Chương 5 - Khi Giấc Mơ Bị Đánh Cắp
5.
Ba Tô bỗng nhiên đưa cho tôi một chiếc vòng tay bằng vàng to đùng, khiến tôi khó hiểu.
Ông ta lúng túng giải thích: “Trí Ý cũng có một chiếc. Cái này là bà nội đã chuẩn bị cho con từ khi mới sinh.”
Tôi không tin – Tô Trí Ý sao có thể đồng ý chia phần với tôi?
Ba Tô chữa lời: “Không phải chiếc gốc, nhưng kiểu dáng và trọng lượng tương đương. Hai chị em, mỗi người một chiếc, công bằng mà.”
Đàn ông tặng quà, kiểu gì cũng có lý do đằng sau.
Nếu thật sự cảm thấy có lỗi, lúc tôi mới về nhà sao ông không tặng luôn đi?
Chắc chắn sắp có chuyện gì khiến ông ta cảm thấy cắn rứt.
“À… còn chuyện này – họ của con tạm thời không đổi được. Lễ nhận thân cũng phải dời lại một thời gian.” Ông ta không dám nhìn thẳng vào tôi khi nói.
Tôi không quá quan tâm đến họ – vì nó có liên quan trực tiếp đến quyền thừa kế.
Gần đây tôi để ý thấy, dù Tô Trí Ý được cưng chiều, nhưng hoàn toàn không được tham gia vào chuyện công ty hay quyền lực trong gia tộc.
Cô ta học nghệ thuật, những phần thưởng cô ta nhận được cũng chỉ là túi xách, nữ trang.
Quyền lực ở nhà họ Tô đều nằm trong tay đàn ông. Mà họ không thích tôi – đừng mơ họ chia chác thêm gì chỉ vì cái họ máu mủ.
Nếu tôi dám nhúng tay vào công ty, họ sẽ đề phòng tôi gấp bội, thậm chí tìm cách đè tôi xuống.
Vậy thì… dựa vào nhà họ Tô để phát triển bản thân, khôn ngoan hơn.
Họ bà để lại cho tôi là thứ duy nhất tôi còn giữ được. Nếu không bắt buộc, tôi không muốn đổi.
Nhưng tôi vẫn lo lắng một điều: “Còn hộ khẩu thì sao?”
Cái này rất quan trọng.
Ba Tô ngạc nhiên vì tôi phản ứng quá bình tĩnh, sững người: “…Chuyển rồi, ở Bắc Kinh.”
Tôi thở phào, vậy là ổn rồi. “Không sao đâu, tôi không làm khó mọi người đâu. Cứ theo cách các người thấy tiện là được.”
Trước khi rời đi, tôi quay đầu lại xác nhận:
“Ông có thể đảm bảo hộ khẩu tôi sẽ mãi mãi ở Bắc Kinh không?”
Ba Tô tức giận vì tôi không tin ông ta: “Dĩ nhiên là đảm bảo rồi. Con là con gái của ba, hộ khẩu còn có thể đi đâu được nữa?”
Tôi không tin. Cả nhà họ đều như người diễn kịch – đầy giả tạo.
“Tuyên thệ đi. Đọc đúng lời này.” – tôi đưa ông ta một bản mẫu.
Thấy vẻ nghiêm túc trên gương mặt tôi, nghĩ đến những gì bản thân sắp làm, ba Tô lần đầu lộ vẻ chột dạ. Cuối cùng đành miễn cưỡng tuyên thệ:
“Nếu tôi làm trái lời này, công ty phá sản, vợ con ly tán.”
Tôi gật đầu hài lòng, quay lưng rời đi.
Nhìn theo bóng tôi, ba Tô trầm ngâm.Đứa trẻ này… chẳng lẽ thực sự không để tâm gì đến gia đình họ sao?
Chuyện này có bình thường không? Một đứa trẻ lớn lên cô độc từ bé, lại hoàn toàn không mong mỏi tình thương của cha mẹ?
Ông ta luôn cho rằng tôi bị dính vài thói quen “phố chợ” cần phải sửa.
Dù gì, tôi cũng từng là đứa con gái ông mong đợi nhất. Nhớ lại hình ảnh cô bé đỏ hỏn biết ư ử năm nào trong tã lót… liệu có phải ông đã quá khắt khe với con bé rồi không? Hay là…
“Ba, đừng nghĩ nhiều.” – anh hai ngắt lời – “Con gái ở tuổi này ai mà chẳng bướng, sĩ diện, thích ra vẻ lạnh lùng cao ngạo.”
“Đúng đó ba, tụi mình đã cho nó cuộc sống mà nó chưa bao giờ dám mơ tới, nó cũng tự biết thân biết phận, biết đâu là thứ không nên mong cầu.”
Hóa ra là ông lỡ miệng nói ra, nên hai đứa con trai liền vội vàng an ủi.
Nghe cũng… hợp lý. Bọn họ đối xử với tôi quả thực không đến nỗi tệ.
Có lẽ ông già rồi nên nghĩ hơi nhiều. Phải, đó chỉ là một đứa trẻ thôi mà. Trẻ con thì làm gì có đứa nào không cần tình thương chứ. Nó không tranh là vì không dám tranh. Mà vậy thì càng tốt – trong nhà có một Tô Trí Ý mít ướt là đủ rồi, thế mới yên ổn.
“Con bé học hành chẳng ra gì, cũng không có tài cán gì nổi bật, không dựa vào nhà họ Tô thì còn dựa vào ai? Nó đi đâu được?” – mẹ Tô cũng lên tiếng dỗ ông.
ĐỌC TIẾP: