Chương 12 - Khi Em Quên Anh, Anh Lại Không Thể Quên Em
Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch đó của anh, tôi không cầm lòng được bật cười.
Sao lại ngốc vậy chứ.
Trên đường đi, chúng tôi nói chuyện với nhau.
Có gió, còn đang đội mũ bảo hiểm nên tôi cũng không nghe rõ lắm, thế là tôi lớn tiếng nói: “Anh nói to lên chút, em không nghe thấy.”
Anh lớn tiếng đáp: “Không có gì.”
Điểm thi cách chỗ tôi vừa đứng không xa, Phương Lâm chở tôi đi khoảng mười mấy phút là tới.
Xuống xe xếp hàng, tôi quấn lấy anh hỏi rốt cuộc anh đã nói gì trên đường.
Anh đỏ mặt tía tai, vẫn không chịu nói.
Tôi ôm tay anh làm nũng: “Anh Phương Lâm, anh nói cho em biết đi, anh đành lòng để em đêm nay mất ngủ sao?”
Phụ nữ biết làm nũng, đàn ông biết rung động, đúng là không l ừ a tôi.
Anh cúi đầu thủ thỉ bên tai tôi: “Trên đường anh có hỏi liệu thi qua bài 1 có thưởng không?”
“Có, thi qua sẽ được thưởng một cái ôm từ bạn gái.”
Anh hơi thất vọng.
“Sao vậy, anh không thích à?”
“Thích, nhưng có thể ôm nhiều hơn không?” Anh nhìn tôi không chớp mắt, dáng vẻ hết sức mong chờ.
“Tất nhiên là được, anh thích ôm bao lâu cũng được.”
Phương Lâm thi trước tôi, tôi thi xong đi ra thì thấy anh đang đứng ngoài cửa cầm túi xách của tôi đợi tôi.
Tôi vờ như thi trượt, cúi đầu, chán nản bước về phía anh.
Phương Lâm xoa đầu tôi: “Không sao, thi một lần không qua có thể thi lại, đừng buồn nữa.”
Tôi ôm eo anh, mỉm cười xấu xa nói: “Em lừa anh đấy, sao anh dễ lừa vậy? Em thông minh, cơ trí thế này sao trượt được.”
“Nhóc nói dối.” Phương Lâm mỉm cười búng nhẹ lên trán tôi.
Qua được lý thuyết, nhưng không ngờ tôi lại mắc ở bài 2 thực hành.
Hôm đầu tập lái, thầy hướng dẫn nhíu chặt hàng mày, không biết một ngày đã phải thở dài bao nhiêu lần.
“Phải nắm chắc vô lăng, đừng có lúc thì sang trái lúc lại qua phải, xe chạy bằng xăng chứ có chạy bằng r ư ợ u đâu.”
“Đậu xe vào chỗ thì đậu kiểu gì? Em định đưa tôi vào ruộng ngô t r ộ m ngô à?”
Tôi hít một hơi thật sâu: “Thầy ơi, em hơi căng thẳng.”
Thầy hướng dẫn uống một hớp nước, lấy lại bình tĩnh nói: “Em căng thẳng cái gì? Người nên căng thẳng là những người đi ngang qua em nè.”
“…” Tôi cạn lời.
Phương Lâm lái xe rất tốt, thầy hướng dẫn dạy qua một lượt là anh có thể làm được.
Có Phương Lâm làm đối tượng so sánh, thầy hướng dẫn càng nhìn tôi càng thở dài thườn thượt.
“Còn là người yêu, sao khoảng cách lại lớn đến thế? Chẳng lẽ nhân lúc em không để ý Phương Lâm trộm mất não của em rồi sao?”
Tôi: “…” c ông k ích cá nhân, c ông k ích cá nhân.