Chương 9 - Khi Em Quên Anh, Anh Lại Không Thể Quên Em
Khóe miệng tôi giật giật.
Cái quái gì vậy trời?
Tôi: “Anh nói chuyện đàng hoàng đi.”
Phương Lâm: “Tối thứ hai tuần sau sẽ có một buổi dạ tiệc hóa trang ở phòng A106 tòa Nhã Đức, anh không có bạn nhảy, xin em đấy.”
Anh còn gửi cho tôi một meme hình con cún nước mắt lưng tròng.
Chân tay tôi cứng ngắc, nhảy rất dễ rơi vào tình huống khó xử..
Từ hồi cấp hai nhảy với bạn, giẫm sưng chân người ta tôi đã không gây hoạ cho ai nữa.
Tôi: “Người lần trước nhảy với em còn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt kìa.”
Phương Lâm: “Anh chưa ở đó bao giờ, cũng muốn thử xem sao.”
Tôi: “…”
Thử xong lên nóc tủ ngắm gà k h o ả t h â n luôn.
Sau khi tới trường, Phương Lâm dạy tôi bài nhảy đôi.
Sau năm lần bị tôi giẫm phải chân.
Phương Lâm im lặng một hồi mới cất tiếng: “Người bạn ở trong phòng chăm sóc đặc biệt kia của em sao rồi? Chân còn chạm đất được không?”
“…” Tôi tức quá hóa giận đánh anh một cái.
Hôm sau anh dứt khoát đổi sang đôi giày dày hơn, bền hơn, bảo tôi: “Không sao rồi, hôm nay em cứ giẫm thoải mái, anh không tin mình không dạy được em.”
Sự thật chứng minh, tôi vẫn rất thông minh.
Sau vô số lần giẫm phải chân Phương Lâm, cuối cùng tôi cũng học được.
Nghe Hứa Dao bảo dạo này Hứa Châu đang bận bù đầu chuyện ở văn phòng ngoài trường.
Tôi giật mình nhận ra cũng lâu lắm rồi tôi không thấy bóng dáng anh ấy đâu.
Mấy hôm nay Phương Lâm đang dạy tôi nhảy, không gặp cũng tốt, gặp nhau hai người họ lại như nước với lửa.
Một ngày trước khi buổi dạ tiệc diễn ra, Hứa Dao ấp úng bảo tôi dạy cô ấy bài nhảy đôi Phương Lâm dạy tôi.
Tôi lập tức nổi m áu th ám tử, nheo mắt nhìn cô ấy: “Chắc chắn cậu đang giấu tớ chuyện gì đó, nói mau.”
Hứa Dao đảo mắt: “Hả? Đâu có.”
Trông cái dáng vẻ đó của cô ấy, tôi không thấy có gì khác thường mới lạ đấy.
Tôi nhào tới cù lét Hứa Dao: “Không có sao? Họ Hứa kia, trẫm thấy ngươi không thành thật, muốn ăn đòn đúng không.”
Sau cùng Hứa Dao vẫn phải đ ầu h àng trước “sự t r a t ấ n” của tôi.
“Ờ thì… có một em khoá dưới muốn tớ làm bạn nhảy của em ấy, người ta đẹp trai lắm, tớ đồng ý rồi.”
“Em khoá dưới, được đấy, Hứa Dao, cậu trâu già gặm cỏ non à.”
Hứa Dao mỉm cười gật đầu: “Như nhau, như nhau.”
Buổi dạ hội kết thúc, Hứa Dao và cậu bạn kia cũng hẹn hò.
Sau đó họ dính lấy nhau như sam.
Là bạn thân của Hứa Dao, tôi sắp bị họ nhét cơm chó đầy họng rồi, không chịu nổi nữa.
Điều khiến tôi bất ngờ hơn cả chính là sau khi Hứa Châu biết Hứa Dao hẹn hò, anh ấy không những không nói gì cô ấy mà còn cho cô ấy thêm tiền tiêu vặt.