Chương 5 - Khi Mẹ Ra Đi
Bố nghĩ tôi “biết điều” rồi, không còn bám lấy ông như trước nữa.
Dì Giang thì cho rằng trẻ con chỉ cần thời gian để thích nghi.
Cho đến đêm hôm đó, tôi nghe thấy họ cãi nhau.
Tối hôm ấy, tôi đã lên giường ngủ.
Mơ màng thì bị tiếng ồn ngoài phòng khách đánh thức.
Là giọng dì Giang, sắc hơn thường ngày rất nhiều.
“Con bé rốt cuộc bao giờ mới đi? Đã bao lâu rồi hả? Lẽ nào cứ thế này mãi sao?”
Giọng bố có vẻ đang cố xoa dịu:
“Em nhỏ tiếng thôi! Miêu Miêu ngủ rồi! Con bé có thể đi đâu chứ? Nó là con gái anh mà!”
“Con gái? Nó có coi tôi là dì không? Tôi đối xử với nó chưa đủ tốt à? Anh nhìn xem nó suốt ngày cái mặt nặng như đeo đá, như thể tôi nợ nó cả đống tiền vậy! Tần Tuấn, tôi vì anh đã hy sinh bao nhiêu? Tôi ở bên anh không phải để làm bảo mẫu miễn phí, lại còn phải xem sắc mặt con gái anh!”
“Thanh Vũ, em đừng như vậy… Miêu Miêu nó còn nhỏ, nó cần thời gian…”
“Thời gian? Bao nhiêu thời gian? Một năm? Hai năm? Hay là mười năm? Tôi không chờ nổi đâu! Tần Tuấn, hôm nay tôi nói rõ luôn — có nó thì không có tôi, có tôi thì không có nó!”
“Em… em đang ép anh đấy à?”
“Là anh ép tôi! Anh nói đi, anh chọn ai?”
Tiếng cãi nhau chợt im bặt.
Tôi nằm trên giường, cả người lạnh toát.
Tay chân như bị ngâm trong nước đá, không thể cử động.
Có nó thì không có tôi, có tôi thì không có nó.
Dì Giang muốn bố lựa chọn.
Chọn tôi, hay chọn bà ta.
Bố sẽ chọn ai?
Tôi không dám nghĩ tiếp. Nỗi sợ như thủy triều, dâng lên nuốt chửng tôi trong chớp mắt.
Tôi co mình lại, nhắm chặt mắt, giả vờ như chưa nghe thấy gì.
Nhưng câu nói ấy như một lời nguyền, cứ vang mãi trong đầu tôi.
Có nó thì không có tôi, có tôi thì không có nó.
7
Kỳ thi giữa kỳ, điểm số của tôi tụt dốc thảm hại.
Cô giáo mời bố đến trường.
Trên đường về, sắc mặt bố đen như mực.
Vừa bước vào nhà, ông vứt cặp xuống ghế sofa, lớn tiếng:
“Tần Tư Miêu! Con sao thế hả? Điểm tụt thế kia là sao? Trong lớp con làm gì vậy?”
Tôi cúi đầu, nhìn chằm chằm mũi giày, không lên tiếng.
“Trả lời đi!”
Giọng bố cao hẳn lên.
“Có phải suốt ngày chỉ biết chơi bời không? Xem TV, nghịch điện thoại? Bố nói con bao nhiêu lần rồi phải học hành nghiêm túc! Con coi lời bố là gió thoảng bên tai đúng không?!”
Tôi vẫn im lặng.
Cổ họng như bị nhét đầy bông, chẳng thể nói ra câu nào.
“Con…”
Bố tức đến mức giơ tay lên.
Tôi theo phản xạ nhắm chặt mắt, co rụt cổ lại.
Nhưng cái tát mà tôi tưởng sắp rơi xuống lại không xảy ra.
Tôi hé mắt ra, thấy tay bố dừng lưng chừng, trên mặt là sự giận dữ và thất vọng.
Cuối cùng, ông thả tay xuống, ngồi phịch xuống sofa.
“Miêu Miêu,” giọng ông nghe mệt mỏi vô cùng,
“Bố đi làm rất vất vả, rất mệt… Con có thể… đừng làm bố lo thêm nữa được không?”
Tôi nhìn bố.
Trông bố thật sự rất mệt. Quầng thâm dưới mắt đậm hẳn, tóc mai dường như cũng có thêm vài sợi bạc.
Ông không còn là người bố mạnh mẽ, vạn năng, từng nhấc bổng tôi lên trời trong ký ức nữa.
Nhưng bố ơi… bố có biết là con cũng mệt không?
Trái tim con… cũng rất mệt.
Dì Giang lúc này từ trong bếp bước ra.
Rõ ràng bà đã nghe toàn bộ cuộc cãi vã vừa rồi.
“Tần Tuấn, đừng giận nữa. Trẻ con đôi khi thi không tốt cũng bình thường.”
Bà đi tới, ngồi xuống cạnh bố, nhẹ nhàng vỗ lưng ông, cứ như đang dỗ một con sư tử dữ.
Rồi bà nhìn sang tôi, giọng dịu dàng nhưng đáy mắt lại lóe lên sự soi xét:
“Miêu Miêu, nói với bố đi, có phải con gặp khó khăn gì không? Hay… trong lòng có chuyện gì? Có gì cứ nói với dì, dì giúp con.”
Tôi nhìn bà.
Nhìn bàn tay bà đang đặt trên lưng bố.
Nhìn dáng vẻ “bà chủ ngôi nhà” in rõ trên mặt bà.
Những cảm xúc bị đè nén suốt bấy lâu như một ngòi nổ, bị châm lửa, chạy đến cuối cùng và bùng lên.
Tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào bố, từng chữ một:
“Bố, bố không cần mẹ nữa đúng không?”
“Bố… cũng không cần con nữa đúng không?”
Bố sững người. Nụ cười trên mặt dì Giang cứng lại ngay lập tức.
Cả phòng khách chìm vào tĩnh lặng chết chóc.
Thời gian như bị đóng băng.
Tôi nghe rõ tiếng tim mình đập thình thịch, nhìn thấy những hạt bụi bay trong nắng.
Bờ môi bố mấp máy, như muốn nói điều gì nhưng lại nói không thành lời.
Trong mắt ông tràn đầy kinh ngạc.
Dì Giang đột ngột bật dậy, giọng sắc như dao:
“Miêu Miêu! Con nói bậy gì thế hả?! Ai dạy con nói những lời này?!”
Tôi không để ý đến bà, ánh mắt vẫn dán chặt vào bố.
“Bố,”
Giọng tôi run, nhưng tôi cố nói thật rõ ràng,
“Hôm đó người gọi điện… là mẹ đúng không? Sao bố không cho con nghe máy? Sao bố nói ‘không cần’ với mẹ? Bố muốn mẹ đừng liên lạc với con nữa đúng không?”
Sắc mặt bố lập tức trắng bệch.
“Con… con biết bằng cách nào?”
“Con nghe thấy.”
Tôi nói,
“Con còn biết bố và dì không hề đi tăng ca. Hai người đi hẹn hò. Đi xem phim, đi uống cà phê.”
Tôi quay đầu nhìn dì Giang, thấy mặt bà tái xanh.
“Dì Giang, chiếc cardigan dì đang mặc là của mẹ. Dép đi trong nhà cũng là của mẹ. Dì xịt nước hoa để che đi mùi của mẹ. Dì nấu ăn ngon hơn mẹ… dì chăm sóc bố tốt hơn mẹ.”