Chương 6 - Khi Cái Chết Gọi Tên
6
Ngón tay anh run đến mức không cầm nổi tờ giấy mỏng manh ấy, thử mấy lần đều không nhặt lên được.
Cuối cùng, anh cũng cầm được nó.
Tấm séc được tôi giữ gìn rất cẩn thận, phẳng phiu như mới, chỉ có phần góc hơi sờn nhẹ.
Anh nhìn tấm séc, rồi lại ngẩng đầu nhìn tôi. Trong đôi mắt từng đầy ắp hận ý và mỉa mai, giờ chỉ còn lại nỗi chấn động và hoang mang như trời sập đất lở.
“Tại… sao?”
Anh từ cổ họng ép ra mấy tiếng khàn đặc, giọng khô khốc như chiếc bễ rách, Tại sao… không đổi?”
Tôi nhìn anh, bỗng thấy mệt mỏi.
“Bởi vì,” tôi khẽ nhếch môi, nở một nụ cười yếu ớt, “mẹ anh nói đây là tiền để mua đứt quá khứ của chúng ta. Nhưng lúc đó, tôi chỉ muốn mua một tương lai.”
Tiếc là, tương lai đó… tôi cũng không mua được.
“Vậy là…” Anh như chợt nghĩ tới điều gì, hơi thở bỗng khựng lại, ánh mắt cuồng loạn đảo qua đống giấy tờ y tế rơi lộn xộn dưới đất. “Vậy là, ba năm trước, em…”
Anh không dám nói hết.
Người phụ nữ mà anh hận suốt ba năm, chửi suốt ba năm là “kẻ ham tiền”, người đã cầm tấm séc một triệu rồi quay lưng bỏ đi lúc anh khó khăn nhất — hóa ra chỉ là một mình, đi đối diện với một trận chiến sinh tử.
Mà anh, lại hoàn toàn không hay biết.
Anh chỉ biết hận, biết trách, dùng những lời độc địa nhất để phán xét tôi.
“Hừ…”
Một tiếng nấc nghẹn bị dồn nén tới cực hạn, như xé toạc từ sâu trong lồng ngực, trào ra từ cổ họng anh.
Cơ thể cao lớn của anh lảo đảo hai cái, rồi không chống đỡ nổi nữa, ngồi phịch xuống giữa mớ hỗn độn.
Anh siết chặt tấm séc và những tờ giấy y tế, các đốt ngón tay trắng bệch vì dùng sức quá mức.
Rồi người đàn ông từng quyết đoán lạnh lùng, tung hoành thương trường, người từng luôn đứng cao hơn tôi, kiêu ngạo tới mức không ai chạm tới được — giờ như một đứa trẻ lạc đường, ôm chặt những tờ giấy ố vàng ấy, bật khóc nức nở.
Trong tiếng khóc, là nỗi hối hận cuồn cuộn và sự tuyệt vọng không thể cứu vãn.
Tuế Tuế trong lồng bị cơn sụp đổ đột ngột này dọa sợ, kêu lên một tiếng bất an.
Tôi thở dài, nhẹ vỗ vỗ vào ghế sofa bên cạnh.
“Đừng khóc nữa,” tôi cuối cùng cũng mở miệng, giọng bình thản, “anh khóc làm tôi lại thèm ăn lẩu rồi.”
Thời gian tôi tỉnh táo ngày càng ít.
Ý thức như chiếc tivi cũ bắt sóng kém, hình ảnh lúc rõ lúc mờ, cuối cùng chỉ còn lại những đốm nhiễu trắng xóa.
Thỉnh thoảng tỉnh lại, tôi sẽ thấy đôi mắt đỏ ngầu vì thức trắng đêm của Giang Hoài Tự, cùng lớp râu xanh mọc lởm chởm trên cằm anh vì không kịp cạo.
Anh gầy đi rất nhiều, hốc mắt trũng sâu, cả người như bị rút hết sinh khí, chỉ còn lại bộ khung cố gắng chống đỡ.
Anh sẽ nắm tay tôi, lải nhải kể những chuyện chẳng đâu vào đâu.
Nào là công ty vừa ký được một dự án lớn, nào là anh định sửa lại khu vườn ở nhà, trồng đầy hoa hồng mà tôi thích.
“Đợi em khỏe lại, chúng ta sẽ dọn về đó ở, được không?”
Giọng anh cẩn trọng, như sợ đánh thức một giấc mơ dễ vỡ.
Tôi thường chỉ nghe, không còn sức để trả lời.
Phần lớn thời gian, tôi chìm trong giấc ngủ mơ hồ.
Trong những giấc mơ ấy, tôi như trở về thời đại học.