Chương 4 - Kẻ Bị Ruồng Bỏ Và Những Bí Mật Kinh Hoàng
Sắc mặt mọi người lập tức tối sầm.
Rõ ràng họ đã nghe ra ý mỉa mai trong lời tôi nói. Cơn giận bùng lên, lan nhanh trên từng gương mặt.
Thấy họ không moi được câu trả lời mình muốn, họ bỏ đi trong tức tối.
Tôi biết… Bây giờ chưa phải lúc phơi bày sự thật.
Tôi cần thêm nhiều quân bài hơn để thương lượng. Cuộc chơi này mới chỉ bắt đầu.
Khi họ chuẩn bị dẫn tôi đến phòng giam, cảnh tượng ở hành lang bỗng khiến tôi chú ý.
Một đôi mẹ con ngồi co ro ở góc. Cô bé cúi gằm đầu, nước mắt thấm đẫm cổ áo.
Người mẹ đứng chống nạnh, nhìn con gái mà không hề có ý định ôm lấy nó.
“Mẹ ơi, con xin mẹ… đừng bỏ con lại. Con sẽ ngoan mà!”
Giọng cô bé nghẹn lại.
“Con sẽ làm việc nhà, con làm gì cũng được… mẹ đừng vứt con nữa…”
Tôi đứng chết lặng.
Không phân biệt nổi… là tôi xúc động vì tình cảm rạn nứt của họ, hay là vì nỗi đau quen thuộc ấy đâm thẳng vào tim mình.
Chỉ trong khoảnh khắc đó… tôi nhìn thấy bóng dáng của chính mình năm nào.
Rồi là quãng thời gian dài đằng đẵng chờ đợi.
Tôi ngồi trong bóng tối, chờ một tia sáng lọt vào.
Trong lúc ấy, hết người này đến người khác thay nhau thẩm vấn tôi.
Tôi chỉ mỉm cười, lặp lại câu trả lời cũ, lặp đi lặp lại… không thay đổi dù chỉ một chữ.
Cuối cùng, chú Vương lại xuất hiện, mang theo một xấp hồ sơ dày.
“PẶC” — chú ném mạnh cả tập tài liệu lên bàn trước mặt tôi.
“Được rồi. Cháu phải thế nào mới chịu nói thật… rốt cuộc cháu nhớ ra những gì?”
Tôi đáp lại bằng một câu bình thản, đôi mắt lóe lên sự quyết liệt:
“Cháu chỉ có một yêu cầu.”
“Công khai toàn bộ quá trình điều tra, từng chi tiết, cả động cơ và lời khai của cháu — tất cả.”
Chú Vương nhíu mày, khẽ giơ tay ra hiệu. Trong giọng chú pha chút bất lực:
“Được. Chú đồng ý.”
Trước ánh mắt của tất cả mọi người, tôi chậm rãi mở miệng:
“Là họ muốn giết cháu. Cháu chỉ ra tay… trước họ một bước.”
Tất cả đều trợn mắt kinh ngạc.
“Không thể nào! Chính cháu cũng nói bố mẹ đối xử với cháu tốt thế nào. Chúng tôi điều tra rồi — lời cháu trùng khớp hoàn toàn với hàng xóm!”
“Nếu họ muốn giết cháu, sao phải tốn công sức tìm lại cháu?”
Tôi lắc đầu.
Tất cả những yêu thương bề ngoài… chỉ là lớp vỏ họ cố tình tạo nên.
Sự thật luôn nằm trong bóng tối, phơi bày mặt tàn nhẫn nhất của con người.
Giọng tôi rất nhỏ, như đang nói với chính mình:
“Lúc mới được đưa về, cháu ngây thơ nghĩ rằng cuối cùng mình đã có được hạnh phúc.”
“Nhưng không biết rằng… thứ chờ mình lại là một vực sâu còn đáng sợ hơn.”
Ngày hôm đó, khi tôi vô tình dọn phòng, tôi phát hiện một tấm ảnh.
Trong ảnh là một người đàn ông và một người phụ nữ đang bế tôi lúc còn nhỏ Nhưng người đàn ông kia… không phải bố hiện tại của tôi.
Toàn bộ nét mặt của các cảnh sát đều thay đổi. Họ nhìn nhau, ánh mắt đầy ẩn ý.
Tôi bắt đầu lục tung mọi ngóc ngách trong nhà, như đang chơi một trò giải đố.
Từng chút một, tôi ghép lại được sự thật. Nó như một lưỡi dao sắc, đâm nát tất cả ảo tưởng đẹp đẽ trong tôi.
Hóa ra bố của tôi bây giờ là bố dượng. Còn tôi và em gái — đều là con mà mẹ tôi có trước khi ly hôn với chồng cũ.
Giọng tôi bắt đầu run lên:
“Bị cú sốc quá lớn đó đè nát, cháu gần như mất kiểm soát… và đi tìm bố ruột của mình.
Cháu dựa vào địa chỉ duy nhất còn sót lại để lần theo.”
Tôi hít sâu.
“Chú có biết cháu tìm thấy ông ta ở đâu không?”
“Ở buổi xem mắt.”
Ngón tay tôi vô thức cào lên mặt bàn.
“Lúc ông ta nhìn thấy cháu… ông ta không hề vui mừng khi gặp lại đứa con thất lạc nhiều năm.”
“Thứ hiện rõ trong mắt ông ta chỉ là… sốc, sợ hãi… và ghê tởm.”
Ông ta run run chỉ vào tôi, giọng đầy hoài nghi:
“Mày… mày không phải bị mẹ mày bán cho bọn buôn người à?”
5.
Khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy cả thế giới sụp đổ.
Tôi lúc đó mới hiểu:
Tôi không phải bị lạc. Cũng không phải bị bắt cóc. Mà là bị chính mẹ ruột mình bán đi.
Phòng thẩm vấn chìm vào tĩnh lặng.
Đầu bút của viên cảnh sát dừng lại trên trang giấy, lâu đến mức như đã đông cứng.
Tôi ngẩng lên, đôi mắt đầy đau đớn lẫn tuyệt vọng:
“Các chú biết điều đáng sợ nhất là gì không?”
“Không phải là phát hiện mình bị mẹ ruột phản bội…” “Không phải là thấy bố ruột chối bỏ mình…”
“Mà là — cuối cùng nhớ lại tất cả những ký ức tàn nhẫn ấy.”
Bố ruột tôi, thấy vẻ mặt kinh hãi của tôi, hiểu rằng mình vừa lỡ miệng.
Tôi nhìn thấy một tia độc ác lóe lên trong mắt ông ta.
Thế nhưng… tôi vẫn còn mong mỏi — cái thứ hy vọng ngu ngốc mà những đứa chưa từng được yêu thường mang trong người.
Ông ta dụ tôi về nhà, nói rằng sẽ kể hết sự thật.
Nhưng ngay khi tôi bước vào cửa, mọi thứ lập tức thay đổi.
Ông ta bất ngờ lấy khăn bịt miệng tôi, đẩy tôi vào tủ quần áo, khóa chặt lại.