Chương 2 - Khi Bạch Nguyệt Quang Xuất Hiện
Từng từ thốt ra đều khó khăn, đầu lưỡi cô có thể cảm nhận được vị tanh nhàn nhạt của máu.
Lục Hoài Thâm liếc nhanh về phía cửa phòng siêu âm sản khoa. Người phụ nữ mặc váy dài màu trắng ngà kia đã ngẩng đầu, ánh mắt dè dặt nhìn về phía họ.
Gương mặt ấy, Tô Vân nhận ra – Lâm Vi.
Một cái tên, một bóng ma, đã tồn tại suốt năm năm trong cuộc hôn nhân tưởng chừng yên ổn của cô và Lục Hoài Thâm.
“Vi Vi cô ấy…” Giọng anh trầm xuống, mang theo sự quen thuộc khiến Tô Vân muốn nôn – thứ âm điệu mỗi lần anh tìm cách bao che cho Lâm Vi, “Tình trạng không ổn. Bệnh trầm cảm lại tái phát, lần này rất nặng, cảm xúc cực kỳ bất ổn.”
Anh ngập ngừng, như đang lựa lời, ánh mắt lại chẳng dám nhìn thẳng vào cô, chỉ chăm chăm nhìn vào chiếc hộp bánh kem nổi bật trên tay cô.
“Hôm nay cô ấy bắt buộc phải đi kiểm tra. Một mình… không được. Anh… không còn cách nào.”
“Không còn cách nào?” Tô Vân khẽ lặp lại ba chữ đó, âm cuối tan vào không khí lạnh buốt.
Cô nhìn Lục Hoài Thâm – người đàn ông mà cô đã yêu mười năm, kết hôn năm năm – đang đứng trước mặt mình, lấy “trầm cảm” làm tấm khiên hoàn hảo để bao biện, để biến chiếc bánh kem cô chuẩn bị một cách tỉ mỉ cho kỷ niệm ngày cưới trở thành trò cười tàn nhẫn.
Trái tim bị siết chặt từ nãy giờ đột ngột đau nhói một cái, rồi tất cả cảm giác đau đớn như thủy triều rút sạch – chỉ còn lại sự tê dại lạnh lẽo, rỗng tuếch đến tận đáy lòng.
Sức lực đã nâng đỡ cô đến tận đây, cũng theo cảm xúc ấy mà tan biến hoàn toàn.
“Ờ.” Cô nghe thấy chính mình phát ra một âm đơn nhẹ bẫng, không có sức nặng.
Không chất vấn. Không nước mắt. Thậm chí không có cả sự run rẩy vì phẫn nộ.
Chỉ là cô bình tĩnh gật đầu, và trên môi còn hiện lên một nụ cười rất nhẹ, rất nhạt, như một lời chấp nhận đầy trống rỗng rằng: cô đã hiểu – hiểu cái gọi là “không còn cách nào”.
“Vậy anh ở lại với cô ấy đi.” Giọng cô bình thản như mặt hồ mùa đông, đóng băng, không gợn sóng.
“Khám bệnh quan trọng hơn.”
Nói xong, cô không nhìn vào ánh mắt của Lục Hoài Thâm nữa – đôi mắt lúc này đã đầy phức tạp, có lẽ là hoang mang, nghi ngờ, thậm chí là một chút giận dữ bị lãng quên?
Cô không quan tâm nữa.
Tô Vân chậm rãi – gần như là đầy tao nhã – xoay người rời đi.
Tiếng giày cao gót gõ xuống nền đá, lần này còn vang hơn lúc đến, vang lên như một lời tuyên bố lặng lẽ nhưng dứt khoát.
Cô không đi về phía thang máy, mà rẽ sang bên kia hành lang – nơi có hàng ghế kim loại lạnh lẽo, trống trơn.
Cô bước đến, cẩn thận đặt chiếc hộp bánh kem vào chính giữa một chiếc ghế.
Chiếc nơ lụa màu hồng thắt hình con bướm, dưới ánh đèn trắng toát, trông chói mắt đến gai người.
Sau đó, cô đứng thẳng lưng, như thể vừa trút bỏ một gánh nặng ngàn cân, không ngoảnh đầu lại mà bước thẳng về phía thang máy.
Mỗi bước đi, đều như giẫm lên mặt băng đang vỡ vụn của năm năm hôn nhân.
Sau lưng cô, là bóng dáng Lục Hoài Thâm đứng nguyên tại chỗ, muốn nói mà không thể, và ánh mắt yếu ớt nhưng xuyên thấu của Lâm Vi.
Cánh cửa thang máy khép lại, cắt đứt thế giới ngột ngạt phía sau.
Không gian chật hẹp rơi xuống nhanh chóng, cảm giác mất trọng lực bao lấy Tô Vân.
Cô không nhấn nút tầng một, mà với một sự bình tĩnh gần như tàn nhẫn, đưa tay chạm vào màn hình điện thoại.
Ánh sáng từ màn hình phản chiếu lên gương mặt trắng bệch không còn chút máu của cô. Đầu ngón tay trượt nhẹ, tìm đến mục “danh bạ yêu thích” – và nhấn vào một số: bệnh viện phụ sản tư nhân tốt nhất thành phố.
Cuộc gọi được kết nối rất nhanh. Giọng nữ lễ tân ngọt ngào vang lên, hỏi thông tin cá nhân theo quy trình quen thuộc.
“Tô Vân.” Cô báo tên, giọng bình thản đến lạ, không hề gợn sóng.
“Đăng ký… phẫu thuật phá thai. Càng sớm càng tốt.”
Cô ngừng lại một giây, rồi bổ sung thêm:
“Gây mê toàn thân.”
Đầu dây bên kia im lặng trong thoáng chốc, có lẽ là vì giọng cô quá bình tĩnh, quá dứt khoát.
“Vâng, thưa cô Tô. Để tôi kiểm tra lịch… Chiều mai lúc ba giờ, được chứ ạ?”
“Được.” Cô đáp ngay, không chút do dự.
“Cần thông báo cho người nhà đi cùng không ạ? Vì sau phẫu thuật…”
“Không cần.”
Cô cắt lời dứt khoát. “Tôi tự đi được.”
Điện thoại ngắt kết nối. Tiếng tút dài vang lên trong buồng thang máy yên ắng, vang vọng đơn điệu. Màn hình tắt dần, phản chiếu bóng cô nhòe mờ – đôi mắt trống rỗng, như đã bị rút sạch linh hồn.
Sâu trong bụng cô, sinh linh chưa thành hình kia, giờ chỉ còn là một vật thể xa lạ, lạnh lẽo.
Thang máy đến tầng một, cửa mở ra.
Bên ngoài là đại sảnh khám bệnh ồn ào và hỗn loạn. Tô Vân hít một hơi thật sâu, cất điện thoại vào túi xách rồi bước ra.
Cô không quay đầu lại nhìn tòa nhà cao tầng của khu nội trú phía sau. Chỉ lặng lẽ thẳng lưng bước đi, hòa vào dòng người, tiến về phía cánh cổng bệnh viện và khoảng trời mù mịt màu xám tro ngoài kia.
Mùi ngọt từ chiếc bánh sinh nhật vẫn quẩn quanh nơi đầu ngón tay, hòa lẫn với hương thuốc khử trùng lạnh ngắt trong không khí – tạo thành một thứ mùi gây buồn nôn đến khó tả.
Cô đưa tay lên, để cho cơn gió đầu đông se lạnh lướt qua da. Ngón tay trần trụi – chiếc nhẫn cưới vốn đeo ở ngón áp út đã được tháo ra từ sáng nay, vì những cơn sưng nhẹ do thai kỳ.
Đúng là trùng hợp.
Cũng đúng lúc thật.
Bước qua khỏi cổng bệnh viện, gió lạnh mang theo cái tiêu điều của cuối thu quất vào mặt. Cổ áo khoác bị xốc lên, cô vội kéo lại, ngón tay chạm vào làn da lạnh buốt ở cổ – lạnh đến tê rát.
Điện thoại trong túi bất ngờ rung lên, tiếng rung dai dẳng, như một sự níu kéo đầy cố chấp.
Tô Vân đứng lại, không lập tức nghe máy.
Cô đứng bên rìa dòng người đông đúc ra vào bệnh viện, trông giống như một hòn đảo lạc lõng giữa đại dương.
Tiếng rung ngưng lại chốc lát, rồi lại vang lên – lần này còn dồn dập hơn trước.
Cô cuối cùng cũng đưa tay vào túi, lấy điện thoại ra.
Màn hình sáng lên, hiện ba chữ: Lục Hoài Thâm.
Ngón tay cô lơ lửng phía trên nút nghe, khẽ run.