Chương 3 - Khiếm Thính Gặp Côn Đồ
Ngẩng đầu thì thấy ánh mắt đầy cổ vũ của cô, cúi đầu thì thấy cuốn sổ sắp bị tôi ấn rách luôn rồi.
Tôi cắn răng, quyết tâm một phen, viết xuống:
“Cậu ấy quấy rối em!!!”
Cô chủ nhiệm đọc xong, sững người tại chỗ một lúc lâu.
Đến mức quên luôn cả việc phải viết phản hồi, cứ lắp bắp mãi:
“…Được… được rồi, cô nhất định sẽ cho em một lời giải thích.”
6
Tôi run lẩy bẩy trở lại lớp học.
Chẳng bao lâu sau, anh ấy bị cô chủ nhiệm gọi ra ngoài.
Tôi nhìn bóng lưng anh ấy bước ra khỏi cửa, trong lòng có một linh cảm chẳng lành.
Tôi lập tức gục xuống bàn, giả vờ ngủ.
Không biết qua bao lâu, tôi cảm giác có người đang vỗ vai mình.
Là anh ấy.
Giờ đang là tiết nghỉ giữa buổi, chắc chắn không phải đang học. Anh ấy vỗ tôi lúc này, tuyệt đối là có chuyện không hay.
Tôi không nhúc nhích.
Anh ấy lại vỗ lần nữa, lần này mạnh hơn chút, tôi nuốt nước bọt.
Vẫn không nhúc nhích.
Lần này anh ấy kéo thẳng tôi dậy, suýt thì tôi đập mặt xuống bàn.
Không còn cách nào khác, tôi buộc phải ngồi dậy.
Anh ấy không ngồi xuống, đứng ngay cạnh bàn tôi, mặt đầy tức giận.
Cảm giác như quay lại cái ngày tôi làm đổ nước lên người anh ấy vậy.
“Tôi… quấy rối cậu?!”
Dù không nghe thấy, tôi cũng nhận ra câu đó được hét lên.
Tôi giả vờ không hiểu, chớp mắt nhìn anh ấy bằng ánh mắt vô tội.
Anh ấy nghiêng đầu, cười lạnh, rồi từ trong cặp tôi lôi ra cuốn sổ tay.
Viết lên đó một dòng nữa:
“Tôi quấy rối cậu?”
Sau đó ném cuốn sổ lại cho tôi, tôi cầm lên nhìn.
Chữ viết rõ ràng, mạnh đến nỗi xuyên cả giấy.
Anh ấy lại giật sổ lại, viết tiếp:
“Đúng là bà già chui vào chăn.”
Tôi biết chắc đây chẳng phải câu gì hay ho, nhưng vẫn ghi lại một câu:
“Nghĩa là gì?”
Anh ấy lại viết:
“Cười chết mất!”
Rồi anh ấy kéo bàn mình ra xa, từ đó không bao giờ còn vỗ vai tôi trước hay sau giờ học nữa.
Tôi nhiều lần muốn giải thích, nhưng anh ấy luôn ngủ, còn những hôm thức thì mặt lúc nào cũng lạnh tanh.
Trong thời gian đó, lớp trưởng hay cán sự môn tới thu bài tập,
Anh ấy cũng chẳng nói câu nào, cứ ném bài tập cái “bịch”,
Trên mặt như viết rõ ba chữ: “Đừng lại gần, nhất là Giang Thính.”
7
Cả một tuần trời tôi không tìm được cơ hội nào.
Ngồi cạnh một “ma đầu” oán khí ngút trời, ai hiểu được nỗi khổ của tôi mỗi ngày?
Mãi đến cuối tuần được nghỉ, tôi mới tạm thời thoát khỏi bầu không khí kinh hoàng đó.
Chiều thứ Sáu hôm đó được tan học sớm, tôi không về nhà ngay, vì buổi sáng trước khi đi học đã nói với bà là sẽ đến tìm bà.
Tôi thong thả bước đến một trung tâm thương mại lớn gần đó.
Mắt tôi khá tinh, từ xa đã thấy bà đang xách hai túi lưới to, đi nhặt vỏ chai.
Tôi chạy vội đến, nhận lấy túi từ tay bà, giúp bà đạp dẹp mấy lon nhôm, rồi nhét vào túi.
Bà thấy tôi đến, liền lấy từ trong túi vải ra một cuốn sổ.
“Hôm nay đi học thế nào?”
Tôi hai tay đang xách túi, chỉ có thể gật đầu ra hiệu với bà là mình vẫn ổn.
Bà mỉm cười, lại viết tiếp:
“Có kết bạn được không?”
Người già là vậy đấy, luôn quan tâm mấy chuyện con cháu có ăn đủ, mặc ấm và có bạn bè hay không.
Tôi lại gật đầu, tiện tay nhặt một cái chai nhựa gần đó nhét vào túi.
Ngẩng đầu lên lần nữa thì thấy có một bóng người trước mặt.
Tôi lại vô tình va vào ai đó.
Tin xấu: Va phải người.
Tin tệ hơn: Người bị va phải là anh ấy.
…Cảm giác như bị vận xui đeo bám vậy.
Tôi vừa nhận ra là anh ấy thì ngay cả câu xin lỗi theo phản xạ cũng quên luôn.
Trong đầu toàn là thắc mắc: Sao anh ấy lại ở đây?
Còn chưa kịp lấy sổ ra để xin lỗi, anh ấy đã nhét thẳng một cái chai rỗng trong tay vào túi lưới của tôi.
Sau đó dửng dưng rời đi.
Bỏ lại tôi đứng ngẩn tò te giữa đường, không hiểu nổi bọn “đầu gấu” bây giờ nghĩ gì trong đầu nữa.
Bà tôi tất nhiên cũng thấy anh ấy, vội vàng hỏi:
“Cháu quen cậu ta à?”
Tôi cười gượng, rảnh tay ra viết một câu:
“Bạn cùng bàn.”
Bà không hỏi thêm gì nữa. Hai bà cháu gom xong chai lọ thì mang đi bán rồi về nhà.
Khi quay lại trường học,
Bàn của anh ấy lại được kéo sát vào bàn tôi như cũ.
Anh ấy lại trở về trạng thái mỗi buổi học đều vỗ vai tôi đầu giờ và cuối giờ.
Vẫn là ngủ trong giờ, trước khi chuông reo thì tỉnh, tỉnh rồi lại vỗ vai tôi.
Lâu dần, tôi cũng quen với điều đó.
8
Cho đến kỳ thi tháng đầu tiên.
Hai đứa tôi vẫn duy trì mối “quan hệ hỗ trợ lẫn nhau” như vậy.
Ờ thì… cũng chẳng có “hỗ trợ”, lại càng không có “lẫn nhau”…
Dù sao thì Nhất Trung Đồng Thành cũng là trường cấp ba top đầu của thành phố.
Thành tích học tập của học sinh được quản lý rất chặt.
Tôi nhìn bảng điểm vừa được cán sự lớp phát ra.
Thở dài một tiếng thật nặng nề.
Quả nhiên… chỉ dựa vào nhìn khẩu hình thì vẫn không đủ.
Tôi liếc sang anh ấy, anh ấy vẫn đang ngủ.
Tôi len lén cầm bảng điểm của anh ấy lên xem thử.
Đứng cuối lớp.
…Xem ra giấc ngủ của anh ấy cũng rất chất lượng.
Bất ngờ, anh ấy có dấu hiệu tỉnh dậy.
!!