Chương 4 - Khi Giấc Mơ Bị Đánh Cắp
4
Giáo viên chủ nhiệm của lớp – cũng là thầy phụ trách khối – đợi sẵn trước cổng. Thầy là chủ nhiệm của Tô Trí Ý.
Vừa gặp, thầy đã nói:
“Em là họ hàng xa của nhà họ Tô đúng không? Tô Trí Ý có kể sơ qua hoàn cảnh của em rồi. Nền tảng học lực của em hơi kém, vào lớp nâng cao chắc sẽ không theo kịp. Em vào lớp thường trước nhé.”
Tôi cau mày. Học hành là giới hạn cuối cùng tôi không cho phép ai chạm vào. Chẳng lẽ ở trường này ai cũng trên 700 điểm?
Tôi không muốn tỏ ra nổi trội.
Tôi lịch sự hỏi:
“Lớp nâng cao trung bình bao nhiêu điểm ạ?”
“Khoảng 600.”
“Vậy Tô Trí Ý bao nhiêu điểm?”
“Con bé học nghệ thuật, thấp hơn điểm chuẩn đại học khoảng 30-40 điểm.”
“Vậy cô ấy học lớp thường đúng không?” – tôi hỏi lại, hơi nghi ngờ.
Thầy bắt đầu mất kiên nhẫn: “Nó học lớp nâng cao. Với học sinh nghệ thuật thì điểm vậy là cao rồi. Mà lớp nâng cao ai cũng thân nhau, tôi không muốn em ảnh hưởng đến họ.”
“–Ý em là em không muốn vào lớp thường à?”
“Muốn chứ! Rất muốn luôn ấy ạ!” – Tôi cười tươi rói.
May quá! Vậy là tôi không học cùng lớp với cô ta. Cứ thế thì chắc tôi sẽ điên mất.
Tôi luôn cảm thấy, từ sau khi nhận lại thân phận, thế giới xung quanh như bị đảo ngược vậy.
Nhà trường không có hồ sơ cũ của tôi sao? Tô Trí Ý nói gì là tin răm rắp.
Tôi vào lớp muộn một phút, bị giáo viên yêu cầu giới thiệu bản thân.
“Tôi tên là Lâm Tư Vọng. Mong nửa năm tới được học tập và sống hòa thuận với mọi người.”
Phía dưới xì xào bàn tán, tôi lắng nghe:
“Nhà họ Lâm Có danh gia vọng tộc nào họ Lâm không nhỉ?”
“Nghe nói từ tỉnh H chuyển về đó, chỗ đấy giáo dục có ra gì đâu?”
“Chỗ đó dân học như điên, suốt ngày chỉ biết học chết.”
“Nghĩa là… ngu?”
Một tràng xì xào coi thường vang lên. Không ai bắt chuyện với tôi. Tôi tìm chỗ trống ngồi xuống.
Tôi cực kỳ vui vẻ. Không ai làm phiền, quá lý tưởng.
Mỗi ngày tôi học một mình, làm đề, đói thì ra căng tin mua cái bánh rồi về.
Sau khi biết tôi được Cao Yến đưa đến trường, Tô Trí Ý lập tức năn nỉ anh hai đi đón tôi cùng cô ta.
Một tuần sau khai giảng, trường tổ chức kỳ thi thử mô phỏng kỳ thi đại học. Ai cũng coi trọng. Mẹ Tô thậm chí còn tự tay vào bếp nấu món tẩm bổ cho Tô Trí Ý lấy tinh thần.
Trong phòng thi, khi tôi nhìn thấy đề thi của khu vực Bắc Kinh, niềm hạnh phúc chưa từng có khiến tay tôi suýt đánh rơi bút.
Khóe miệng tôi cong lên. Tôi chợt nhớ lại lời cô bạn thân từng nói: “Đề Bắc Kinh sẽ khiến cậu tự tin đến bất ngờ.”
Giờ tôi đã hiểu rồi.
Hãy để mọi người thấy sức mạnh của học sinh đến từ vùng đất “học đến rụng tóc”, lăn lộn trong đề thi suốt ngày như tôi!
Tôi là học bá nhỏ ở tỉnh H – không cần cộng điểm vẫn luôn trên 650! Tôi là kiểu người chỉ nghỉ nửa ngày mỗi tháng, mỗi ngày dậy lúc 5h sáng, ngủ lúc 1h đêm – một chiến binh thép đúng nghĩa!
Đến giờ săn mồi rồi!
Tôi bắt đầu cắm cúi viết, tay lia bút ào ào. Nam sinh bên cạnh sững người, cứ lật tới lật lui đề thi: Ủa? Dễ đến vậy luôn á?
Giám thị thi đi qua đi lại, liên tục dừng lại chỗ tôi – trong lòng chắc đang nghĩ: Học sinh lớp thường mà làm đề nhanh như thế này á?
Thấy tôi vẫn bình thản như núi Thái Sơn, còn mỉm cười đầy thần bí, cô ta bắt đầu nghi ngờ, lén cúi xuống xem qua bài tôi làm.
Xem xong, ánh mắt cô sáng rỡ như bắt được báu vật, ra hiệu cho các giám thị khác:
“Nhân tài đấy!”
Kỳ thi kết thúc, lần đầu tiên tôi rời phòng thi mà đầu óc không choáng váng, tinh thần tỉnh táo. Cảm giác bay bổng như mơ.
Buổi tối, lúc ăn cơm, anh hai Tô hào hứng khoe: “Ba ơi, Trí Ý nói lần này chắc chắn đậu đại học hạng nhất, phải thưởng lớn cho con bé nha!”
Trí Ý ngại ngùng vỗ vai anh ta, cúi đầu đỏ mặt: “Anh hai đừng nói vậy mà… chỉ là đề lần này hơi dễ thôi.”
Anh cả cũng cười nhếch mép: “Trí Ý nhà mình đúng là giỏi giang.”
Ba mẹ Tô nhìn nhau, ánh mắt đầy tự hào.
Còn tôi ngồi đó đeo tai nghe, nghe tiếng Anh, nhìn họ cười cười nói nói như đang xem một bộ phim câm.
Ba Tô bất chợt hỏi tôi: “Tiểu Nam, đề lần này thấy sao?”
Tôi không nghe, vẫn tiếp tục ăn cơm.
Anh hai Tô cười khẩy: “Loại mà đến học phí còn phải nhờ trợ cấp của nhà nước, làm được bài thì lạ đấy.”
Câu nói ấy khiến mẹ Tô thoáng xao động, trong mắt hiện lên chút áy náy.
Tô Trí Ý nhanh nhạy nhận ra, lập tức đỡ lời: “Con người không phải ai cũng chỉ có mỗi học vấn, chị em nhất định còn có năng khiếu khác nữa!”
Cô ta không biết gì hết – mọi người cũng chẳng biết – tôi từng nghèo đến mức nào. Nghệ thuật? Tài năng?
Mơ đi.
Trong mắt ba Tô thoáng qua một tia không vui.
“Tháo tai nghe ra, ăn cơm với gia đình mà còn đeo tai nghe, ra thể thống gì!”
Tôi tháo ra: “Ông đang hỏi về bài thi thử à?”
Tô Trí Ý gật đầu, ánh mắt đầy lo lắng.
Tôi thản nhiên nói: “Đề khá mới, không quá khó. Em nghĩ làm ổn.”
Anh cả cau mày: Lâm Tư Nam, đừng mạnh miệng quá.”
Mẹ Tô vội can: “Có tự tin là tốt rồi. Con bé mới từ tỉnh H lên, chưa quen đề bên này mà.”
Tôi đeo tai nghe quay người lên lầu – còn một bộ đề Lý chưa luyện xong.
Rõ ràng từng tra cứu hồ sơ của tôi mà chẳng hiểu gì về tôi cả, chứng tỏ chẳng ai quan tâm thật sự.
Với người không tin bạn, mọi lời giải thích đều là nói chuyện với gió.
Không cần gió thổi, lời nói cũng tự tan.