Chương 7 - Khi Mẹ Ra Đi
Trái tim tôi bắt đầu dao động.
Được ở bên mẹ.
Không có dì Giang, không có sự im lặng ngột ngạt, không có những cuộc cãi vã lạnh lẽo.
Nhưng… còn bố thì sao?
Tôi nhớ đến khuôn mặt mệt mỏi của bố, nhớ đến mấy sợi tóc bạc nơi thái dương.
Nhớ đến lúc ông từng cõng tôi ngồi trên vai, lúc dạy tôi tập xe đạp, lúc tôi ốm bố thức suốt đêm để trông tôi…
Có thể ông không phải người chồng tốt. Nhưng ông vẫn là bố tôi.
Tôi cúi đầu, lòng rối như tơ vò.
Mẹ như hiểu được sự giằng xé trong tôi, nhẹ nhàng ôm lấy tôi.
“Miêu Miêu, con không cần phải trả lời mẹ ngay. Con cứ suy nghĩ kỹ. Dù con quyết định thế nào, mẹ cũng tôn trọng con. Mẹ… vẫn luôn yêu con.”
Mẹ nhét một mảnh giấy nhỏ vào tay tôi, trên đó ghi địa chỉ và số điện thoại.
“Đây là địa chỉ và số của mẹ. Khi nào con nhớ mẹ, hoặc có chuyện gì, lúc nào cũng có thể đến tìm mẹ, gọi cho mẹ.”
Tôi nắm chặt mảnh giấy đó, như thể đang nắm lấy một chiếc phao cứu sinh.
Mẹ lại ôm tôi, hôn nhẹ lên trán tôi.
“Đến lúc mẹ phải đi rồi, Miêu Miêu… con phải tự chăm sóc bản thân nhé.”
Mẹ đứng lên, cứ mỗi bước đi là quay đầu nhìn lại.
Tôi nhìn theo bóng dáng gầy gò ấy biến mất nơi cổng khu chung cư. Mảnh giấy trong tay đã ướt đẫm mồ hôi.
Đi theo mẹ? Hay ở lại?
Tôi đứng giữa ngã ba cuộc đời, lần đầu tiên cảm nhận được sức nặng của hai từ “lựa chọn”.
9
Cuối cùng, tôi vẫn kể cho bố nghe chuyện mẹ đã đến tìm.
Tôi không nói mẹ muốn đón tôi đi.
Tôi chỉ nói, mẹ tới thăm con, mẹ tìm được việc rồi, cũng thuê được chỗ ở.
Nghe xong, bố im lặng rất lâu.
Ông ngồi trên ghế sofa, cúi đầu, tôi không nhìn rõ nét mặt ông.
“Cô ấy… vẫn ổn chứ?” Một lúc lâu sau, bố mới khẽ hỏi.
“Mẹ gầy đi rồi.” Tôi đáp.
Bố lại không nói gì.
Không khí tràn ngập một loại cảm xúc khó tả — có chút day dứt, có chút hoài niệm, và có lẽ… có cả một tia quan tâm bé xíu.
“Cô ấy có để lại thông tin liên lạc không?” Bố hỏi.
Tôi gật đầu, lấy mảnh giấy nhàu nhĩ trong túi ra, đưa cho bố.
Bố cầm lấy, nhìn chằm chằm dòng chữ trên đó, tay khẽ run.
Ông nhìn rất lâu, rất lâu… rồi đưa lại cho tôi.
“Con giữ kỹ nhé.”
Giọng ông hơi khàn: “Nhớ mẹ thì… cứ gọi cho mẹ.”
Tôi kinh ngạc nhìn bố.
Tôi tưởng ông sẽ giận, sẽ tịch thu mảnh giấy, sẽ cấm tôi liên lạc với mẹ.
Nhưng ông không làm vậy.
Ông đứng dậy, bước đi loạng choạng về phía phòng ngủ.
Tối hôm đó, tôi nghe thấy từ phòng bố vang lên những âm thanh nghẹn ngào bị đè nén.
Rất khẽ, nhưng trong đêm tĩnh lặng, lại nghe rõ mồn một.
Bố… cũng đang khóc sao?
Ông đang khóc vì ai? Vì mẹ? Vì ngôi nhà vỡ vụn này? Hay vì chính bản thân mình?
Tôi không biết.
Nhưng kể từ hôm đó, bố bắt đầu có những thay đổi nhỏ.
Ông không còn thờ ơ với mọi chuyện trong nhà như trước.
Bố bắt đầu hỏi han chuyện học hành của tôi, dù cách nói chuyện vẫn còn cứng nhắc.
Bố thử tự nấu ăn, dù món nào cũng dở tệ.
Thậm chí ông còn từ chối vài lần “tăng ca”, cuối tuần ở nhà nhiều hơn.
Có lần, ông cầm lên một cuốn sách mẹ hay đọc lật vài trang, rồi lại lặng lẽ đặt xuống.
Dì Giang cũng ít đến hơn trước rõ rệt.
Dù có đến, giữa bà và bố cũng dường như có một lớp ngăn cách vô hình, không còn thân mật như xưa.
Thỉnh thoảng họ còn cãi nhau vì những chuyện nhỏ nhặt.
Tôi cảm nhận được, bố đang giằng co.
Giữa dì Giang và mẹ. Giữa cuộc sống mới và trách nhiệm cũ. Giữa dục vọng và tình thân.
Còn tôi… cũng đang giằng co.
Tôi đã đến căn phòng trọ của mẹ vài lần.
Nó rất nhỏ, rất đơn sơ, nhưng được mẹ bài trí ấm cúng.
Ban công có mấy chậu cây xanh cửa sổ sạch bong. Mẹ nấu cho tôi món mì trứng cà chua tủ của mẹ — hương vị chẳng khác xưa chút nào.
Chúng tôi chen nhau trên chiếc sofa nhỏ xíu, cùng nhau đọc sách, xem TV, trò chuyện.
Mẹ hỏi tôi chuyện ở trường, quan tâm đến cảm xúc của tôi.
Ở bên mẹ, tôi cảm thấy sự yên bình đã mất từ lâu.
Nhưng mỗi lần rời khỏi mẹ, quay về căn nhà rộng lớn mà lạnh lẽo ấy, nhìn thấy bóng lưng cô đơn của bố ngồi trong phòng khách, tim tôi lại đau thắt.
Bố và mẹ… như hai đầu cán cân.
Còn tôi đứng giữa, không biết phải nghiêng về bên nào.
Cho đến hôm đó, tôi vô tình nghe thấy bố và dì Giang cãi nhau.
Lần này, còn dữ dội hơn bất kỳ lần nào trước đó.
“… Đủ rồi! Giang Thanh Vũ! Em còn muốn anh thế nào nữa?! Miêu Miêu là con gái anh! Anh không thể mặc kệ nó!”
“Thế còn em thì sao? Tần Tuấn! Em là cái gì? Anh đã không dứt được với con gái anh, không quên được Chung Dục, vậy lúc đầu anh đến tìm em làm gì?!”
“Phải! Là anh sai! Là anh khốn nạn! Được chưa?! Anh hối hận rồi! Em biết không? Anh hối hận!”
Giọng bố chứa đầy đau đớn và tuyệt vọng.
“Hối hận? Ha ha…” Giọng cười của dì Giang run rẩy, nghẹn ngào,
“Tần Tuấn, một câu hối hận là xong à? Em đã hi sinh bao nhiêu, chấp nhận mang tiếng người thứ ba để ở bên anh, giờ anh nói hối hận là hết?”