Chương 1 - Khi Ly Hôn Chưa Là Kết Thúc
Tôi nắm chặt tờ giấy ly hôn bước ra khỏi cục dân chính, thì thấy Lục Viễn đang tựa vào đầu xe Mercedes hút thuốc.
Gạt tàn bên cạnh đã đầy bảy tám đầu lọc, anh ta mặc vest chỉnh tề, trông hoàn toàn không hợp với tấm biển “Nơi đăng ký ly hôn” phía sau lưng.
“Đưa em về nhé?” – Anh ta dụi tắt điếu thuốc, giọng điệu nhẹ tênh như thể đang hỏi có tiện đường mua rau không.
Tôi cúi đầu nhìn điện thoại, ứng dụng gọi xe báo còn 12 phút nữa xe mới tới.
“Không cần.” – Tôi nhét tờ giấy ly hôn vào túi xách, mép bìa nhựa cào rát lòng bàn tay – “Tôi đã đặt xe rồi.”
Lục Viễn bỗng cười phá lên: “Trần Hi, đến một chút buồn em cũng không thèm giả vờ sao?”
Câu đó đúng là buồn cười thật.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, ánh nắng khiến mắt anh hơi nheo lại – “Tổng giám đốc Lục, năm xưa khi thư ký của anh ngồi lên đùi đút nho cho anh, diễn xuất còn kém xa tôi bây giờ.”
Nụ cười trên mặt anh lập tức đông cứng.
Xe gọi đến dừng ngay trước mặt tôi.
Vừa mở cửa bước lên, tôi nghe Lục Viễn hét phía sau: “Quý sau studio của em phải đóng tiền thuê đấy!”
Đấy, chính là người đàn ông tôi từng yêu suốt bảy năm.
Ngay cả ngày ly hôn, cũng không quên nhắc tôi rằng văn phòng làm việc của tôi nằm trong toà nhà thuộc sở hữu bạn thân của anh ta.
Những tán cây ngô đồng ngoài cửa sổ vụt lùi phía sau, tôi mở WeChat, đổi biệt danh từ “Chồng yêu” thành “Tổng Lục”.
Dòng trò chuyện dừng ở nửa năm trước, tôi nhắn: “Đau dạ dày quá, anh có thể tới đón em không?”
Dưới đó là tin nhắn sáng hôm sau của anh: “Anh đang họp.”
1
Điện thoại đột nhiên đổ chuông, là bạn thân – Lâm Nhạc.
“Ly hôn rồi à?”
“Ừ.”
“Tài sản chia sao?”
“Anh ta lấy công ty, tôi lấy tiền mặt. Nhà thuộc về anh ta, studio thì tôi giữ. Trong thẻ có 2 triệu 3.”
Tôi sờ vào túi xách, nơi cất chiếc thẻ ngân hàng.
“Vừa ở trước cổng cục dân chính, anh ta còn chúc studio của tôi sớm phá sản.”
Lâm Nhạc đập bàn ở đầu dây bên kia: “Cái công ty công nghệ rách nát của anh ta năm ngoái suýt nữa phá sản, nếu không có cô đem nhà đi thế chấp thì…”
“Nhạc Nhạc,” – Tôi cắt lời cô ấy – “giúp tôi một việc.”
“Nói đi!”
“Đưa tin tôi ly hôn rồi ra ngoài.”
Tôi nhìn tấm biển “Cục dân chính” nhỏ dần trong gương chiếu hậu.
“Nhất là… để người bên Tinh Xán Giải Trí biết.”
Đầu dây bên kia im lặng ba giây, rồi cười ré lên như tiếng ngỗng: “Trời ơi! Trình Vi – con yêu tinh đó – giờ đang làm giám đốc ở Tinh Xán đấy!”
Tôi tắt máy, mở vòng bạn bè.
Lục Viễn năm phút trước vừa đăng trạng thái mới, định vị tại một nhà hàng Nhật ở khu CBD.
Trong ảnh còn thấp thoáng bàn tay sơn móng màu nude.
Thật trùng hợp, Trình Vi cực thích màu sơn móng tay đó.
Tôi chụp màn hình, lưu lại rồi mở nhóm công việc studio.
“Khởi động kế hoạch quý tới sớm hơn. Thứ Hai tôi muốn thấy báo cáo điều tra hậu trường của Tinh Xán Giải Trí.”
Điện thoại rung lên, là tin nhắn của Lục Viễn.
“Con mèo ở studio em có muốn đem về không?”
Tôi nhìn chằm chằm vào dòng tin đó suốt mười giây, rồi bật cười.
Thật nực cười.
Anh ta nhớ là studio có nuôi mèo, nhưng quên mất tôi dị ứng với lông mèo.
Con mèo đó là quà sinh nhật anh ta tặng cho Trình Vi năm ngoái, vì nhầm lẫn mà gửi nhầm tới studio tôi nhờ nuôi hộ.
Chuyện này anh ta chưa từng biết.
Tôi trả lời: “Vứt đi.”
Rồi chặn toàn bộ liên lạc của anh ta.
Mười giờ đêm, tôi đang sắp xếp lại hồ sơ khách hàng thì chuông cửa vang lên.
Trong camera, Lục Viễn đứng trước cửa xách túi mèo, cà vạt lệch sang một bên.
“Trần Hi,” – Anh ta giơ cổ tay lên trước ống kính – “chiếc đồng hồ em tặng không chạy nữa rồi.”
Tôi tắt màn hình giám sát.
Chiếc đồng hồ đó là quà kỷ niệm ba năm kết hôn, tôi đã dành nửa năm lương để mua.
Sau này mới biết, ngay ngày hôm sau khi nhận đồng hồ, anh ta đã đeo nó đi Bali với Trình Vi.
Điện thoại lại rung lên liên tục – một số lạ gửi MMS đến.
Tôi mở ra, là ảnh selfie của Lục Viễn đứng trong hành lang, tiếng mèo kêu thảm thiết vang vọng trong nền.
“Em không lo, nó sẽ chết thật đấy.”
Tôi gọi ngay cho ban quản lý toà nhà.
“Có người quấy rối trật tự khu dân cư.”
Hai mươi phút sau, điện thoại lại vang lên.
Lần này là bạn thân của Lục Viễn gọi đến: “Chị dâu… à không, chị Trần, anh Viễn đang uống say ở chỗ tôi, miệng cứ gọi tên chị mãi…”
Tiếng hét của Lục Viễn vọng từ phía sau: “Ai gọi cô ta chứ! Ông đây là đang chửi cô ta đấy!”
Tôi bật loa ngoài, đặt điện thoại lên bàn rồi tiếp tục làm PPT.
Đợi đầu dây bên kia yên tĩnh lại, tôi mới mở miệng: “Tổng giám đốc Vương, phiền anh nhắn lại với Tổng giám đốc Lục một câu.”
“Ngày xưa lúc theo đuổi tôi, anh ta hát bài ‘Chinh Phục’ dưới ký túc xá nữ cũng chẳng ăn thua.”
“Giờ bày đặt đóng vai người si tình, muộn rồi.”
Tắt máy, tôi mở trang web chính thức của Tinh Xán Giải Trí.
Ảnh lý lịch của Trình Vi đang chạy ở trang chủ.
Sợi dây chuyền Van Cleef & Arpels trên cổ cô ta chói mắt vô cùng – giống hệt cái mà Lục Viễn làm rơi trong khách sạn năm ngoái.
Máy tính hiện thông báo email mới.
Lâm Nhạc gửi đến tài liệu cho thấy Tinh Xán đang tìm kiếm đối tác trong mảng mẹ và bé.
Mà studio của tôi vừa ký được quyền phân phối sữa bột hữu cơ Đức – đúng thứ họ đang cần.
Tôi trả lời email: “Hẹn gặp người bên Tinh Xán vào ngày mai. Yêu cầu người phụ trách là Trình Vi.”
Ngoài trời sấm sét đùng đoàng, mưa lớn đập vào cửa kính.
Điện thoại sáng lên, dự báo thời tiết báo ngày mai có sương mù dày đặc.
Trận mưa kéo dài suốt đêm.
Sáu giờ sáng tôi đã tỉnh, mở mắt nhìn trần nhà, trong đầu toàn là hình ảnh Lục Viễn phát điên đêm qua.
Bảy năm hôn nhân, anh ta không nhớ tôi bị dị ứng phấn hoa, mà lại nhớ studio tôi có nuôi mèo?
Tôi bật dậy, rửa mặt bằng nước lạnh.
Khi soi gương trang điểm, phát hiện quầng thâm nhạt dưới mắt.
“Chị Trần, bên Tinh Xán đã phản hồi.” – Trợ lý Tiểu Lâm nhắn tin.
“Giám đốc Trình nói chiều ba giờ có thể gặp mặt.”
Tôi nhìn chằm chằm ba chữ “Giám đốc Trình” vài giây, rồi nhắn lại: “Được.”
Trước khi ra ngoài, tôi thay bộ vest đen mà Lục Viễn ghét nhất – anh ta từng nói mặc cái này trông như đi đánh nhau.
Tôi xoay một vòng trước gương toàn thân rồi mỉm cười.
Chẳng phải đúng là đi đánh trận sao?
Lễ tân của Tinh Xán cười ngọt ngào: “Xin chào chị Trần, Giám đốc Trình đang đợi chị trong phòng họp.”
Khi tôi đẩy cửa bước vào, Trình Vi đang cúi đầu xem tài liệu.
Hôm nay cô ta mặc váy len màu be, tóc búi lỏng, trên cổ đúng là đeo sợi Van Cleef & Arpels đó.
“Chị Trần?” – Cô ta ngẩng đầu, thoáng khựng lại một chút, nhưng nhanh chóng nở nụ cười chuyên nghiệp. “Không ngờ chính chị lại đến.”
Tôi kéo ghế ngồi xuống: “Giám đốc Trình biết tôi à?”
“Đương nhiên,” – cô ta nhẹ nhàng vén tóc mai, “Tổng giám đốc Lục thường nhắc đến chị.”
Tôi cười: “Vậy à? Nhắc gì vậy?”
“Nói chị…” – cô ta hơi ngập ngừng – “rất có chí tiến thủ.”
Câu này đúng là tuyệt.
Năm đó khi bị tôi bắt quả tang ngoại tình, Lục Viễn cũng dùng câu này làm lý do:
“Trần Hi, trong mắt em chỉ có công việc, anh chẳng thấy mình được cần đến chút nào.”
Tôi mở bản kế hoạch, đi thẳng vào vấn đề: “Nghe nói Tinh Xán muốn mở rộng thị trường mẹ và bé?”
Trình Vi rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu giới thiệu nhu cầu của họ.
Tôi vừa nghe vừa quan sát cô ta – da rất trắng, ngón tay thon dài, ngón áp út đeo nhẫn kim cương.
Không phải nhẫn cưới, nhưng đủ bắt mắt.
“Giám đốc Trình đính hôn rồi à?” – Tôi cắt lời.
Cô ta theo phản xạ đưa tay sờ nhẫn: “À, chưa đâu…”
“Chiếc nhẫn này quen mắt ghê.” – Tôi cười – “Năm ngoái tôi thấy mẫu giống hệt ở buổi đấu giá.”
Sắc mặt Trình Vi lập tức thay đổi.
Buổi đấu giá đó tôi và Lục Viễn đi cùng nhau.
Khi ấy anh ta còn nói chiếc nhẫn đó “sến quá”, vậy mà ba tháng sau tôi lại thấy hoá đơn mua nó trong túi áo vest của anh ta.
Đột nhiên, cửa phòng họp bật mở.
“Chị Trần,” – trợ lý ló đầu vào – “Có một người họ Lục đang chờ ở quầy lễ tân, nói…”
“Nói anh ta để quên đồ ở chỗ chị.”
Tôi khép lại tập tài liệu: “Bảo anh ta chờ đi.”
Móng tay của Trình Vi vô thức cào lên mặt bàn: “Chị Trần và anh Lục…”
“Ly hôn rồi.” – Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ta – “Hôm qua vừa làm xong thủ tục.”
Lông mi cô ta khẽ run, nhưng khoé môi lại nhếch lên một nụ cười: “Vậy à…”
Tôi đứng dậy: “Hôm nay đến đây thôi. Phương án cụ thể tôi sẽ bảo trợ lý gửi qua