Chương 10 - Khi Em Quên Anh, Anh Lại Không Thể Quên Em

So với thái độ thù địch lần trước với Phương Lâm, tôi còn tưởng anh ấy còn định chia rẽ đôi uyên ương nữa.

Buổi tối đi ngủ tôi còn nằm mơ thấy Hứa Châu tay cầm thẻ ngân hàng, trông rất đáng sợ nói với cậu em kia: “Năm triệu, rời xa em gái tôi.”

Nhưng rồi, chẳng có chuyện gì xảy ra.Trường có tổ chức thi hát, tôi tới xem Phương Lâm thi đấu.

Anh giành được giải nhất.

Sau cuộc thi, top 3 đều phải hát thêm một bài.

Trước khi hát, Phương Lâm đang đứng giữa sân khấu, đột nhiên nhìn tôi rồi cười nói.

“Khương Tầm, anh không muốn làm bạn với em nữa, làm bạn gái anh nhé, anh sẽ hát cho em nghe mỗi ngày.”

Ánh đèn sân khấu tập trung vào người anh, anh nhìn tôi, trong ánh mắt toàn là ý cười.

Con tim tôi loạn nhịp.

Không biết tại sao, tôi lại thấy hôm nay anh rất bảnh.

Xung quanh còn có tiếng huýt sáo của một vài bạn nam khác.

Tôi cảm nhận được rõ gò má dần nóng lên của mình.

Phương Lâm hát bài Ánh trăng nói hộ lòng anh.

Giọng hát của anh rất dịu dàng, dáng vẻ của anh khi cất cao tiếng hát cũng rất dịu dàng. Tôi có cảm giác anh của lúc này rất khác lúc bình thường.

Trên đường đưa tôi về lại ký túc xá, tôi hỏi anh: “Sao anh lại thích em?”

“Anh cũng không biết nữa, chắc là do anh chưa từng thấy cô nào khoẻ như em.”

Tôi: “???”

Dường như cảm nhận được ánh mắt nguy hiểm đang liếc về phía mình của tôi, Phương Lâm lập tức sửa lời: “Tất nhiên là do em xinh đẹp, lương thiện, người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở, xinh đẹp hệt như tiên nữ, ai gặp mà không thích cho được.”

Nghe còn tạm được.

Tôi khẽ hừ một tiếng: “Miễn cưỡng đạt chuẩn.”

Thế là tôi và Phương Lâm chính thức hẹn hò.

Hôm sau Hứa Dao biết, Hứa Châu cũng biết.

Tôi không ngờ, Hứa Châu lại phản đối tôi và Phương Lâm yêu nhau.

Hứa Dao hẹn hò anh ấy còn chẳng phản đối.

Dẫu sao Hứa Dao là em gái ruột của Hứa Châu, còn tôi chỉ là cô em gái mưa.

Sao anh ấy còn quản tôi chặt hơn cả Hứa Dao vậy.

Hứa Châu đứng dưới ký túc xá bảo Hứa Dao gọi tôi xuống.

Vừa gặp tôi, mặt anh ấy đã tối sầm trông rất khó coi: “Khương Tầm, em mới quen cậu ta bao lâu mà đã đồng ý hẹn hò.”

“Chẳng phải anh đã nói, anh kêu em tìm bạn trai chỉ là nói bừa thôi sao, em không cần vì những lời anh nói mà…”

Tôi cứ thấy có gì đó sai sai, bèn ngắt lời Hứa Châu: “Em hẹn hò với Phương Lâm không phải vì ai đó nói, đơn giản là vì em thích anh ấy.”

“Hứa Dao và bạn trai quen nhau chưa đến một tuần đã hẹn hò, anh cũng chẳng nói gì, sao chỉ nói mỗi mình em.”