Chương 2 - Khi Ly Hôn Chưa Là Kết Thúc

Khi đi đến cửa, tôi quay đầu lại bổ sung: “À đúng rồi, Giám đốc Trình, tôi đề nghị cô kiểm tra mặt trong của chiếc nhẫn đó, chắc là có khắc chữ.”

“L & X,” – Tôi nói khẽ – “viết tắt của Lục Viễn và Trần Hi.”

Ở quầy lễ tân, Lục Viễn đang sốt ruột gõ tay lên mặt bàn đá cẩm thạch.

Hôm nay anh ta mặc áo khoác gió màu xám đậm, tóc rối, quầng thâm mắt giống hệt tôi.

“Anh đến đây làm gì?” – Tôi lướt thẳng qua anh ta.

Anh ta nắm chặt cổ tay tôi: “Con mèo sắp chết rồi.”

“Thì sao?”

“Thì em phải lo chứ!” – Giọng anh ta bất ngờ cao vút – “Nó là một sinh mạng!”

Tôi hất tay anh ta ra: “Lục Viễn, lúc anh ngoại tình trong thời gian còn hôn nhân, sao không nghĩ em cũng là một sinh mạng?”

Anh ta sững lại.

Tôi quay người bấm thang máy, qua lớp kính phản chiếu, tôi thấy anh ta đưa tay lên lau mặt.

Trước khi cửa thang máy khép lại, anh ta đột nhiên lao tới giữ cửa: “Trần Hi, chúng ta nói chuyện đi.”

“Nói gì?”

“Chuyện cái nhẫn…” – Giọng anh ta nhỏ hẳn – “Anh không biết cô ta sẽ…”

“Sẽ đeo ra khoe?” – Tôi cười lạnh – “Hay là không biết cô ta sẽ nhận lấy món quà anh ăn trộm đem cho?”

Cửa thang máy từ từ đóng lại, gương mặt anh ta lúc ấy như thể vừa bị đâm một nhát.

Về đến xe, tôi mở album ảnh trong điện thoại, kéo đến tấm hình chụp tại buổi đấu giá năm ngoái – tôi và Lục Viễn đứng cạnh nhau, anh cầm bảng đấu giá, chiếc nhẫn cưới trên tay tôi lấp lánh ánh sáng.

Hồi đó mọi thứ thật tốt.

Anh vẫn còn nửa đêm nấu mì cho tôi, nhớ tôi không được uống lạnh khi đến kỳ, biết đường ghé qua văn phòng đưa hạt dẻ nóng khi tôi tăng ca.

Từ bao giờ mọi thứ thay đổi?

Chắc là từ lúc công ty anh nhận được vòng gọi vốn đầu tiên.

Từ khi điện thoại anh bắt đầu hiện lên cuộc gọi nhỡ của “Giám đốc Trình”.

Từ lúc cổ áo anh vướng vệt son lạ đầu tiên.

Tôi hít sâu một hơi, gọi cho phòng khám thú y: “Xin chào, tôi muốn đặt lịch kiểm tra cho một con mèo giống Ragdoll.”

Vừa cúp máy, WeChat bật lên tin nhắn của Lâm Nhạc: “Trời má! Trình Vi vừa đăng lên vòng bạn bè, đoán xem là gì?”

Là ảnh chiếc nhẫn bị ném vào thùng rác, dòng chú thích: “Có những người, không xứng đáng.”

Tôi bật cười.

Mới chỉ bắt đầu thôi mà.

Lò thiêu thực sự, còn chưa nhóm lửa đâu.

Khi tôi đỗ xe trước phòng khám thú y, trời lại bắt đầu mưa.

Lục Viễn đứng dưới mái hiên, ôm túi mèo, áo sơ mi ướt nửa bên.

Con mèo Ragdoll tên “Budding” ló nửa khuôn mặt ra khỏi ô cửa nhựa trong suốt, đôi mắt xanh ngấn nước.

“Nó hai ngày nay không ăn gì cả.” – Giọng anh ta khản đặc, lúc đưa túi mèo qua tôi ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.

Tôi không đón lấy: “Tôi bị dị ứng, anh bế vào đi.”

Anh ta khựng lại: “Dị ứng gì cơ?”

Thấy chưa, đúng là Lục Viễn.

Kết hôn bảy năm mà không biết tôi dị ứng lông mèo, vậy mà nhớ rõ Trình Vi thích loại kem dưỡng tay nào.

Bác sĩ khám xong nói Budding bị mất nước nhẹ, cần truyền dịch.

Lục Viễn ngồi xổm cạnh bàn khám, vụng về xoa đầu con mèo, ống quần vest dính vệt thuốc sát trùng.

“Anh về đi.” – Tôi đứng cách đó hai mét – “Tiền viện phí tôi lo.”

Anh ta ngẩng đầu nhìn tôi: “Em ghét anh đến thế sao?”

“Không ghét.” – Tôi cúi đầu lướt điện thoại – “Ghét là vẫn còn để tâm.”

Đúng lúc đó, Lâm Nhạc nhắn tiếp: “Sếp lớn của Tinh Xán vừa hỏi thăm mày đấy! Trình Vi chắc đi méc rồi.”

Tôi trả lời: “Ừ.”

Ngẩng lên, thấy Lục Viễn vẫn đứng y nguyên chỗ cũ.

“Còn chuyện gì nữa?”

Yết hầu anh ta khẽ chuyển động:“Thứ Tư tuần sau là sinh nhật mẹ.”

Cách anh gọi khiến đầu ngón tay tôi tê rần.

Mẹ chồng luôn rất tốt với tôi, lúc ly hôn còn nắm chặt tay tôi nói: “Nhà họ Lục không có phúc.”

“Tôi sẽ đến thăm bà.” – Tôi ngập ngừng một chút – “Anh đừng có mặt ở đó.”

Tấm kính phòng truyền dịch phản chiếu hình bóng hai chúng tôi.

Dáng vai anh ta trùng xuống khiến tôi bất giác nhớ đến ngày cầu hôn, anh lóng ngóng làm rơi nhẫn vào ly sâm panh.

Mười giờ tối, Budding được tạm thời đưa về studio.

Tiểu Lâm mua trọn bộ đồ dùng cho mèo, chụp ảnh rồi đăng vào nhóm:

“Tổng Bud thích nghi rất tốt.”

Tôi đang lật tài liệu của Tinh Xán thì bất ngờ nhận được tin nhắn WeChat từ mẹ chồng:

“Hi Hi, hoa hồng ngoài vườn nở rồi.”

Kèm theo là một bức ảnh — trên bàn có bát chè rượu nếp mà tôi thích nhất, bên cạnh là chiếc bánh sinh nhật chưa bóc hộp.

Ngày trên ảnh là hôm nay.

Hoàn toàn không phải tuần sau.

Tôi gọi ngay cho mẹ chồng, bà bắt máy rất nhanh: “Viễn nó không cho mẹ nói… Nó sợ con không đến.”

Trong điện thoại vang lên tiếng va chạm của bát đũa, Lục Viễn hét ở phía xa:

“Mẹ ơi!”

“Mấy hôm nay nó về nhà ngủ mỗi đêm.” – Mẹ chồng thì thào – “Tối qua còn ngồi thẫn thờ nhìn ảnh cưới của hai đứa đến sáng.”

Sống mũi tôi bỗng cay xè.

Chiếc khung ảnh đó là tôi tự tay chọn, Lục Viễn từng chê xấu, nói trông như kiểu tiệm chụp hình thập niên 90.

“Mẹ, con và anh ấy…”

“Mẹ biết.” – Mẹ chồng thở dài – “Thằng bé đáng đời. Nhưng thứ Tư tuần sau là sinh nhật nó, con có thể…”

Điện thoại bị giật đi, Lục Viễn thở gấp: “Đừng làm khó cô ấy.”

Rồi là một tràng âm thanh hỗn loạn, như thể điện thoại rơi xuống đất.

Cuối cùng là tiếng mẹ chồng quát: “Con vừa cầm máu dạ dày xong mà còn uống rượu cái gì!”