Chương 3 - Khi Giấc Mơ Bị Đánh Cắp

3

Tôi hỏi quản gia phòng của Tô Trí Ý, định giúp cô ta thu dọn hành lý.

Anh hai Tô mất kiên nhẫn hất tay tôi ra. Tôi bị đẩy văng vào mép bàn, ấm trà rơi xuống, nước nóng tạt cả người tôi.

“Đủ rồi! Đừng ép nó nữa! Sao cô lại độc ác thế? Mới chân ướt chân ráo vào nhà họ Tô đã muốn đuổi nó ra khỏi nhà! Con bé sống sung sướng từ nhỏ, giờ mà rời khỏi người thân thì sống kiểu gì hả?!”

Mẹ Tô vội đỡ tôi dậy. Cánh tay va vào bàn giờ đã thâm tím. Cả ngực áo tôi ướt sũng, mùi trà đắng nghét xộc thẳng vào mũi.

Tôi cúi đầu, nhẹ giọng: “Cô ấy nói là tự nguyện mà.”

“Tôi đã hỏi rồi – người ta phải có trách nhiệm với lựa chọn của mình.”

Mẹ Tô khẽ trách móc: “Trí Ý chỉ là quá lương thiện thôi. Con bé khóc đỏ cả mắt, sao có thể là thật lòng muốn rời đi? Con không nên ép nó, nó cũng là người bị hại mà.”

Anh cả Tô khó chịu: “Em cũng biết ba mẹ ruột của Trí Ý tồi tệ thế nào mà – nó mà quay về thì sống sao nổi?”

“Em cũng không muốn có cha mẹ như thế đâu… hức… hức…”

Tôi lặng người nhìn những giọt nước mắt của Tô Trí Ý nhỏ xuống sàn nhà, phản chiếu gương mặt tôi đang ướt nhẹp, lôi thôi, thảm hại.

Khoảnh khắc đó, tôi thật sự thấy… may mắn. May mắn vì người bị trao nhầm là tôi chứ không phải cô bạn thân của mình. Nếu là nó, chắc giờ đang tủi thân đến phát khóc, rồi tôi lại phải dỗ dành.

Tôi nhìn về phía Tô Trí Ý – người đang được cả nhà bảo vệ như châu báu – và thở dài:

“Họ căn bản không bao giờ định để cô rời đi. Và cô cũng chẳng muốn đi thật. Rõ ràng chẳng ai bắt ép, vậy cô lên tiếng làm gì? Muốn thể hiện bản thân đáng thương à?”

“Nếu cô thật sự tốt bụng, sao không đứng ra nói giúp tôi lấy một câu?”

“Cô chỉ đang đẩy căng mâu thuẫn lên, chỉ là muốn tôi ‘biết thân biết phận’, khoe khoang sự yêu thương mà cô đang có mà thôi.”

“Cô đã sống một cuộc đời công chúa mười bảy năm, còn tôi thì bị cố tình trao nhầm. Bố mẹ ruột của cô – chính họ đã ném tôi vào trại mồ côi.”

“Người duy nhất bị hại là tôi. Còn Tô Trí Ý – cô là kẻ hưởng lợi. Dù ngày đó cô không bị đổi, thì cô cũng vẫn là con ruột của họ. Họ sẽ không bao giờ vứt bỏ cô.”

Tôi vừa dứt lời, mẹ Tô cứng người, tiếng khóc của Trí Ý tắt lịm, các anh trai nhà họ Tô cũng sững sờ.

Thật phiền, họ… ngu thật sự.

Còn tôi – tôi cũng ngu, vì từng muốn thuyết phục họ.

Tôi xách chiếc balo cũ rách lên, lịch sự quay sang nói với quản gia: “Cháu đi đường mệt cả ngày rồi, muốn về phòng nghỉ ngơi một chút.”

Mẹ Tô và Trí Ý vội vã đi theo. Mẹ Tô áy náy hỏi tôi:

“Tư Vọng, con thích căn nào?”

Tôi nhìn những căn phòng sạch sẽ, rộng rãi, thiết kế tinh tế – những nơi tôi chưa từng có cơ hội được ở – và lưỡng lự.

Ở trại mồ côi, tôi và bạn thân ngủ trong kho chứa đồ. Trên trường thì chen chúc trong phòng mười hai người. Chỉ có ở nhà bà là tôi có một căn phòng nhỏ bé cho riêng mình.

Thấy tôi ngập ngừng, Trí Ý mở cửa phòng mình – một căn phòng công chúa tinh xảo, đầy đủ tiện nghi, ngập tràn hơi thở cuộc sống xa hoa.

“Chị à… vốn dĩ đây là thứ em nợ chị. Nếu chị muốn ở phòng em, em nhường cũng được…” – cô ta nói giọng tủi thân.

Mẹ Tô nhìn con gái đầy xót xa, vội vàng khen cô ta là “bé ngoan, lương thiện”.

Ngực tôi khẽ nhói.

Bà tôi từng ôm tôi dỗ dành, bà cũng từng gọi tôi là “bé cưng”… Bà luôn mong sau này sẽ có người thương yêu tôi, chăm sóc tôi.

Tôi rõ ràng đã chuẩn bị sẵn tâm lý rằng mình sẽ không được yêu thương. Vậy mà…

Tôi vỗ hai tay lên đầu, đập tan những suy nghĩ vớ vẩn. Đây là lần cuối cùng tôi ghen tị với người khác.

Phải học chăm chỉ. Sau này có tiền, tự nuôi mình, không ai khiến tôi phải đau lòng nữa.

Anh cả lên lầu, thấy Trí Ý đang đứng buồn bã, lại thấy tôi đang ngẩn người trước cửa phòng cô ta, liền cau mày:

“Mẹ à, đây là phòng của Trí Ý. Biết bao nhiêu phòng khác với đủ kiểu phong cách, sao cứ phải tranh đúng cái này? Dù cô ta có đáng thương đến đâu, cũng có thể bù đắp bằng cách khác – đừng phớt lờ cảm xúc của Trí Ý.”

Anh hai thì vẫn đang loay hoay tiêu hóa những gì tôi nói trước đó, chưa kịp xen vào.

Tô Trí Ý không nói gì, chỉ vừa khóc vừa lắc đầu nhìn anh cả.

Tôi quay mặt đi: “Cô giữ lại đi. Chuyện không xuất phát từ sự tình nguyện thì không cần phải làm ra vẻ cho người khác xem.”

Tô Trí Ý lúng túng, định giải thích.

Tôi chỉ về căn phòng ở xa nhất, cách biệt với phòng của họ:

“Mấy phòng này trang trí giống nhau cả. Căn kia vị trí yên tĩnh, tôi chọn nó.”

Ít nhất thì cũng yên lặng, tiện cho việc học.

Trang trí giống nhau?

Mẹ Tô và anh cả nhìn kỹ, phát hiện đó đều là kiểu phòng mẫu, không có cảm giác “nhà”.

Mẹ Tô lúng túng nói đỡ: “Không biết con thích gì, nếu có món nào đặc biệt, cứ nói với người giúp việc, mẹ sẽ cho thêm vào.”

Bà nở nụ cười dè dặt. Nhưng khi thấy gương mặt tôi bình thản, không cảm xúc, ánh mắt bà bỗng hiện lên chút đau lòng.

“Con… có thể gọi mẹ một tiếng được không?” – bà nhìn tôi đầy mong đợi.

Tôi chuẩn bị từ chối.

Tô Trí Ý bất ngờ nhào vào lòng mẹ Tô, liên tục gọi “mẹ”, như thể muốn trút hết mọi tủi thân trong lòng.

Mẹ Tô lập tức quay sang ôm lấy cô ta, dịu dàng vỗ về, hoàn toàn phớt lờ tôi đang đứng ngay bên cạnh.

Nhìn ánh mắt đắc ý lóe lên của Tô Trí Ý, tôi ngậm lại lời sắp bật ra, quay lưng lặng lẽ về phòng.

Quá ngượng… tôi tự vỗ nhẹ vào miệng mình.

Miệng chết tiệt, phản xạ nhanh quá. Cô ta không tưởng tôi định gọi “mẹ” đấy chứ?

Sáng hôm sau, ngày đi học đầu tiên.

Chỉ vài câu thỏ thẻ của Tô Trí Ý là đủ khiến anh hai tin rằng tôi đang giả vờ đáng thương, nên quyết định dạy tôi một bài học.

Anh ta dứt khoát nói với chú Lý – tài xế – rằng hôm nay mình sẽ đưa đón, rồi lạnh lùng bảo tôi khỏi cần lên xe. Sau đó cùng Tô Trí Ý mặt mày áy náy nhưng vẫn ung dung rời đi.

Khu biệt thự không có taxi hay xe công cộng, tôi đành gọi điện cho ba Tô. Ông ta liền nhờ con trai nhà hàng xóm – Cao Yến – chở tôi đi học.

Tôi biết người này – người mà Tô Trí Ý thầm thích, nhưng bị từ chối lời cầu hôn. Dù vậy, ba Tô vẫn cứ muốn bám lấy gia đình Cao gia để trèo lên cao hơn.

Tôi bước lên xe người lạ, cạn lời. Ngượng đến mức chỉ muốn chui xuống đất. Lần đầu tiên tôi thấy hối hận vì đã quay về nhà họ Tô.

Tâm trí bắt đầu chạy loạn. Mấy ngày nay tôi chưa được ôn bài tử tế.

Không lẽ điểm tôi tụt rồi? Vừa nghĩ đến cảnh mình trượt đại học, tôi sợ hãi đến mức lôi vội quyển từ vựng ra nhồi từng chữ như chạy đua với thời gian.

Cao Yến bề ngoài có vẻ lịch thiệp, nhưng lạnh lùng thấy rõ. Có lẽ cũng sợ tôi nghĩ nhiều nên cả đoạn đường không nói với tôi câu nào.

Lúc xuống xe, anh ta bình thản nói:

“Nếu lần sau cần giúp, cứ sang bên cạnh ấn chuông.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)