Chương 6 - Khi Mẹ Ra Đi

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tôi nói,

“Con còn biết bố và dì không hề đi tăng ca. Hai người đi hẹn hò. Đi xem phim, đi uống cà phê.”

Tôi quay đầu nhìn dì Giang, thấy mặt bà tái xanh.

“Dì Giang, chiếc cardigan dì đang mặc là của mẹ. Dép đi trong nhà cũng là của mẹ. Dì xịt nước hoa để che đi mùi của mẹ. Dì nấu ăn ngon hơn mẹ… dì chăm sóc bố tốt hơn mẹ.”

Tôi nói một hơi, tất cả những gì tôi nhìn, nghe, cảm nhận suốt thời gian qua đều tuôn ra.

Như con đập vỡ, nước ào ạt tràn xuống.

“Nhưng đây là nhà của bố mẹ con và con. Không phải nhà của dì.”

8

Dì Giang tức đến mức toàn thân run rẩy. Bà chỉ vào tôi, nói với bố:

“Tần Tuấn! Anh nghe đi! Anh nghe con bé nói gì kìa! Đây là lời một đứa trẻ có thể nói sao? Rõ ràng có người xúi nó! Nhất định là Chung Dục! Người đi mà hồn còn ở lại! Cô ta xúi con bé thù ghét chúng ta!”

Bố quay phắt sang nhìn tôi, ánh mắt trở nên sắc lạnh và xa lạ:

“Miêu Miêu, những lời này… ai dạy con? Có phải mẹ con không? Mẹ con liên lạc với con đúng không? Bà ấy nói gì với con?”

Tôi nhìn bố, không tin nổi.

Bố không tin tôi.

Bố nghĩ tôi bị mẹ xúi giục.

Bố tin rằng tất cả những cảm xúc thật của tôi… đều là người khác nhét vào đầu tôi.

Khoảnh khắc đó, có thứ gì đó trong lòng tôi… hoàn toàn vỡ nát.

Con rắn lạnh lẽo kia cuối cùng cắn xuyên qua tim tôi. Nỗi đau sắc bén đến mức tê dại.

Tôi không tranh cãi nữa.

Chỉ lặng lẽ nhìn bố thật sâu một cái, rồi quay người về phòng.

Tôi đóng cửa lại. Khóa chặt.

Chui đầu vào chăn. Lần này, tôi không khóc. Nước mắt đã cạn rồi.

Chỉ còn lại sự lạnh lẽo vô biên… và tuyệt vọng.

Tôi và bố rơi vào chiến tranh lạnh.

Hoặc đúng hơn là… tôi tự mình đóng lại cánh cửa giao tiếp với ông.

Tôi không nói chuyện với bố nữa, cũng không ăn cơm chung.

Những thứ bố mua, tôi để nguyên đấy, không đụng vào.

Bố cố gắng nói chuyện, hỏi tôi, tôi giả vờ như không nghe thấy.

Tôi lấy sự im lặng, dựng lên một bức tường thật cao, nhốt bản thân ở bên trong.

Bố lúc đầu là giận dữ, sau đó là bất lực, cuối cùng… cũng trở nên im lặng.

Ngôi nhà này thật sự biến thành một ngôi mộ lạnh lẽo.

Chỉ có dì Giang thỉnh thoảng đến, mang theo chút “sự sống giả tạo”.

Bà vẫn nấu cơm, dọn nhà, cố gắng giữ vai trò một người “đảm đang”.

Nhưng không khí đông cứng giữa tôi và bố khiến ngay cả bà cũng thấy lúng túng.

Bà không còn ở lại muộn như trước.

Thường ăn cơm xong, ngồi một lúc là kiếm cớ về ngay.

Tôi biết những lời tôi nói hôm đó… như một cái gai, đâm vào mối quan hệ giữa bà và bố.

Bề ngoài có thể không nhìn thấy gì, nhưng bên trong… mọi thứ đang âm thầm thay đổi.

Một ngày tan học, tôi nhìn thấy một bóng hình quen thuộc đứng ở cổng khu dân cư.

Là mẹ!

Mẹ gầy đi rất nhiều, mặc quần jean và áo thun đơn giản, đứng dưới bóng một cái cây lớn, lo lắng nhìn nhìn quanh.

“Mẹ!”

Tôi hét lên một tiếng, lao đi như bay, nhào vào vòng tay mẹ.

Mẹ ôm chặt tôi. Ôm đến mức như muốn hòa tôi vào cơ thể mẹ.

Người mẹ run nhẹ.

“Miêu Miêu, con của mẹ… Miêu Miêu…”

Giọng mẹ nghẹn lại, cứ gọi tên tôi hết lần này đến lần khác.

Tôi ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người mẹ — mùi ấm dịu như chăn phơi dưới nắng.

Không phải mùi nước hoa. Là mùi của mẹ.

Nước mắt tôi rơi lã chã lên vai mẹ.

“Mẹ ơi, mẹ đi đâu vậy? Con nhớ mẹ lắm… con nhớ mẹ lắm…”

Tôi khóc không thở nổi, bao nhiêu ấm ức, sợ hãi, cô đơn… đều tuôn ào ra.

Mẹ cũng khóc. Nước mắt mẹ rơi nóng hổi lên tóc tôi.

“Xin lỗi con, Miêu Miêu… mẹ xin lỗi… mẹ không nên bỏ con lại một mình…”

Mẹ vuốt tóc tôi, vuốt lưng tôi, giọng nghẹn ngào vụn vỡ.

Chúng tôi ôm nhau, khóc rất lâu.

Sau đó, mẹ dắt tôi ngồi xuống chiếc ghế dài trong vườn hoa của khu.

Mẹ nhìn tôi chăm chú, dùng khăn tay lau khô nước mắt của tôi.

“Miêu Miêu, con gầy quá.” Trong mắt mẹ toàn là đau lòng.

“Mẹ cũng gầy.” Tôi đưa tay chạm vào mặt mẹ.

Sắc mặt mẹ không tốt, quầng mắt rất đậm.

“Mẹ tìm được việc rồi, cũng thuê được phòng. Dù nhỏ… nhưng sạch sẽ.”

Mẹ cố nở nụ cười với tôi.

“Lần này mẹ về… là muốn gặp con. Và… muốn hỏi con một chuyện.”

Mẹ hít sâu, nhìn tôi bằng ánh mắt vừa mong chờ vừa sợ hãi.

“Miêu Miêu… con có muốn… sống với mẹ không?”

Tôi sững người.

Sống cùng mẹ?

Rời khỏi ngôi nhà này? Rời khỏi bố?

“Mẹ… có được không ạ?”

Tôi rụt rè hỏi.

“Bố… bố sẽ đồng ý sao?”

Ánh mắt mẹ tối đi một chút, nhưng rất nhanh lại trở nên kiên định:

“Mẹ sẽ cố gắng hết sức để giành được quyền nuôi con. Giờ mẹ đã có khả năng chăm sóc cho con rồi. Dù không thể cho con điều kiện vật chất tốt như trước, nhưng mẹ hứa sẽ cho con thật nhiều, thật nhiều tình yêu. Mẹ sẽ không để con phải chịu ấm ức nữa.”

Tôi nhìn mẹ.

Đôi mắt mẹ vẫn còn mỏi mệt, nhưng bên trong đã có lại ánh sáng — ánh sáng của sự kiên cường sau bao lần bị cuộc đời mài giũa.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)