Chương 6 - Kẻ Bị Ruồng Bỏ Và Những Bí Mật Kinh Hoàng
Tôi nhắm mắt, nhớ lại đêm khiến toàn thân tôi lạnh toát:
“Tờ trên cùng là kết quả kiểm tra sức khỏe của em gái. Dưới đó là bảng xét nghiệm nhóm máu và độ phù hợp của cháu.”
“Và cuối cùng… một kế hoạch phẫu thuật viết tay.”
Trong đó có những dòng chữ nguệch ngoạc:
‘Chết não’, ‘Lấy nội tạng’, ‘Giá bán chợ đen’.
Tôi đứng dậy, đi vài bước trong phòng thẩm vấn:
“Chú biết điều trớ trêu nhất là gì không?”
“Cháu gọi điện đến mới biết — họ định bán cháu cho mấy kẻ có tiền. Họ sẽ cho cháu uống thuốc gây chết não, rồi lấy toàn bộ nội tạng.”
“Chỉ chừa lại một quả thận… cho em gái.”
“Đó chính là lý do suốt một năm qua họ lao lực tìm cháu và đối xử với cháu như báu vật.”
Tôi quay đầu nhìn thẳng vào chú Vương:
“Họ nghĩ cháu sẽ vĩnh viễn không nhớ lại chuyện trước khi bị bán đi. Họ chờ cháu bệnh, đưa vào bệnh viện… rồi…”
Chú Vương nuốt nước bọt, nói tiếp thay tôi, giọng khàn đặc:
“Rồi giả vờ ca mổ thất bại.”
“Đúng.”
Tôi trở lại chỗ ngồi.
“Nên cháu quyết định ra tay trước. Cháu biết — chỉ cần bước vào phòng phẫu thuật, cháu sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.”
“Thà chết trong tay mình… còn hơn chờ họ giết.”
Giọng tôi tan vào không khí, nhỏ dần.
Chú Vương nhíu chặt mày:
“Những giấy tờ phẫu thuật, kết quả xét nghiệm, bằng chứng… còn không? Chúng tôi lục soát mà không tìm thấy.”
Tôi cúi đầu, ngón tay lướt nhẹ lên chiếc còng lạnh buốt, nói khẽ:
“Tất cả bằng chứng… cháu đã giấu ở một nơi rất đặc biệt.”
Chú Vương lập tức ngẩng đầu:
“Ở đâu?”
Giọng tôi mang theo chút đắc ý:
“Tôi giấu toàn bộ bằng chứng dưới tấm ván thứ ba trong phòng của em gái tôi —
phiếu xét nghiệm của bệnh viện, kế hoạch phẫu thuật, chai thuốc, và cả một chiếc bút ghi âm ghi lại toàn bộ cuộc trò chuyện của họ.”
“Chắc mọi người rất thắc mắc vì sao tôi lại chọn giấu ở đó đúng không?”
Khóe môi tôi nhếch lên thành một nụ cười mỉa mai:
“Nó tự tin, kiêu ngạo, coi thường đứa ‘chị nhặt về’ này đến mức không bao giờ nghĩ tôi sẽ giấu bằng chứng trong chính phòng của nó.”
Tôi nghiến răng:
“Hơn nữa, mẹ tốt của tôi ngày nào cũng lấy cớ dọn phòng để lật tung phòng tôi lên.”
“Nhưng tôi biết — bà ta đang lục soát, sợ tôi phát hiện ra điều gì… hoặc giấu thứ gì đó.”
7.
Căn phòng thẩm vấn rơi vào một sự im lặng đến nghẹt thở.
Ánh mắt chú Vương nhìn tôi đã thay đổi — từ xót xa, sang chấn kinh, từ chấn kinh thành một thứ cảm xúc phức tạp khó gọi tên.
Người đời nói nhân quả báo ứng, nhưng nhân quả chưa từng tha cho ai.
Kẻ ác sẽ có kẻ ác trừng trị. Vậy tại sao… tôi lại không thể trở thành kẻ ác hơn bọn họ?
Tôi nhắm mắt, cố đè nén nỗi đau đang dâng lên.
Bố mẹ muốn lấy mạng tôi. Em gái muốn dùng sự khoe khoang để hành hạ tôi, rút ra khoái cảm của nó.
Vậy thì… tôi cứ để họ mất hết.
Chỉ cần nghĩ đến những gì tôi phải chịu suốt đời này — mà những kẻ gây ra tất cả vẫn sống ung dung — nắm tay tôi lại siết chặt, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.
Tôi thức trắng đêm này qua đêm khác, chỉ để tính toán mọi thứ…
Giọng tôi bình thản lạ thường khi ngẩng lên nhìn chú Vương:
“Chú nhớ lúc tìm được cháu năm đó không? Hãy công khai tất cả cùng với vụ án này. Chú là người tốt… Cháu muốn mọi người đều biết.”
Chưa đợi chú mở miệng, tôi đã tiếp lời:
“Chú đã hứa rồi. Và… cháu mong chú sống tốt.”
Tôi nhìn chấm đỏ của máy ghi âm lóe sáng trong bóng tối — như ánh sáng duy nhất mà chú từng mang đến cuộc đời tăm tối của tôi.
Vì tội ác của họ, trong mười năm ấy, tôi bị biến thành công cụ sinh sản và xả dục.
Mười năm — tôi sinh tám đứa con.
Hôm họ tìm được tôi, tôi còn nhớ mình đang co ro trong chuồng lợn, quần áo tả tơi.
Trên người là vô số vết bầm tím và thương tích.
Mùi hôi nồng của phân heo quấn lấy mọi hơi thở.
Cuộc đời ấy — tôi đã chịu đựng suốt mười năm. Bị giày vò đến mức không còn tia hy vọng nào về cuộc sống.
Nhưng đúng lúc tôi tuyệt vọng nhất… chính chú đã kéo tôi ra khỏi địa ngục.
Rời khỏi đó — sao có thể dễ dàng?
Tôi vẫn nhớ rõ ngày đó, cả làng cầm nông cụ bao vây chúng tôi.
Cuốc, liềm lóe sáng dưới nắng. Ánh mắt họ còn sắc và độc hơn cả những lưỡi kim loại.
“Đứa nào dám đưa con bé đi, thì đừng hòng rời khỏi đây sống!”
Ở vùng núi nghèo nàn hiểm trở này, dân tính hung hãn, đến cảnh sát huyện cũng không dám manh động.
Tôi thấy rõ sự do dự trên mặt những cảnh sát khác. Chỉ có chú… vẫn đứng chắn trước tôi.
Nỗi sợ lại bóp nghẹt tim tôi.
Nghĩ đến đây, tôi ngẩng đầu nhìn chú Vương bằng ánh mắt biết ơn sâu sắc.
Hôm đó, tôi nắm chặt tay áo chú, dốc hết sức cầu xin:
“Xin chú… đưa cháu rời khỏi cơn ác mộng này…”
Bàn tay chú siết chặt vai tôi — và lần đầu tiên trong đời, tôi cảm nhận được sự an toàn.
Đúng lúc đó, có tiếng bước chân vang lên sau lưng.
Trưởng thôn đứng dựa vào bức tường đất lở loét, khóe miệng nở nụ cười buồn nôn.