Chương 6 - Kéo Báo Ứng

Quay lại chương 1 :

Chiếc kéo trong tay tôi như có ý thức, tự kéo bàn tay tôi tiến về phía trước.

Tôi biết giây phút đưa ra lựa chọn… đã đến.

Ba tôi bất ngờ nhảy xuống khỏi giường, lao đến định giật lấy chiếc kéo trong tay tôi.

Nhưng ngay lúc tay ông sắp chạm vào tôi toàn bộ căn phòng đột ngột lạnh toát, một luồng lực vô hình mạnh mẽ đẩy ông ngã nhào xuống sàn.

Hồn ma mẹ tôi chậm rãi lơ lửng lại gần bên tôi, từng dòng máu đen vẫn không ngừng rỉ ra từ đôi mắt khâu kín.

Bà nhẹ nhàng chạm vào bàn tay tôi đang cầm kéo.

Ngay khoảnh khắc ấy tôi cảm thấy mình và bà hoà làm một.

Và tôi nhìn thấy những gì đã xảy ra trong đêm hôm đó…

6

Đó là một đêm mưa tầm tã.

Mẹ tôi vốn chỉ định lên lấy ít thuốc, nhưng vô tình đẩy mở cánh cửa ngầm phía sau thư phòng của ông nội.

Bên trong là một lối đi bí mật,cuối hành lang le lói một ngọn đèn mờ nhạt.

Vì tò mò, mẹ rón rén bước vào.

Lối đi đó dẫn xuống tầng hầm của kho chứa.

Qua khe cửa, mẹ đã chứng kiến một cảnh tượng khiến máu huyết đóng băng:

Hơn chục đứa trẻ bị nhốt trong các lồng sắt — tuổi từ ba, bốn cho đến mười hai, mười ba.

Tất cả đều xanh xao gầy gò, ánh mắt vô hồn.

Ông nội tôi đứng giữa căn phòng, đang giới thiệu thứ gì đó cho một người đàn ông mặc vest sang trọng.

“Lô hàng lần này khá tốt, dáng dấp đều ổn.”

Giọng ông nội rành rọt, toát lên vẻ lọc lõi của một kẻ buôn bán lâu năm.

“Đặc biệt là con bé sáu tuổi kia, tóc vàng mắt xanh — bên mua nước ngoài trả giá cao nhất.”

Con bé ấy trên mặt vẫn còn vệt nước mắt, co mình nơi góc lồng sắt, khiến tôi liên tưởng đến những hình ảnh trẻ em mất tích thường thấy trên TV.

Bà nội tôi khi ấy cầm một cuốn sổ, điềm nhiên ghi chép điều gì đó.

“Còn hai thằng bé mặt mũi bình thường kia thì sao xử lý?”

“Để lấy nội tạng.”

Giọng của ba vang lên, ông bước ra từ trong bóng tối, trên tay đeo một đôi găng tay cao su.

“Thận và giác mạc rất được giá.

Tim nếu hợp nhóm máu thì… giá còn cao hơn nhiều.”

Mẹ tôi lập tức đưa tay bịt chặt miệng, cố nén tiếng hét.

Nhưng vì sơ suất, bà lỡ làm đổ cây chổi bên cạnh.

Tiếng động đó khiến những kẻ bên trong giật mình.

Cảnh tượng tiếp theo… khiến tôi nghẹt thở.

Mẹ liều mạng bỏ chạy, băng qua hành lang, lao lên cầu thang, trong khi ba tôi đuổi sát ngay phía sau.

Bà lao vào phòng ngủ, định lấy điện thoại gọi cảnh sát, nhưng lại bị ông nội từ phía sau đè ngã xuống đất.

“Con không nên thấy những thứ đó… con dâu à.”

Giọng ông nội lạnh như băng.

“Buông tôi ra!

Các người là quỷ!

Tất cả bọn trẻ đó… đều là con người!”

Mẹ tôi giãy giụa, nước mắt tuôn trào không ngừng.

“Chúng chỉ là hàng hóa.”

Bà nội bước vào phòng,

trong tay cầm một chiếc kéo sáng loáng —

chính là “chị em” với chiếc kéo mà tôi vừa nhìn thấy ban nãy.

“Tôi đã nói rồi… người đàn bà này quá nhiều chuyện.”

Mẹ quay lại nhìn ba tôi, trong ánh mắt là sự tuyệt vọng đến tột cùng:

“Làm ơn… vì con gái chúng ta…

Anh không thể làm điều này được…”

Vẻ mặt của ba tôi lúc ấy… lạnh lẽo đến đáng sợ.

“Việc kinh doanh của gia tộc quan trọng hơn bất cứ thứ gì.

Con tưởng cuộc sống giàu sang của nhà mình đến từ đâu?

Đừng giả vờ ngây thơ nữa.”

“Mình…

Tôi sẽ báo công an…

Tôi sẽ tố cáo tất cả các người…”

Mẹ tôi chưa kịp nói hết câu —

Bà nội đã bước lên một bước, chiếc kéo trong tay đâm mạnh vào tim bà.

Máu phun ra, nhuộm đỏ bộ đồ ngủ của mẹ tôi.

Điều khiến tôi phẫn nộ nhất… là khuôn mặt bà nội khi ấy — bà đang mỉm cười, như vừa hoàn thành một tác phẩm nghệ thuật.

“Như thế này… sạch sẽ hơn nhiều.”

Mẹ tôi ngã xuống đất, sự sống đang dần rút khỏi cơ thể bà, nhưng bà vẫn cố gắng phát ra âm thanh, muốn nói điều gì đó lần cuối.

Ông nội liếc nhìn ba tôi, gật đầu:

“Đừng để nó nói ra bất cứ điều gì.

Vĩnh viễn… không được để nó nói.”

Ba tôi lấy từ túi ra một cuộn chỉ đen và một cây kim lạ.

Cây kim ấy ánh lên một tia sáng xanh u ám, quái dị.

Ông quỳ xuống bên cạnh mẹ, bắt đầu khâu môi bà lại bằng những mũi kim chậm rãi, méo mó.

Mỗi một mũi khâu… đều đi kèm với những tiếng thì thầm kỳ lạ phát ra từ miệng ông như một loại chú ngữ độc địa từ nơi tăm tối nhất của thế gian.

Tôi nhìn thấy trong mắt mẹ ánh lên nỗi sợ hãi tột cùng.

Bà đã nhận ra đây không chỉ đơn thuần là việc khâu miệng, mà là một nghi lễ tà ác, một nghi lễ nhằm giam giữ cả linh hồn bà mãi mãi.

“Khâu luôn mắt nó lại.”

Bà nội lạnh lùng ra lệnh.

“Để nó vĩnh viễn không nhìn thấy. Không thể nói. Không thể chứng minh.”

Ba tôi điềm nhiên cầm lấy cây kim quái dị kia, thành thạo dùng sợi chỉ đen bắt đầu khâu chặt mí mắt mẹ lại.

Từng mũi khâu lạnh lẽo, chính xác đến đáng sợ.

Như thể ông đã làm chuyện này hàng trăm lần rồi.

Cơ thể mẹ co giật liên hồi trong đau đớn, nhưng rất nhanh sau đó, mọi chuyển động đều ngưng hẳn.

“Làm sạch sẽ vào.”

Ông nội ra lệnh.

“Nhớ dựng hiện trường như thể tự sát.”

Bọn họ bắt đầu bàn bạc cách dàn dựng bằng chứng giả, giọng nói dần dần xa dần, mờ đi trong ký ức.

Cảnh cuối cùng tôi thấy được — là ba tôi đứng lặng trước thi thể mẹ.

Trong mắt ông… không có lấy một chút đau thương, chỉ còn sự lạnh lùng và nhẹ nhõm, như vừa trút được gánh nặng.

“Đừng lo.”

Ông nói với ông bà nội.

“Con bé còn nhỏ, không biết gì đâu.

Đợi nó lớn lên… tôi sẽ để nó tiếp quản công việc của gia tộc.”

Tầm nhìn của tôi bỗng chốc tối sầm lại.

Tôi choàng tỉnh, quay trở về thực tại thở dốc từng hơi, mồ hôi lạnh thấm ướt cả lưng áo.

Trước mắt tôi — mẹ đang đứng đó, đôi mắt trống rỗng như hố sâu vô tận.

Bên trong đôi mắt ấy, đứa trẻ mang gương mặt tôi… vẫn đang âm thầm khóc không thành tiếng.