Chương 7 - Kéo Báo Ứng

7

Tôi nhìn thấy mẹ chầm chậm trôi về phía bà nội, đưa bàn tay xương xẩu bóp chặt lấy cổ bà.

Khuôn mặt bà nội lập tức đỏ bừng, hai mắt trợn ngược, bà vùng vẫy điên cuồng, hai tay quơ loạn, nhưng chẳng thể chạm vào cơ thể mờ ảo của mẹ.

“Cứu… cứu tôi…”

Bà rít lên, giọng khàn đặc, đôi mắt ngập tràn hoảng loạn và sợ hãi.

Ba tôi thấy vậy liền quay người bỏ chạy, nhưng vừa mới bước một bước —

Toàn thân ông lập tức bị một thế lực vô hình kéo giật trở lại, đập mạnh xuống giường như bị trói bằng dây thừng không hình dạng.

Ông vùng vẫy, giãy giụa trong tuyệt vọng, nhưng cả tay chân đều không thể nhúc nhích.

Chính lúc đó

Bà ngoại không biết đã xuất hiện từ bao giờ, đứng lặng lẽ trước cửa, trên tay cầm một sợi chỉ đỏ tươi như máu.

Dưới ánh đèn lờ mờ, sợi chỉ ấy phát ra ánh sáng kỳ quái như dòng máu sống đang ngọ nguậy.

“Đến lúc thu xác rồi.”

Giọng bà không còn là sự dịu dàng ngày thường, mà lạnh lẽo, âm u như vọng ra từ nơi sâu nhất của mộ địa.

Sự xuất hiện của bà ngoại khiến sắc mặt ba và bà nội tái nhợt như xác không hồn.

Tôi nhìn vào mắt bà đó không còn là ánh nhìn hiền hậu tôi từng quen thuộc, mà là một thứ hận thù cổ xưa, sâu như vực thẳm.

“Tha cho tôi…

Tôi xin các người, tha cho tôi với…”

Ba tôi khóc lóc, nước mắt nước mũi lẫn lộn, vẻ mặt vô cùng thảm hại.

“Tôi biết tôi sai rồi…

Là mẹ tôi ép tôi làm…

Không phải tôi muốn hại Ngọc Quyên…”

Bà ngoại chậm rãi bước đến bên giường, mỗi bước chân đều khiến sàn gỗ rên rỉ như không chịu nổi sức nặng.

Bà cúi xuống, nhìn thẳng vào ba tôi, lạnh lùng nói:

“Con biết vì sao ta sống được đến giờ không?

Vì ta đang chờ.

Chờ đúng thời điểm, chờ cho lũ các người tụ họp đông đủ để một lần… thu xác hết cho sạch.”

Câu nói đó khiến cả người tôi nổi da gà, lạnh buốt đến tận tim gan.

Bà ngoại quay sang nhìn tôi, nét mặt thoáng hiện một nụ cười quái dị:

“Con không cần ra tay.

Để bà lo.”

“Những oan hồn của bọn trẻ đó… đợi lâu quá rồi.”

Bà nhẹ nhàng nhận lấy chiếc kéo từ tay tôi.

Kim loại trong tay bà lập tức vang lên một tiếng vo vo kỳ dị, như thể chính nó cũng đang chờ đợi điều gì đó đang háo hức, đang thèm khát.

Bà đưa kéo lên, vung nhẹ trong không trung vài lần, giống như đang cắt đứt những sợi dây vô hình nào đó giữa thế giới này và thế giới bên kia.

Kỳ lạ thay

Mỗi lần bà ngoại mở – khép chiếc kéo, không khí xung quanh dường như vang lên những tiếng “tách” nhỏ, giống như những sợi chỉ vô hình đang bị cắt đứt từng sợi một.

Bà nội đột nhiên ôm lấy ngực, ngã quỵ xuống đất, co giật liên hồi.

Miệng bà há to, như muốn hét lên, nhưng lại không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Một dòng chất lỏng màu đen trào ra từ khoé miệng, lan rộng dần trên mặt sàn lạnh lẽo.

Ba tôi cũng bắt đầu quằn quại trong đau đớn, miệng phát ra những âm thanh mơ hồ, giống như đang bị ai đó… khâu miệng.

Tôi kinh hoàng nhìn thấy trên môi ông hiện ra từng đường chỉ đen u ám, giống hệt như cách mẹ từng bị khâu kín năm xưa.

Ông lắc đầu liên tục, cơ thể lăn lộn, tay không ngừng vung loạn trong không khí như muốn cào lấy thứ gì đó không tồn tại.

Mẹ đứng bên cạnh, đôi mắt trống rỗng dõi theo tất cả khoé môi hơi cong lên, nụ cười thanh thản như vừa được giải thoát.

Bà ngoại vung kéo ngày càng nhanh,

Và trong không khí… bắt đầu hiện ra vô số sợi chỉ đỏ mảnh như tơ máu, quấn lấy nhau thành những hoa văn phức tạp, chằng chịt.

Những sợi chỉ ấy chậm rãi trôi về phía ba tôi và bà nội, giống như tơ nhện từng lớp, từng lớp, quấn chặt lấy họ, giam họ vào một cái kén không thể trốn thoát.

“Nhắm mắt lại đi, nhóc con.

Có những chuyện… con không nên nhìn thấy.”

Giọng bà ngoại dịu dàng vang lên, trở lại với chất giọng âu yếm, thân quen mà tôi từng biết.

Tôi ngoan ngoãn nhắm mắt lại nhưng tai vẫn nghe thấy rõ tiếng cách cách của chiếc kéo và cả tiếng gào thét thảm thiết của ba tôi và bà nội.

m thanh đó rít lên ghê rợn, giống như linh hồn họ đang bị xé vụn từng mảnh, từng chút một.

Trong bóng tối, tôi cảm nhận được một cơn lạnh tràn từ lòng bàn chân lên đến sống lưng.

Không khí đậm đặc mùi tanh kim loại và mùi thịt rữa nồng nặc và ghê tởm.

Tiếng hét dần biến thành những tiếng rên rỉ, rồi là tiếng thở dốc đầy ngạt thở, cuối cùng… tất cả chìm vào tĩnh lặng.

Phòng yên ắng đến đáng sợ, chỉ còn lại tiếng vút vút khe khẽ của những sợi chỉ đỏ lướt qua không khí.

“Có thể mở mắt rồi, con gái.”

Giọng bà vọng lại từ phía xa, dịu dàng như xưa.

Tôi từ từ mở mắt —

Bà đang đứng trước cửa sổ, ánh trăng rọi xuống phủ lên bà một tầng ánh sáng bạc lấp lánh, như một bóng dáng bước ra từ giấc mộng xa xưa.

Chiếc kéo trong tay bà không biết từ lúc nào đã nhuốm một màu đỏ tươi.

Từng giọt chất lỏng nhỏ xuống sàn, tạo thành vũng máu nho nhỏ, âm ấm, nặng mùi.

“Kết thúc rồi.”

Bà khẽ nói.

“Ngọc Quyên… có thể an nghỉ.

Còn những đứa trẻ kia… cuối cùng cũng có thể đi đầu thai.”

Bóng dáng mẹ dưới ánh trăng dần dần nhạt đi.

Trước khi tan biến hoàn toàn, bà nhìn tôi lần cuối khuôn miệng khẽ mấp máy, như đang nói “Cảm ơn”.

Rồi… bà hoá thành vô số đốm sáng nhỏ, lấp lánh như sao trời, tan vào màn đêm tĩnh mịch.

8

Sáng hôm sau, dì Lâm từ bệnh viện trở về, và phát hiện… ba tôi cùng bà nội đều đã chết trong căn phòng tân hôn.

Căn phòng tràn ngập mùi máu tanh, rèm cửa lay động nhẹ nhàng trong làn gió sớm, như đang lặng lẽ kể lại nỗi kinh hoàng của đêm hôm trước.

Tôi đứng ở ngưỡng cửa, nhìn những cảnh sát ra vào, nét mặt ai nấy đều căng thẳng.

Họ trao đổi nhỏ to với nhau, ánh mắt đầy cảnh giác.

Ba tôi nằm trên giường, mắt và miệng đều bị khâu bằng sợi chỉ đen to, những đường khâu xiêu vẹo, thô ráp, giống như được hoàn thành bởi một đôi tay non nớt.

Bà nội thì nằm sõng soài trên sàn, ngay giữa ngực là chiếc kéo mà tôi chẳng thể quen thuộc hơn.

Máu đã khô, thấm vào nền gỗ, tạo thành hoa văn màu nâu sẫm.

Cảnh tượng này… giống hệt hiện trường cái chết của mẹ tôi mười năm trước.

Thậm chí, hình dáng vệt máu trên sàn cũng trùng khớp đến kỳ lạ.

Chỉ có một điểm khác biệt lần này, vết khâu thô kệch hơn, góc cắm của chiếc kéo cũng hơi lệch… giống như một kẻ học việc đang bắt chước lại kiệt tác của bậc thầy.

Cảnh sát kết luận là án mạng do thù oán, nhưng không tìm ra được bất kỳ manh mối nào.

Không dấu vân tay.

Không dấu chân.

Không có dấu hiệu giằng co.

Tựa như hung thủ đến từ không khí, ra tay xong lại biến mất không để lại một dấu vết nào.

“Cháu có thấy gì không?”

Một cảnh sát hỏi tôi, ánh mắt đầy hoài nghi.

Tôi khẽ lắc đầu:

“Cháu ngủ rất say tối qua.”

Sau khi cảnh sát rời đi, tôi quay trở lại tầng hầm của bà ngoại, trong đầu vẫn vang vọng tất cả những gì đã xảy ra đêm qua.

Chiếc quan tài của bà đã trống không.

Thi thể bà… biến mất không dấu vết.

Khi tôi dọn dẹp lại di vật của bà, bỗng phát hiện dưới tấm ván giường có một viên gạch lát sàn bị lỏng.

Tôi cẩn thận nhấc viên gạch lên bên dưới là một chiếc hộp gỗ sơn đen và một phong thư cũ kỹ.

Trên phong bì, bằng nét chữ run rẩy viết:

“Gửi cháu gái của bà — sự thật nằm trong đây.”

Tôi run run mở phong bì ra.

Trước mắt tôi là nét chữ quen thuộc của bà ngoại: