đại sư huynh, Lục Thương Kỳ.

Đại sư huynh đeo trên lưng thanh kiếm đen tuyền tỏa ra hơi lạnh thấu xương, thân hình cao ráo thon dài, đôi mắt sáng như sao băng lạnh lẽo như sương, cả người toát lên khí chất lạnh lùng như một con sói cô độc.

Ừm, trông rất bình thường.

“Luyện kiếm à?”

Đại sư huynh là một kẻ si mê kiếm, ngày thường ta thường luyện kiếm với đại sư huynh.

Trong lòng ta chất chứa nỗi phiền muộn, liền rút kiếm ra đấu với đại sư huynh.

Chưa đến trăm chiêu, ta đã thở hổn hển như con chó chet, còn bị đại sư huynh đánh rơi kiếm trong tay.

“Đệ thua rồi…”

“Đệ có tâm sự.”

Ta nghe mà phấn khích, “Đại sư huynh, huynh có phát hiện ra không, sư tôn và tiểu sư đệ——”

【Dáng vẻ đỏ mặt của nàng thật đáng yêu. Ta muốn dùng chiếc đuôi dài của mình quấn lấy nàng…】

“……”

Ta lùi lại một bước, loáng thoáng nhớ ra hình dạng thật của đại sư huynh hình như là một con rồng bạc.

Mà bản chất của rồng vốn… daam ducj.

“Sao vậy?”

Đại sư huynh lạnh lùng nhìn ta, giọng nói vẫn trầm thấp và lạnh lùng như mọi khi.

“…Không, không có gì đâu, chỉ là muốn xem sư huynh, sư tôn và tiểu sư đệ cùng nhau luyện kiếm thôi, haha.”

【Ngay cả khi cười cũng đáng yêu như vậy, vậy khi khóc thì sẽ như thế nào nhỉ…】

【Muốn thấy nàng ấy khóc lóc ôm lấy đuôi của ta quá đi mất…】

“……”

Ta đã ngộ ra rồi.

Hahahahaha, cái gì mà sư từ đồ hiếu, huynh đệ tôn kính lẫn nhau, toàn là giả hết!!

Sư tôn, sư huynh, sư đệ đều thèm khát thân thể ta! Bọn họ thật là đáng chet!!

4.

Ta đi đến bên hồ suối nước nóng.

Ta vừa cởi áo nới thắt lưng, vừa suy tính xem nên làm sao để dập tắt ý nghĩ thèm khát thân thể ta của ba kẻ kia, thì bỗng nghe thấy——

【Muốn dùng dây xích…】

【Muốn nhốt A Ngôn lại, như vậy thì khoảng thời gian đặc biệt trong những ngày gần đây hẳn sẽ không còn khó khăn như thế này nữa…】

【Chỉ cần đợi lát nữa A Ngôn xuống nước thì có thể…】

Xuống nước?

Chẳng lẽ đại sư huynh đang ở dưới nước à?

Ngón tay đang kéo quần áo của ta cứng đờ lại, giờ ta chạy trốn vẫn còn kịp chứ?

“Sao sư huynh đi tắm mà lại không gọi đệ?”

Tiểu sư đệ từ phía sau thân mật ôm lấy vai ta, đôi mắt đào hoa thoáng chút tủi thân.

“Có phải sư huynh… ghét A Nguyệt không?”

Tiểu sư đệ có vẻ hơi buồn, ánh mắt dừng lại ở phía dưới thắt lưng ta.

“Nhưng tóc tai da thịt này là do cha mẹ ban tặng, A Nguyệt cũng không muốn nó quá hùng vĩ như vậy.”

Tai ta nóng bừng, suýt nữa đã bị sặc nước bọt.

Ta biết ngươi là nam chính của tiểu thuyết 3 xu, nhưng cũng không cần phải khoe khoang như vậy chứ!

“Khụ… Sao lại thế được? A Nguyệt nghĩ nhiều rồi.”

“Thế sao trước giờ sư huynh lại không tắm cùng A Nguyệt?”

“Vừa hay lưng A Nguyệt hơi ngứa, sư huynh, chúng ta cùng tắm đi, còn có thể kỳ lưng cho nhau nữa.” – Không đợi ta trả lời, tiểu sư đệ đã nhiệt tình nói.

【Thơm quá… Mùi hương trên người nàng ấy thơm quá, tóc cũng thơm nữa. Sao nàng ấy có thể thơm đến vậy chứ, thích Khảm quá…】

【Ta rất muốn nói với Khảm rằng ta đã biết nàng ấy đẹp như tranh khảm từ lâu rồi, như vậy ta sẽ không còn phải chịu đựng nữa, có thể thoải mái bắt nạt nàng ấy rồi.】

Bắt nạt?

Ta không khỏi nhớ đến cảnh trong nguyên tác, khi tiểu sư đệ yếu đuối, mắt đỏ hoe, đặt nữ chính lên xích đu.

Điều chet người là, nữ chính đã khóc liên tục nửa tháng, khóc đến nỗi nôn ra m áu.

Ta sợ hãi vội kéo chặt vạt áo.

“Không, không được. Ta đột nhiên nhớ ra là mình vẫn chưa học xong chiêu kiếm mới học gần đây, phải tiếp tục luyện kiếm đã.”

Không thể nhịn được nữa, ta đẩy tiểu sư đệ ra, rút kiếm định bỏ chạy. Thậm chí còn quên nhặt cái thắt lưng rơi dưới đất.

Vừa mới bay lên giữa không trung, một chiếc đuôi rồng bạc vừa dài vừa thô đã quất tới, trói chặt lấy chân ta.