Chương 8 - Kéo Báo Ứng

“Con gái yêu quý của bà:

Khi con đọc được bức thư này, thì bà đã rời khỏi ngôi nhà từng mang lại biết bao tổn thương cho chúng ta rồi.

Trước hết, bà muốn giải thích cho con hiểu

‘Thi thu bà’ là gì.

Đây không phải là truyền thuyết mê tín, mà là một loại bí thuật y học cổ truyền đã được tổ tiên gia tộc ta truyền lại qua nhiều thế hệ.”

“Chúng ta vốn là hậu duệ của ngự y trong triều đình, chuyên tu luyện những bí thuật nằm giữa ranh giới sống – chết.

Cái chết của mẹ con… không phải là tự sát.

Mười năm trước, mẹ con đã phát hiện ra đường dây buôn người và mổ cướp nội tạng do ông nội con điều hành, gây ra vụ bắt cóc 28 đứa trẻ — trong đó 10 em đã chết.

Mẹ con muốn tố cáo.

Vì vậy, cô ấy bị ba con và ông nội ép uống độc dược cực mạnh.

Bọn chúng dựng hiện trường thành một vụ tự sát, dùng chiếc kéo đó và sợi chỉ đen để tạo ra một cảnh tượng kinh hoàng, nhằm che đậy sự thật.

Khi ta biết được chân tướng, ta đã thề phải dùng chính y thuật của gia tộc để báo thù cho mẹ con.

Bài thuốc Huyền Mệnh Tán mà ta bào chế trong tầng hầm giúp ta kiểm soát nhịp tim và hô hấp, đưa cơ thể vào trạng thái giả chết.

Còn hương Ảo Tâm Hương được phối từ hoa mạn đà la và quy hồn thảo là loại hương mà ta dùng để dẫn dắt con.

Nó khiến con ‘thấy’ mẹ con.

Nhưng đó không phải là ảo giác.

Mà là thứ thuốc này đã đánh thức tiềm thức của con nơi vẫn cất giữ ký ức về mẹ, về nỗi đau, và cả sự thật.”

“Chiếc kéo đó đã được ngâm trong dịch của loài Ác Mộng Đằng – một loại thực vật gây ảo giác cực mạnh.

Chỉ cần chạm vào, dược tính sẽ thẩm thấu qua da, khiến người ta rơi vào trạng thái hoảng loạn tột độ.

Trên giường của dì Lâm ta cũng đã rắc Mê Thần Phấn, một loại bột mê hương khiến tâm trí rối loạn.

Mắt và miệng của ba con, bà nội con, thực ra… không hề bị khâu thật.

Đó là do họ đã uống Câm Mặc Tán — một loại dược làm tê liệt hệ thần kinh vận động vùng mặt, khiến họ có cảm giác như bị khâu, không thể mở miệng hay cử động.

Trong nỗi sợ hãi cực độ, cộng với tác động của dược liệu,

họ đã tự giết lẫn nhau.

Đây là màn báo thù do chính tay ta dàn dựng, để họ nếm trải cùng một nỗi thống khổ mà mẹ con từng gánh chịu.

Ở khoảnh khắc cuối cùng của đời mình, ta đã uống Giải Hình Thang — một loại thuốc có thể giúp con người tạm thời sở hữu sức mạnh vượt giới hạn, nhưng cái giá phải trả… là chính sinh mạng.

Ta biết mình không sống được bao lâu nữa, nhưng trước khi rời đi, ta nhất định phải khiến sự thật được phơi bày.

Trong phong thư này, ta đính kèm toàn bộ bằng chứng về đường dây buôn người,

và danh sách những đứa trẻ đã thiệt mạng.

Con hãy giao tất cả cho cơ quan chức năng, để những gia đình từng mất con… có thể nhận lại công lý.

Nhớ kỹ, y thuật của chúng ta sinh ra là để cứu người, không phải để giết.

Ta chọn con đường báo thù, đó là lựa chọn của riêng ta, nhưng ta không mong con sẽ kế thừa.

Chiếc kéo đó… đã nhuộm quá nhiều máu rồi.

Hãy đem nó chôn sâu dưới đất, cắt đứt tất cả huyết nghiệp và oán nghiệt từ đây.”

“Người sống luôn quan trọng hơn người đã khuất.

Mang hy vọng mà bước về phía trước, bao giờ cũng có ý nghĩa hơn là chìm đắm trong hận thù.”

— Mãi yêu con, Bà ngoại của con.

Ở cuối bức thư, kẹp thêm vài trang giấy ố vàng.

Trên đó là những bản ghi chép chi tiết: sổ sách kế toán, tên tuổi, độ tuổi của những đứa trẻ đã thiệt mạng trong đường dây buôn người mà ông nội từng tham gia.

Sau khi mọi chuyện kết thúc, ông nội tôi hoàn toàn sụp đổ về tinh thần.

Ngày ngày ông ngồi lặng lẽ trong sân, đăm đăm nhìn lên bầu trời, miệng lẩm bẩm những câu vô nghĩa không ai hiểu được.

Tôi biết đó là di chứng do Câm Mặc Tán gây ra.

Thứ thuốc ấy phá hủy hệ thần kinh một cách từ từ, đẩy người ta vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, không thể thoát ra.

Một tháng sau, vào một đêm mưa tầm tã, ông lặng lẽ qua đời.

Bác sĩ kết luận là đột quỵ do bệnh tim.

Nhưng tôi hiểu đó là hậu quả không thể đảo ngược từ việc dùng những loại dược tà kia suốt thời gian dài.

Toàn bộ tài sản… đều được để lại cho tôi.

Căn nhà thấm đẫm ký ức máu tanh, mảnh đất chôn giấu vô vàn bí mật, cùng những khoản tiền khổng lồ gửi trong ngân hàng tất cả giờ đây thuộc về tôi.

Tôi đã mang bức thư của bà ngoại cùng toàn bộ chứng cứ giao nộp cho viện kiểm sát.

Một tháng sau, vụ án buôn bán trẻ em chấn động cả nước chính thức bị phanh phui.

Những gia đình từng mất con… cuối cùng cũng được đòi lại công lý.

Tôi bán đi toàn bộ gia sản bao gồm ngôi nhà nhuốm đầy ký ức máu tanh ấy, và dùng toàn bộ số tiền đó để xây dựng một phòng khám y học cổ truyền ở vùng núi xa xôi hẻo lánh.

Tôi bắt đầu học tập bài bản các kiến thức y học chính thống, sắp xếp, biên soạn lại những phần giá trị trong y thư mà bà ngoại để lại, gạt bỏ đi toàn bộ yếu tố mê tín, tà thuật.

Còn về chiếc kéo đó tôi mang nó đến một ngọn núi xa vắng, chôn thật sâu xuống lòng đất.

Ngay phía trên nơi chôn, tôi trồng một cây ngân hạnh.

Cây ngân hạnh sống nghìn năm không chết tôi hy vọng nó có thể làm chứng cho việc: oán thù, một ngày nào đó, sẽ hóa thành mầm sống mới.

Những đêm khuya thanh vắng, tôi vẫn thường nhớ đến bà ngoại… và mẹ.

Tôi đã mang bức thư của bà ngoại cùng toàn bộ chứng cứ giao nộp cho viện kiểm sát.

Một tháng sau, vụ án buôn bán trẻ em chấn động cả nước chính thức bị phanh phui.

Những gia đình từng mất con… cuối cùng cũng được đòi lại công lý.

Tôi bán đi toàn bộ gia sản bao gồm ngôi nhà nhuốm đầy ký ức máu tanh ấy, và dùng toàn bộ số tiền đó để xây dựng một phòng khám y học cổ truyền ở vùng núi xa xôi hẻo lánh.

Tôi bắt đầu học tập bài bản các kiến thức y học chính thống, sắp xếp, biên soạn lại những phần giá trị trong y thư mà bà ngoại để lại, gạt bỏ đi toàn bộ yếu tố mê tín, tà thuật.

Còn về chiếc kéo đó tôi mang nó đến một ngọn núi xa vắng, chôn thật sâu xuống lòng đất.

Ngay phía trên nơi chôn, tôi trồng một cây ngân hạnh.

Cây ngân hạnh sống nghìn năm không chết tôi hy vọng nó có thể làm chứng cho việc: oán thù, một ngày nào đó, sẽ hóa thành mầm sống mới.

Những đêm khuya thanh vắng, tôi vẫn thường nhớ đến bà ngoại… và mẹ.