Chương 2 - Hợp Đồng Đẫm Máu

07.

Cùng lúc đó, các gian ô vuông bên cạnh truyền đến vô số lời mắng chửi giận dữ.

Mấy câu thô tục liên tiếp vang lên.

Không sai, đây chính là bí mật của cấp độ đầu tiên.

Những gì nói ra đều lặp lại trong chính tai họ ở vòng thứ hai.

Quy tắc chỉ đè cập sẽ chuyển đến một nhân viên chứ chưa nêu rõ hướng cụ thể.

Tôi cũng từng nghĩ sẽ là một lựa chọn ngẫu nhiên.

Nhưng sau khi sắp xếp lại các quy tắc, tôi phát hiện ra điểm đáng ngờ.

Lúc ở đại sảnh, loa phát thanh rõ ràng đưa ra một quy định chung: Không được tấn công hoặc làm hại giám khảo, đồng nghiệp dưới mọi hình thức, kể cả những người mới cùng đợt xung quanh.

Vậy tại sao lại có bài kiểm tra để chúng tôi gi.ết hại lẫn nhau?

Đó chẳng phải là mâu thuẫn sao!

Phải chăng công ty không suy nghĩ kỹ về logic nội bộ khi phân công nhiệm vụ?

Sau khi phân tích đơn giản, tôi lắc đầu loại bỏ khả năng này.

Kết quả đã rõ ràng.

Điều kiện duy nhất có thể thực hiện được hai quy tắc cùng một lúc là những yêu cầu mọi người đưa ra đều áp dụng lên chính người họ.

Bằng cách này, mọi người chỉ có thể làm tổn thương chính mình.

Lời mà giám khảo nói, thực chất đang đánh lừa mọi người.

Hết tiếng hét này đến tiếng khác, từng âm thanh kêu gào đau đớn xé lòng không ngừng vang lên bên tai.

Giám khảo bắt đầu đếm ngược, mỗi người đều phải trả giá cho chính mệnh lệnh đã thốt ra.

Tôi nhẹ nhàng giơ tay trái lên, nín thở nhìn "địa ngục trần gian" trước mắt.

Vô số m.áu chảy ra từ các ô vuông.

Bước ra khỏi bộ phận tiêu thụ, tiếng loa lần nữa cất lên.

[Chúc mừng các vị đã hoàn thành bài kiểm tra, thăng cấp lên chức chuyên gia K5.]

[Số người sống sót hiện tại là 33]

Nghe đến đây, tôi rùng mình dựng tóc gáy.

Trong đợt khảo nghiệm đầu tiên, 2/3 số người đã ch.ết.

[Tiếp theo, xin mời các vị di chuyển lên tầng 5 để tiến hành bài kiểm tra thăng cấp lần thứ hai.]

[Chủ đề lần này là sự tập trung và hợp tác.]

08.

Bước lên tầng 5, đập vào mắt là một hành lang rất dài.

Hai bên vách ngăn bằng kính, mỗi vách ngăn còn có bàn tròn và ghế gỗ.

"Chào mừng đến với tầng 5, đây là văn phòng đăng ký."

Giám khảo mỉm cười vẫy tay, chia chúng tôi thành ba người một nhóm theo thứ tự lên tầng, sau đó dẫn chúng tôi vào mười một phòng tách biệt.

Tiếng loa trước đó đã từng nhắc nhở, chủ đề của vòng này ứng với từ hợp tác.

Bởi vậy, hai người còn lại trong phòng có lẽ là "bạn đồng hành" của tôi lần này.

Sau cuộc trao đổi ngắn, tôi cũng hiểu sơ qua về họ.

Một người tên Dịch Sơn, người còn lại tên Khương Tử Ngọc.

Dịch Sơn là người đàn ông trung niên đeo kính gọng vàng. Anh ấy nói chuyện tương đối ngắn gọn, dáng vẻ cũng điềm tĩnh nhất.

Khương Tử Ngọc là một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo sơ mi trắng, hai má phúng phính như trẻ con, trông càng giống sinh viên vừa tốt nghiệp đại học.

Sau khi chúng tôi giới thiệu xong, giọng giám khảo vang lên từ ngoài cửa.

Khảo nghiệm chính thức bắt đầu.

"Công việc của cơ quan đăng ký yêu cầu việc nhập dữ liệu phải chính xác tuyệt đối."

"Các vị, trước mặt mỗi người là một cuốn sổ ghi chép."

"Trong vòng 15 phút, dựa theo trình tự, phải viết số thứ tự từ 1 đến 1000."

"Nếu mắc lỗi hoặc vượt quá thời gian cho phép sẽ trực tiếp bị loại bỏ."

"Xin lưu ý, khảo nghiệm lần này là nhiệm vụ nhóm, mỗi nhóm có ba người, chỉ cần một người mắc lỗi, cả nhóm sẽ cùng chịu hậu quả, di.ệt toàn bộ."

"Vì vậy, đừng chỉ tập trung vào nhiệm vụ của riêng mình, hãy chú ý đến cả các đối tác."

"Ba phút nữa, thời gian đếm ngược sẽ bắt đầu. Chúc các bạn may mắn."

09.

Nghe xong quy tắc, tôi vô thức liếc nhìn giấy bút trên bàn.

Cả người đổ mồ hôi lạnh.

Trò chơi viết số không phải trải nghiệm đầu tiên của tôi.

Hai năm trở lại đây, người ta thường lợi dụng chiêu trò này để dựng các sạp hàng gần khu trung tâm thương mại.

Miễn phí tham gia, phải viết được từ 1 đến 500 trong thời gian quy định.

Người chiến thắng sẽ được thưởng một con gấu bông, người thua sẽ phải trả 20 tệ.

Dựa vào trò chơi này, ông chủ kiếm chác được rất nhiều tiền.

Yêu cầu này tưởng như đơn giản, thoạt nhìn không có gì khó khăn, mọi người đều có lòng tin khiêu chiến.

Nhưng một khi thử mới cảm nhận được nó có bao nhiêu khó khăn.

Trong thời gian dài chỉ lặp đi lặp lại một động tác, chỉ cần một chút sơ sẩy sẽ khiến mọi nỗ lực trước đó trở thành vô nghĩa.

Đây là một bài kiểm tra đánh giá sự tập trung tuyệt đối của con người.

Hơn nữa, số lượng con số dày đặc càng dễ gây mệt mỏi thị giác, gia tăng tỷ lệ mắc lỗi.

Nếu nhớ không nhầm, lần đầu tiên tôi thử đã thất bại trong khoảng mốc 300.

Mà yêu cầu của nơi này thậm chí còn khắt khe hơn so với trung tâm thương mại.

Tổng số biến thành 1000, hơn nữa còn giới hạn thời gian.

Phải hoàn thành trong 15 phút, tương đương với mỗi số chưa đến một giây.

Điều đáng chú ý là, cho dù bản thân viết xong cũng không tính.

Nếu bạn đồng hành mắc sai lầm, mọi người sẽ rơi xuống vực thẳm.

Áp lực gia tăng, hơi thở càng thêm dồn dập.

Mức độ này, rất khó.

10.

Bầu không khí lo lắng căng thẳng bao trùm cả căn phòng kính, ba người chúng tôi lặng lẽ vuốt ve giấy bút, tất cả đều im lặng.

Mồ hôi ướt đẫm sau lưng.

Dẫu sao, nếu trò chơi thất bại, vậy kết quả cũng chỉ có một mà thôi.

Nếu ở chỗ khác, thất bại chỉ cần trả chút tiền, tiếc nuối chốc lát.

Nhưng ở đây, thất bại chỉ dẫn đến một kết quả.

T.ử v.ong.

Tính mạng bị uy hiếp, đi kèm với một áp lực cực lớn, treo lơ lửng trên đỉnh đầu khiến tay cầm bút của tôi cứng đờ.

Vốn dĩ còn muốn nói mấy lời động viên, ngược lại giờ đây lại mắc nghẹn nơi cổ họng.

Cuối cùng vẫn là Dịch Sơn mở lời, phá vỡ im lặng.

"Hai vị, hiện giờ sống ch.ết của chúng ta đã gắn liền với nhau, không ai muốn nói gì sao?"

Khương Tử Ngọc nghe vậy, hít sâu một hơi, cầm chặt cây bút trong tay:

"Tôi hứa sẽ dốc hết sức để hoàn thành, tránh mắc sai lầm, không làm vướng chân ai."

Tôi gật đầu:

"Tôi cũng thế."

Dịch Sơn nghe xong, toàn thân thả lỏng, dang tay cười cười.

"Yên tâm, tôi không có ý nghi ngờ hai vị."

"Đây là vấn đề sinh t.ử, chúng ta đều nắm giữ mạng sống của nhau trong tay, tôi tin hai người cũng không muốn mang mạng mình ra đùa giỡn."

"Nhưng theo tôi, cấp độ kiểm tra lần này cực kỳ tàn khốc."

"Chỉ cần suy nghĩ sơ sẩy một hai giây, đều có thể tạo thành sai lầm ch.ết người."

"Nếu mọi người dự định một mình chiến đấu, xác suất thất bại quá cao, ngay cả bản thân tôi cũng không hoàn toàn chắc chắn."

"Vì vậy, tôi có một đề nghị hợp tác."

11.

Trong hai phút tiếp theo, Dịch Sơn đề cập với chúng tôi về kế hoạch của anh ấy.

Vì để giảm thiểu sự mất tập trung, chúng tôi sẽ đọc to các con số trước khi viết.

Chỉ sau khi thông tin từ miệng và não bộ được thống nhất, các con số mới được viết ra một cách cẩn thận.

Mỗi lần như vậy, có thể gõ nhẹ mũi chân xuống đất. Nhiều hành động xếp chồng lên nhau, có âm thanh, có động tác đan xen. Điều này sẽ giảm thiểu khả năng mất tập trung và gây nhiễu vì lo lắng sẽ bị giọng đọc của người khác làm ảnh hưởng. Hơn nữa, chúng tôi sẽ thay phiên nhau thực hiện công việc đếm số.

Mỗi người phụ trách một vòng, chu kỳ lặp lại.

Vừa đạt được vai trò nhắc nhở, giúp đỡ lẫn nhau.

Nghe xong kế hoạch, tôi thầm cảm thán trước sự bình tĩnh của Dịch Sơn.

Trong bầu không khí căng thẳng như vậy, cũng chỉ có anh ấy mới nhanh chóng đưa ra một kế hoạch hợp lý.

Mặc dù sẽ tốn sức hơn so với việc chỉ viết số, nhưng độ an toàn lại tăng lên rất nhiều.

Không sợ vất vả, chỉ sợ sai lầm.

Theo thông báo từ giám khảo, thời gian đếm ngược chính thức bắt đầu.

Dịch Sơn đi đầu, chúng tôi đều tự động bật chế độ đếm đồng bộ.

"1"

Trong phòng có thể nghe thấy tiếng bút viết "loạt xoạt" trên giấy và tiếng dậm chân rõ ràng.

"2"

"3..."

12.

Các chữ số đầu tiên đều là các con số nhỏ, cho nên đọc cũng nhanh.

Chỉ trong năm phút, chúng tôi đã viết được hơn bốn trăm con số.

Tiến độ khả quan.

Chỉ cần kiên trì giữ vững phong độ theo cách này, nhiệm vụ nhất định có thể hoàn thành trước thời hạn.

Ngay lúc tôi đang tràn đầy tự tin mà đếm số, đột nhiên một tiếng hét thảm thiết từ phòng bên cạnh vang lên.

Tiếp theo đó là những vụ nổ "bùm bùm" nối tiếp.

Tôi biết đó là một nhóm khác, nghe được cả tiếng m.áu thịt nổ lách tách, tiếng xương bị bẻ gãy.

Âm thanh đó lớn đến mức gần như át cả tiếng đọc của Khương Tử Ngọc.

Cảm xúc lo lắng khẩn trương bò lên tận cổ, gân xanh trên người tôi lộ rõ, cánh tay mềm nhũn.

Các nét chữ hơi cong vẹo, tôi suýt chút đã viết sai.

Thật vất vả mới trấn tĩnh lại, phòng bên cạnh lại truyền đến hai tiếng gào khóc chói tai.

Đồng đội mắc lỗi, bản thân cũng phải trả giá.

Mồ hôi lạnh nhỏ xuống từ cằm, nỗi sợ hãi lại dấy lên trong lòng. Tôi sắp không chịu nổi mà ngừng viết, trì trệ tại chỗ.

May mắn thay, đúng lúc này Dịch Sơn cố ý tăng âm lượng, kéo tâm trí tôi trở về thực tại.

Bản thân dần bình tĩnh lại, tiếp tục viết số.

Sự quấy nhiễu như vậy xảy ra thêm ba lần nữa.

Mỗi lần đều khiến tôi kinh hồn táng đảm, adrenaline trong tôi tiết ra như điên.

Thần kinh cực kỳ căng thẳng.

Mãi đến khi Dịch Sơn đọc ra con số cuối cùng, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

1000 số được viết trên tờ giấy trắng.

Tảng đá khổng lồ trong lòng cuối cùng cũng hạ xuống, tôi gần như kiệt sức, toàn thân mềm nhũn, ngã nhoài ra ghế.

Cấp độ này khiến chúng tôi mất mười bốn phút.

Thuận lợi hoàn thành.