Chương 11 - Khi Em Quên Anh, Anh Lại Không Thể Quên Em

Sau khi nghe xong những lời tôi nói, Hứa Châu tái mét mặt mày, mím môi, ngoảnh đầu, trông hơi chật vật.

Tôi thấy mình hơi quá lời, bèn nói thêm một câu: “Anh, em không có ý trách anh, em rất thích Phương Lâm, anh ấy cũng rất tốt với em, anh không cần lo đâu.”

Trông sắc mặt của Hứa Châu cũng không khá khẩm hơn sau những lời tôi nói, trái lại còn tái hơn, anh nói: “Đừng gọi anh là anh, anh không phải anh trai em.”

Sau đó quay người bỏ đi.

Tôi thở dài, anh ấy giận rồi, xem ra là tôi nặng lời quá.

Để hôm khác tôi đi xin lỗi anh ấy vậy.

Hứa Dao nghe tôi kể xong, sợ hãi thốt lên: “Toang rồi, đừng bảo là anh tớ thích cậu rồi nhé.”

Tôi xua tay: “Làm gì có chuyện đấy, chắc do anh ấy không thích Phương Lâm nên mới không muốn bọn tớ yêu nhau thôi.”

Hứa Dao ngơ ngơ đáp lại: “Hả, là vậy sao?”

“Chắc chắn là thế, lần đầu gặp nhau suýt nữa họ đã lao vào tẩn nhau rồi.”

Tôi vẫn quả quyết với suy đoán của mình.

Hứa Dao gật đầu, cũng tỏ vẻ tán thành: “Xem ra là tớ nghĩ nhiều rồi.”Nghỉ hè, bố bảo tôi ở nhà rảnh rỗi không có việc gì làm thì thi bằng lái đi.

Sau nhiều lần bố nhắc đến lần đầu thi bằng lái của ông trước mặt tôi, lần nào cũng là dáng vẻ hết sức tự hào.

Tôi vỗ ngực.

Chút chuyện nhỏ, có tay là (thi) được.

Sau khi biết chuyện tôi định thi bằng lái, Phương Lâm bảo vừa hay anh cũng đang định thi.

Sau đó chúng tôi đăng ký vào cùng một trung tâm đào tạo lái xe, học chung một thầy.

Đầu tiên là bài thi lý thuyết, làm đề vài ngày, thấy cũng hòm hòm thì chuẩn bị đi thi.

Tôi thật sự không ngờ đi thi phải xếp hàng sớm như thế.

Điểm thi cách nhà tôi không xa lắm nên tôi cũng không phiền thầy hướng dẫn đến đón mình nữa.

Trời còn tờ mờ sáng, tôi nheo mắt nửa tỉnh nửa mê đứng dưới cột điện ở ngã ba gần nhà đợi Phương Lâm tới đón.

Đợi chưa kịp nóng người anh đã tới, anh đi con xe điện màu hồng, ở phía xa xa nhìn tôi rồi cười.

Hàm răng trắng đều như hạt bắp, lúc sáng sớm trông rất sáng.

Sau khi dừng xe trước mặt tôi, anh cầm chiếc áo khoác vắt trên chân khoác lên người cho tôi: “Biết ngay em sẽ không mặc áo khoác mà, buổi sáng lạnh nên anh cố tình mang cho em đấy.”

Tôi kéo áo khoác, ra hiệu cho anh cúi đầu xuống.

Sau khi anh cúi đầu, tôi nhanh chóng hôn chụt lên má anh: “Phần thưởng (cho anh).”

Phương Lâm ngây người như phỗng, gương mặt trắng bóc bỗng chốc ửng hồng.

Anh lúng túng đội mũ bảo hiểm cho tôi, rồi lại đội cho mình.