Chương 13 - Khi Em Quên Anh, Anh Lại Không Thể Quên Em
Phương Lâm mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng bóc.
Tôi uy h iếp nhìn Phương Lâm, anh lập tức mím môi, không cười tôi nữa.
Sau đó anh vỗ nhẹ vào bả vai tôi, bảo: “Cách mạng chưa thành công, đồng chí cần phải cố gắng hơn, cố lên! Em Tiểu Khương.”
Ngày đầu tập xe, vừa về nhà tôi đã nằm vật ra.
Tôi trách bố bắt tôi đi học lái xe.
Mặt bố tôi vẫn kiểu con không học được đâu: “Không liên quan đến bố, bố cũng không ngờ một bài thi nho nhỏ đã làm con chùn chân rồi.”
Được rồi, đau khổ chung đi.
Tôi lập tức nói chỗ bí mật giấu quỹ đen của bố cho mẹ biết.
Bố tôi nghiến răng nghiến lợi: “Năm nay gió lùa vào áo bông ghê quá.”
(*) Người ta hay ví con gái là áo bông nhỏ của bố á.
Sau đó bố tôi nhanh chóng nói chuyện tôi từng bất cẩn làm hỏng thỏi son mẹ tôi thích nhất cho bà biết.
Sau cùng chúng tôi, hai bên đều tổn thất.
Người được lợi nhất trong cuộc c hi ến này là mẹ, toàn thắng, không tốn một binh đã xử đẹp được chúng tôi.
Phương Lâm tập ổn rồi, còn tôi, hàng ngày vẫn bị thầy hướng dẫn càm ràm.
Phương Lâm tập xe xong, ngoan ngoãn cầm ô, tay cầm bình nước đứng bên đường xem tôi tập.
Tôi lái về phía vạch kẻ, thầy hướng dẫn ho khan hai tiếng.
Tôi vội dừng xe: “Sao vậy thầy.”
Thầy hướng dẫn ra hiệu cho tôi nhìn kính chiếu hậu.
Tôi nói: “Thầy, em lái chệch hướng rồi ạ.”
Thầy tức giận nói: “Em nào có lái chệch, thầy thấy là đường làm chệch mới đúng.”
Tôi ho một tiếng, gật đầu: “Em cũng thấy thế.”
“Thấy gì mà thấy, em cứ như người trên mây ý, lúc lái thì nhớ lại xem thầy đã dạy em thế nào.”
Tôi nhìn Phương Lâm, anh lấy một cái cờ nhỏ trong túi ra rồi tươi cười vẫy vẫy về phía tôi.
Trên lá cờ có viết em Tiểu Khương cố lên, khiến tôi phải bật cười.
Thầy hướng dẫn chán ngán nói: “Đừng nhìn nữa, bạn trai em đứng đó có chạy mất đâu, mau tập tiếp đi, vợ thầy còn đang đợi thầy về nhà ăn cơm kìa.”
Lúc tập bài thi thực hành không được thuận lợi cho lắm, ai mà có dè thi một lần đã đậu.
Tôi vui vẻ về nhà đánh chén ba bát cơm liền.
Kết quả bố tôi lại không được no bụng.
Ông đành phải tủi thân ăn hai chiếc bánh bao.
Bài thi thứ ba đổi sang một thầy khác.
Thầy hướng dẫn bài thi thứ 2 vỗ vai người thầy mới, nói hai chữ: “Bảo trọng.”
Thầy mới dạy Phương Lâm trước.
Phương Lâm nhanh chóng lái xong vòng một, thầy ấy cũng rất thoải mái: “Thầy nói với 2 đứa nghe, bài hai tập không tốt không có nghĩa là bài ba cũng thế.”
Câu này của thầy cũng thay lời tôi muốn nói.