Chương 3 - Hợp Đồng Đẫm Máu

13.

Sau một phút, đếm ngược kết thúc.

Ngoài chúng tôi, còn có 5 nhóm khác cũng vượt qua cấp độ thành công.

Một nhóm bị loại vì chưa viết xong.

Tôi trơ mắt đứng nhìn ba người kia đau đớn ngã vật xuống đất, chiếc vòng tay đỏ quấn chặt càng thêm rực rỡ, trông chẳng khác gì ngòi nổ đã được châm lên, lan khắp toàn thân.

Bọn họ bị nổ thành nhiều mảnh, chen chúc chật chội trong ngăn kín.

Tấm kính trong suốt dính đầy má.u đỏ.

Mặc dù hôm nay đã chứng kiến cảnh này nhiều lần, nhưng vẫn khó mà thích nghi nổi.

Tôi không nhịn được mà nôn khan.

Tiếng loa đúng lúc vang lên.

[Chúc mừng các vị đã hoàn thành khảo nghiệm, được thăng chức thành giám sát K7.]

[Số người sống sót hiện tại: 18.]

[Tiếp theo, xin mời di chuyển lên tầng 7 để tiến hành bài kiểm tra thăng cấp lần thứ ba.]

[Chủ đề lần này là thực thi.]

14.

Đeo thẻ làm việc của thân phận giám sát, chúng tôi bước vào phòng lưu trữ trên tầng 7.

Phòng được chia thành nhiều khu vực, sắp xếp các loại tài liệu khác nhau.

Giám khảo vô cảm bước lên phía trước, ý bảo chúng tôi đi theo.

[Chào mừng đến với tầng 7, mọi người cần phải vượt qua ba nhà kho theo thứ tự mới có thể lên tầng tiếp theo.]

[Mỗi nhà kho đều thông với nhau từ đầu đến cuối, ngăn cách bằng một cánh cửa, trên cửa có khắc sẵn một quy luật tương ứng với nhà kho đó.]

[Cho dù bên trong xảy ra chuyện gì cũng phải tuân thủ.]

[Nếu không sẽ trực tiếp bị loại bỏ.]

[Xin hãy nhớ kỹ, tuyệt đối chấp hành là phẩm chất quý giá ở nơi làm việc.]

[Tôi sẽ đợi ở cuối tầng 7, chúc các vị may mắn.]

Nói xong, hắn xoay người rời đi, trên môi còn nở nụ cười.

Chỉ để lại cho chúng tôi những quy tắc mơ hồ và một cánh cửa gỗ tối màu.

Trên cửa có khá nhiều vết xước màu trắng.

Gộp lại thành mấy chữ lộn xộn: Cấm quay đầu.

Tôi hít một hơi thật sâu, chuẩn bị sẵn sàng đối mặt với thế giới đằng sau cánh cửa.

Rất nhiều cảnh tượng lóe lên trong đầu, không biết tiếp theo đây sẽ gặp phải chuyện gì.

Sau khi đã trải qua sự tàn khốc của hai cấp độ đầu tiên, mặc kệ nơi này xuất hiện cái gì, tôi cũng không còn quá ngạc nhiên nữa.

Nhưng khi đẩy cửa bước vào, bản thân vẫn không khỏi sững sờ.

Phía sau cánh cửa, ngoại trừ những chiếc tủ hồ sơ được sắp xếp gọn gàng, còn lại chẳng có gì cả.

Ở cuối dãy có một cánh cửa khác đứng lẻ loi.

Nó cách chúng tôi chưa đầy 30 mét.

Nói cách khác, không có trở ngại nào trên đường đi, chỉ cần chúng tôi không quay đầu, nhất định có thể vượt qua bài kiểm tra đầu tiên của tầng này dễ dàng.

"Cấp độ thứ ba sao lại dễ như vậy..."

Mí mắt tôi khẽ giật, cả người đổ mồ hôi.

Không biết tại sao, ở một công ty gi.ết người không chớp mắt, nơi nào càng an toàn lại càng có cảm giác nguy hiểm.

Ánh đèn trong phòng lưu trữ hồ sơ lờ mờ, mơ hồ như có dã thú đang giấu mình phía trước mặt.

Há to vòm miệng đ.ẫm m.áu.

15.

Sau khi mọi người bước vào, cánh cửa gỗ từ từ đóng lại.

Đèn tắt, không gian xung quanh chìm trong bóng tối.

Tôi lau mồ hôi lạnh trên trán, chỉ đành dựa theo trí nhớ, thận trọng tiến về phía trước.

Bên cạnh tôi là hai người đồng đội lúc trước, Dịch Sơn và Khương Tử Ngọc.

Suy cho cùng, chúng tôi đã cùng nhau trải qua một vòng sinh t.ử, cho nên cũng có sự tin tưởng sâu sắc về đối phương.

Hơn nữa, trong quy tắc của công ty có nói, nghiêm cấm làm tổn hại đến đồng nghiệp.

Vì vậy, sau khi bàn bạc qua, chúng tôi quyết định tiếp tục phối hợp cùng nhau ở các cấp độ tiếp theo.

Ở nơi nguy hiểm như vậy, có người đồng hành bên cạnh giúp đỡ cũng an tâm hơn nhiều.

Nhưng không ngờ rằng, tầm nhìn trong nhà kho quá tối khiến tôi lạc mất họ.

Sự hồi hộp và khẩn trương làm tôi vô thức muốn tăng tốc độ, hy vọng có thể kết thúc hành trình áp lực này càng sớm càng tốt.

Nhưng sàn nhà ở đây giống như một đầm lầy nhớp nháp, dù có nôn nóng đến đâu cũng chỉ có thể nhích từng bước chậm rãi.

Trong bóng tối, hơi thở của mọi người càng thêm gấp gáp, bước chân loạng choạng.

Cảm giác thiếu oxy từ dưới dâng lên đỉnh đầu, tôi càng thêm chóng mặt.

Chỉ đành lặp lại liên tục câu "đừng nhìn lại" trong đầu, buộc mình phải tiến về phía trước.

Mãi cho đến khi có một âm thanh khác lọt vào tai tôi, phá vỡ sự im lặng.

Tôi nghe thấy có ai đó phía sau đang gọi tên mình.

"Lâm Trường An, Lâm Trường An."

Đó là một giọng nữ, thoắt ẩn thoắt hiện.

Tiếp đó, một bàn tay khác đặt lên vai tôi, rốt cuộc cũng nghe được rõ ràng.

Âm thanh này là của Khương Tử Ngọc.

Cô ấy nói: "Cuối cùng cũng tìm được anh."

Tim tôi như vọt lên tới cổ họng.

16.

Cô ấy gọi tôi làm gì?

Tại sao còn đặt tay lên vai tôi?

Khắp người tôi đổ mồ hôi lạnh.

Tinh thần vốn căng thẳng bấy lâu, vừa rồi nghe có người gọi tên, suýt chút đã vô thức định quay lại đáp lời.

Mà ở nơi này, chỉ cần quay đầu, sẽ ch.ết.

Tôi nuốt khan, trong giây lát vẫn không biết cô ấy muốn tìm tôi hay muốn hại tôi.

Nhưng chẳng phải nơi này không được phép làm tổn thương đồng đội sao?

Vô số suy đoán cứ quay cuồng trong đầu, nghĩ mãi không ra kết quả.

Tôi run rẩy, mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước, thấp giọng hỏi: "Sao vậy?"

Đáp lại tôi không phải là Khương Tử Ngọc mà là một cánh tay khác.

Bước chân của tôi dừng lại, một bàn tay to rộng đập thẳng vào lưng.

Vỗ nhẹ.

Lòng tôi càng thêm căng thẳng.

Giọng nói của Dịch Sơn cũng vang lên bên tai.

"Chúng ta bị giám khảo lừa rồi!"

17.

Nghe được câu này, toàn thân tôi không đứng vững.

Lông tơ khắp người dựng ngược, cánh tay nổi da gà.

Cảm xúc khẩn trương trong đầu như sắp nổ.

Bị giám khảo lừa?

Có ý gì?

Có lẽ cảm nhận được sự hoảng hốt của tôi, Dịch Sơn lập tức nói:

"Vừa rồi khi bước vào cửa, ánh sáng vẫn còn le lói, tôi có nhìn thấy một dòng chữ khác trên trần nhà."

"Trên trần nhà?"

"Đúng vậy." Dịch Sơn vỗ vai tôi:

"Trên đó ghi: Quy tắc thực sự đã bị đảo ngược."

Tôi sửng sốt: "Đảo ngược?"

"Nói cách khác…" Dịch Sơn gật đầu giải thích:

"Muốn ra khỏi nhà kho này, thực ra phải quay lại."

Lời này như một tia sét giáng thẳng vào đầu tôi.

"Sao có thể?"

Trước sự nghi ngờ của tôi, anh ấy thở dài:

"Cậu có nhớ không, giám khảo nói sẽ đợi chúng ta ở cuối tầng, nhưng chính hắn lại quay về đường cũ."

"Hắn là giám khảo, có thể không cần vượt qua khảo nghiệm như chúng ta." Tôi lắc đầu:

"Cũng có thể có cách đi thuận tiện và nhanh chóng hơn."

"Suy đoán của cậu cũng có khả năng." Anh ấy đáp:

"Nhưng tôi càng tin rằng cách vượt qua cấp độ này là ngay tại nơi chúng ta bắt đầu. Điều này cũng được chứng thực bằng lời nhắc trên trần nhà."

"Hơn nữa..." tôi còn chưa kịp nói, Dịch Sơn đã xua tay, sau đó tiếp tục:

"Cậu có để ý rằng, càng đi về phía trước, đường càng khó đi không?"

"Đúng vậy, tôi có cảm giác mình gần như không thể nhích thêm được."

"Đó là vì chúng ta đang hướng tới điểm không thể quay lại." Dịch Sơn cười khổ:

"Thật ra, yêu cầu của cấp độ này không phải thực thi mà là năng lực quan sát."

Trong bóng tối, tôi không khỏi hít một hơi lạnh.

18.

Tôi đứng đó, do dự một hồi lâu.

Rốt cuộc là nên tiếp tục tiến về phía trước hay tin tưởng lời Dịch Sơn nói?

Một bên là chỉ dẫn của giám khảo, một bên là những người đồng đội vừa cùng mình trải qua hoạn nạn.

Càng đáng nói chính là, lúc bước vào cửa, tôi không chú ý lên trần nhà.

Nơi này rất cao, không ngẩng đầu nhìn kỹ, khó mà nhìn thấy rõ đỉnh trần.

Nếu lúc đó tôi cẩn thận quan sát, vậy hiện tại đã có thể phân biệt được lời Dịch Sơn nói là thật hay giả.

Đáng tiếc làm gì có nếu như.

Thử thách lần này liên quan đến sinh t.ử, nếu chọn sai, chờ đón tôi chắc chắn là cái ch.ết.

Thấy tôi mãi không nhúc nhích, Khương Tử Ngọc thúc giục.

"Đừng chậm trễ nữa, áp lực chỗ này càng lúc càng lớn, tôi cảm giác sắp không động đậy nổi luôn rồi."

Tôi thử nhấc chân xác nhận, lời cô ấy nói là sự thật.

Tôi chần chừ chưa đưa ra quyết định, Khương Tử Ngọc lại thở dài, sau đó lùi lại một bước.

"Chỗ này nằm ngay giữa nhà kho. Nếu không nhanh quyết định, chỉ sợ dù có quay đầu cũng không thoát được. Nếu anh không muốn đi cùng chúng tôi, vậy hai chúng tôi đành đi trước."

Ngay sau đó, tôi nghe thấy tiếng bước chân dồn dập quay lại.

Bàn tay đặt trên người tôi cũng rút đi.

Hai chân chạm đất, nhưng dường như các lúc càng xa.

Trong bóng tối, tôi không dám quay đầu, yên lặng đứng tại chỗ.

Loáng thoáng còn nghe thấy tiếng hai người cãi nhau.

Lỗ tai ong ong.

Đôi chân ngày càng nặng trịch, tôi buộc phải đưa ra quyết định càng sớm càng tốt.

Tiếp tục tiến về phía trước hay quay đầu.

Nên lựa chọn thế nào?

Ngay khi tôi sắp bị cảm xúc nôn nóng lấn át, một ý tưởng mới chợt nảy ra trong đầu.

Có gì đó không đúng!

19.

Trong cuộc đối thoại vừa rồi, tôi vẫn luôn bị ảnh hưởng bởi bầu không khí căng thẳng, để Dịch Sơn và Khương Tử Ngọc dẫn dắt.

Trong tiềm thức, sẽ coi đây trở thành một loại "niềm tin".

Rốt cuộc là tin tưởng giám khảo hay tin tưởng đồng đội?

Bởi vì bản thân không có đủ manh mối nên không thể tự mình đưa ra phán đoán, chỉ đành lựa chọn một trong số đó để đặt cược tính mạng.

Nhưng hiện giờ suy nghĩ kỹ, tôi chợt nhận ra những nguồn thông tin mình nhận được thực ra không chỉ đến từ hai phía, mà là ba.

Loa phát thanh, giám khảo, đồng đội.

Trong ba phía này, loa chiếm lĩnh cục diện chung, đặt ra khuôn khổ quy luật. Có thể nói, nó ảnh hưởng trực tiếp đến sự sống và cái ch.ết của chúng tôi.

Không xuất hiện chút sai sót nào trong thông báo, thậm chí từng từ từng chữ cũng không làm mọi người hoang mang khó hiểu.

Ít nhất theo quan điểm của tôi, tiếng loa phát thanh là nguồn có thể tin tưởng.

Nó được coi là logic cơ bản.

Giám khảo thì tinh ranh hơn nhiều.

Ngay từ cấp độ đầu đã gài bẫy thông qua các chi tiết quy tắc.

Cố ý nói ra một số "sự thật" nguy hiểm.

Hắn nói, chúng tôi lắng nghe, nhưng phải tiếp thu một cách có chọn lọc.

Về phần đồng đội, họ cũng là những người có hoàn cảnh giống tôi.

Khi tạm thời không có xung đột lợi ích, tầm nhìn và suy nghĩ được mở rộng, mọi người có thể hỗ trợ lẫn nhau, nghĩ cách vượt qua cấp độ.

Bằng cách này, một khuôn mẫu đã bày rõ trước mặt.

Hai điều sau, cũng chính là giám khảo và đồng đội, có thể sẽ xuất hiện những thông tin mâu thuẫn, thậm chí cả âm mưu.

Nhưng tiền đề là nó phải tuân theo những quy tắc chung mà loa đã đề cập.

Nếu không, toàn bộ logic của quy tắc sẽ bị phá vỡ.

Mọi thử thách, trật tự, sinh tồn đều trở nên vô nghĩa.

Nhưng Dịch Sơn vừa nói với tôi: "Bài kiểm tra ở cấp độ này hoàn toàn không phải thực thi mà là khả năng quan sát."

Hiển nhiên trái ngược với chủ đề mà loa thông báo.

Cái gọi là phát hiện mới của bọn họ đã vượt khỏi khuôn khổ quy định của công ty.

Cũng phá hủy logic cơ bản và các điều kiện tiên quyết của chuỗi tư duy...

Thay vì đuổi theo họ, tôi càng tin rằng thông tin trên trần nhà là dối trá.

Thậm chí có khả năng, họ chưa từng xuất hiện sau lưng tôi.

Mọi thứ đều là ảo ảnh do nơi này tạo ra.

Mục đích để dụ tôi quay lại.

Sau đó phạm quy, loại bỏ.

Nghĩ đến đây, tôi không khỏi run rẩy, cũng chẳng dám do dự nữa.

Dốc sức tiến về phía trước, tiếp tục hướng về cánh cửa thứ hai.

Mãi đến khi gần kiệt sức, tôi mới chạm tay được vào chiếc tay cầm bằng gỗ bóng loáng.

Đẩy cửa ra, một tia sáng chiếu thẳng vào mặt.

20.

Tôi loạng choạng bước vào nhà kho thứ hai.

Bên trong đứng rải rác bảy tám bóng người.

Còn có cả Dịch Sơn và Khương Tử Ngọc từng "mê hoặc" tôi trước đó.

Nghe họ kể lại, tôi đã biết chuyện gì xảy ra.

Quả nhiên, mỗi người đều giống tôi, nghe tiếng đồng đội gọi tên.

Cũng được nghe mấy lời dẫn dắt dụ hoặc tương tự.

Chỉ có giữ vững lập trường, không quay đầu lại mới có thể đi đến nhà kho thứ hai.

Một khi bị dao động, cho dù lỡ quay đầu nhìn thoáng qua cũng sẽ bị bỏ lại nơi đó mãi mãi.

Kẻ chủ mưu đằng sau trò chơi này thật quá xảo quyệt.

Dù những người đến được vòng này cũng coi như "tinh hoa” đã trải qua 2 vòng sàng lọc khốc liệt, nhưng chỉ có 14 trong số 18 người vượt qua thành công.

Vòng kiểm tra đầu tiên của tầng này kết thúc, cánh cửa gỗ phía sau từ từ đóng lại, lộ ra quy tắc của nhà kho thứ hai: không được nhắm mắt.

Lần này, nghe có vẻ đơn giản nhưng lại khó khăn hơn nhiều.

Đi được nửa đường, hàng chục chiếc kim thép đột nhiên thò ra khỏi tủ đựng hồ sơ.

Chúng dường như có chức năng định vị sẵn, cứ nhắm thẳng vào tầm mắt mọi người.

Tốc độ cực nhanh, khó có thể chống đỡ.

Dù có xoay người thế nào cũng không thoát khỏi.

Cảm nhận được những mũi kim đến gần, mọi người theo bản năng muốn nhắm mắt né tránh.

Nhưng quy tắc nhắc nhở, chúng tôi bắt buộc phải vượt qua nỗi sợ hãi, tiến về phía trước.

Trên thực tế, những chiếc kim thép này cũng chẳng thể chạm vào tròng mắt, vừa đến gần, chúng sẽ tự động tan thành mây khói.

Nếu nhát gan, rất có thể sẽ vô thức nhắm mắt, sau đó trực tiếp bị loại bỏ.

Tìm lợi tránh hại là bản năng tự nhiên động vật, ngay cả con người cũng vậy.

Nhưng may mắn thay, những người có thể trụ được đến mức độ này đều có quyết tâm sắt đá, thế nhưng cũng khó mà thông qua toàn bộ.

Chúng tôi cùng nhau đẩy mở cánh cửa thứ ba.

Phía sau cửa viết nội quy cuối cùng: Không được di chuyển.

21.

Khi nhìn thấy dòng chữ này, tôi hoang mang ngơ ngác.

Không có sự chuẩn bị tâm lý nào.

Ngay cả khi đã trải qua hai vòng trước, tôi vốn càng chắc chắn sẽ phải tuân thủ vô điều kiện các quy định trên cửa và kiên quyết thực hiện đến cùng.

Nhưng đến khi thực sự phải đối mặt, bản thân vẫn không ngờ được.

Được đấy, ngay cả việc di chuyển cũng cấm.

Mọi người chỉ có thể đứng yên tại chỗ như khúc gỗ?

Vậy ai mới đẩy được cánh cửa cuối cùng?

Cũng đâu thể đứng mãi trong nhà kho này, đúng không?

Một loạt các câu hỏi hiện lên trong đầu, thật muốn vò đầu suy nghĩ, nhưng tôi buộc phải đứng im tại chỗ, không dám tiến lên phía trước dù nửa bước.

Ngay cả cơ mặt cũng không dám dịch chuyển.

Im lặng hồi lâu, đột nhiên có người lên tiếng, phá vỡ sự im lặng.

"Chúng ta nên làm gì bây giờ?"

Tuy rằng không ai đáp lại, nhưng mọi người đều thầm thở phào.

Người nọ không ch.ết, vậy chứng tỏ các thay đổi nhỏ trên đường nét khuôn mặt và lời nói đều được quy định cho phép.

Tôi hướng ánh mắt về phía Dịch Sơn và Khương Tử Ngọc, nói chuyện với họ.

"Mọi người có manh mối gì không?"

Cả hai im lặng một lúc, sau đó đều đưa ra câu trả lời giống nhau.

"Không có."

22.

Thời gian chậm rãi trôi qua, chúng tôi đã đứng trong nhà kho gần hai mươi phút.

Không ai nhúc nhích, thậm chí ngay cả tư thế cũng không dám đổi.

Nói chuyện cũng không dám to tiếng, chỉ sợ vi phạm luật lệ.

Nếu tình trạng này cứ tiếp diễn, thật không biết khi nào mới có kết quả.

Vì đứng quá lâu trong một thời gian dài, các cơ ở tay và chân tôi bắt đầu đau nhức.

Nhưng không nghĩ ra biện pháp, chỉ sợ cũng khó mà trụ vững đến cuối.

Quan trọng là, dưới sự ràng buộc của quy tắc như vậy, làm sao mới đến được "bờ bên kia"?

Các vấn đề lần lượt đưa ra, nhưng chúng tôi thảo luận hồi lâu cũng không có kết quả.

Ngoại trừ vài người may mắn dựa vào tường ngày từ đầu, những người còn lại gần như sắp không chống đỡ nổi.

Không ai biết, biên độ động tác lớn đến đâu sẽ bị loại bỏ, cũng không dám làm người chủ động thử nghiệm đầu tiên.

Rơi vào đường cùng, tôi chỉ đành cắn răng, kiên trì tiếp tục.

Mãi đến nửa giờ sau, nhà kho mới có biến hóa.

Một tia lửa đột nhiên bốc cháy ở phía trước.

Nó nhanh chóng lan rộng và biến thành một làn sóng lửa theo chiều ngang.

Ánh sáng đỏ rực chiếu thẳng vào mặt tôi, không khí bị lửa nóng thiêu đốt.

Nhiệt độ xung quanh nhà kho tăng lên nhanh chóng.

"Thế này là muốn thiêu ch.ết chúng ta sao..."

Nghe Khương Tử Ngọc bên cạnh lẩm bẩm, tôi không khỏi nuốt khan.

"E rằng đây là do các quy tắc đang buộc chúng ta phải sớm đưa ra hành động tiếp theo." Dịch Sơn giải thích:

"Có lẽ nó đang thay thế thời gian đếm ngược."