Chương 5 - Kẻ Bị Ruồng Bỏ Và Những Bí Mật Kinh Hoàng
Trong bóng tối, tôi nghe thấy tiếng ông ta gọi điện:
“Con gái tôi quay lại sao mày không báo! Giờ nó đang ở đây. Năm vạn, tao giao cho mày.”
Tôi vùng vẫy trong tủ tối om, nghẹn ngào cố gọi cứu.
Cảm giác tối tăm và khiếp đảm này… quá quen thuộc.
Những mảnh ký ức bị chôn vùi bắt đầu liền lại với nhau.
Tôi nhớ ra mọi thứ.
Hồi còn bé, chỉ cần tôi phạm một lỗi nhỏ, họ sẽ nhốt tôi vào tủ.
Trong không gian chật chội ấy, tôi chỉ có thể co người, lắng nghe tiếng họ cãi nhau bên ngoài.
Bởi vì tôi — là vết bẩn trong cuộc hôn nhân mục ruỗng ấy. Là sự xấu hổ mà họ muốn xóa bỏ.
Tôi là đứa trẻ sinh ra lúc cả hai căm ghét nhau nhất.
Số phận của tôi ngay từ đầu đã là mẹ không thương, bố không cần.
Ngày đó tôi từng ngây thơ nghĩ rằng bố mẹ chỉ không thương tôi — nhưng họ cũng đâu thương ai khác.
Cho đến khi em gái xuất hiện.
Có lẽ vì nó sinh ra khi họ đã chia tay trong yên bình… khi mẹ tôi đã tìm thấy “tình yêu thật sự” của đời mình.
Từ lúc đó, tôi đã thấy sự khác biệt.
Chỉ cần tôi đến gần em gái, mẹ sẽ dùng roi quất tôi, bắt tôi tránh xa.
Tôi nhớ rõ nỗi đau khi roi quật xuống da thịt. Và ánh mắt đầy ghê tởm của bà.
Cuộc sống như vậy kéo dài rất lâu.
Tôi từng hy vọng — khi em lớn hơn, nó sẽ chơi với tôi.
Giống những câu chuyện cổ tích: hai chị em nắm tay nhau, chia sẻ bí mật và niềm vui.
Nhưng thực tế thì… đúng là vài năm sau nó chủ động đến tìm tôi.
Chỉ có điều — không phải để chơi.
Mà là để xé rách trái tim tôi hết lần này đến lần khác.
Nó giống như một con mèo kiêu kỳ, chậm rãi tận hưởng việc hành hạ con mồi.
6.
“Chị ơiiii~”
Nó kéo dài giọng ngọt lịm, xoay vòng trước mặt tôi trong chiếc váy voan mới tinh.
Vạt váy xòe ra như một đóa hoa.
“Chị xem này, bố ruột đưa em ra trung tâm thương mại mua đó. Ông nói em là công chúa nhỏ mà ông thương nhất.”
Nó cố tình nhấn mạnh hai chữ “bố ruột”, đôi mắt sáng ngời lóe lên một tia độc ác.
Trò chơi mà nó thích nhất là chờ đến lúc tôi làm xong cả một ngày việc nhà, hai bàn tay đỏ rộp đến rịn máu… rồi mới lấy cuốn album được nó giữ gìn cẩn thận ra.
“Chị xem này, đây là ảnh em với bố đi chơi công viên.
Hôm đó mình cưỡi ngựa gỗ xoay vòng, còn ăn kem dâu nữa.”
Nó chậm rãi lật từng trang, giọng ngọt như nhỏ mật:
“Chỉ cần em gọi ‘bố ơi’ một tiếng thật dễ thương là bố mua ngay cây kẹo mút to nhất, ngọt nhất cho em.”
Rồi nó cúi sát vào tôi, giọng thấp xuống, nhọn như mũi dao:
“Còn chị thì sao? Chị không xứng đến gần ông ấy. Vì chị là sai lầm, là vết nhơ mà ông muốn xóa đi. Chị biết không, mỗi lần ông nhìn chị… ánh mắt ông đều đầy ghê tởm.”
Tôi cúi xuống nhìn bộ quần áo thủng đầy chỗ vá trên người mình, vải đã bạc màu.
Giống như lòng tự trọng của tôi — từ lâu đã nát vụn.
Công viên giải trí, kẹo mút, vòng xoay ngựa gỗ… với tôi còn xa hơn cả những ngôi sao trên trời.
Tôi không thể hình dung đó là cảm giác như thế nào.
Giống như tôi cũng không thể nào tưởng tượng được cảm giác được bố thương yêu là gì.
Nó tận hưởng sự im lặng và nỗi đau của tôi, trên mặt lại là nụ cười thiên thần như vô tội.
Nhưng những lời nó nói ra — độc ác như dao tẩm độc, từng chữ một đâm thẳng vào tim tôi.
Còn tôi, chỉ có thể đứng đó, để vết thương trong lòng chảy máu mãi.
Giọng chú Vương vang lên rất nhẹ, pha chút xót xa:
“Vậy… cháu cũng nhớ mẹ cháu đã bán cháu đi như thế nào?”
Tôi bật cười, cười đến mức nước mắt tràn ra:
“Tất nhiên rồi. Khoảnh khắc đó, mọi thứ đều hiện về.”
“Khi ấy cháu còn nhỏ, thấy bất công quá, nên một buổi chiều đã bỏ nhà đi. Không biết rằng — đó chính là điều họ chờ đợi.”
Giọng chú Vương run lên:
“Ý cháu là… họ…”
“Đúng. Họ giả vờ đi tìm cháu, nhưng thực tế là giao cháu cho bọn buôn người.”
Tôi nói bằng giọng bình lặng như mặt hồ:
“Thông minh thật. Như vậy mọi chuyện sẽ không dính líu gì đến họ.”
Sau khi mẹ tôi bỏ ra năm vạn để chuộc tôi về, tôi bắt đầu điều tra tất cả.
Tôi nói dối họ rằng mình chưa nhớ lại — chỉ để kéo dài thời gian.
Nhưng mỗi đêm tôi đều giật mình tỉnh giấc, mơ thấy mình chạy trốn trên con đường núi tối đen, không tìm được đường về.
Giờ nghĩ lại… có lẽ không phải là không tìm được.
Mà là chưa từng có nhà để quay về.
“Nhưng đó vẫn chưa phải phần đáng sợ nhất.” Giọng tôi lạnh đi, như có băng bám vào từng chữ.
“Chú biết vì sao họ phải tìm lại cháu không?”
Cả phòng nín thở.
“Để lấy nội tạng.”
Tôi gần như nghiến răng để bật ra câu đó. “Họ cần nội tạng cho em gái cháu. Và cháu — là ‘người hiến’ hoàn hảo nhất.”
Nhiệt độ trong phòng như rơi xuống đáy.
“Cháu âm thầm chịu đựng, quan sát… rồi cuối cùng cũng tìm được sự thật.”
“Trong phòng ngủ của họ, cháu tìm được một tập hồ sơ. Bên trong là hàng loạt phiếu xét nghiệm.”